[Quyển 3] Ninh Thư - Rất Là Lập Dị

chương 623: đẻ mướn (1)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Đã là nhiệm vụ tập sự thì phải có đánh giá chứ nhỉ, đánh giá lần này của tôi thế nào?” Ninh Thư hỏi .

trả lời: “Nhiệm vụ này khá tốt, được đánh giá hạng xuất sắc.”

“Đánh giá dựa trên tiêu chuẩn nào?” Ninh Thư ngạc nhiên hỏi.

Không ngờ được đánh giá hạng xuất sắc.

nói: “Tất cả hành động của cô đều trong phạm vi đánh giá. Có đánh giá ý chí, phản ứng, và ranh giới nguyên tắc làm người. Mỗi một việc làm đều tác động vào đánh giá.”

“À ra vậy.” Ninh Thư lại hỏi: “Đánh giá này có tác dụng gì không?”

“Có thể có có thể không, kết quả cuối cùng chỉ là chuỗi số liệu, sống trở về mới quan trọng. Ví như ngày cô làm nhiệm vụ tập sự sơ cấp ấy, số liệu của cô ở mức kém nhưng vẫn sống đấy thôi.” nói: “Hành trình của chúng ta là chinh phục mây trời ngoài kia.”

Câu nói hào hùng của không làm Ninh Thư xúc động, mặt cô vẫn lạnh tanh.

“Nhạt nhẽo.” hừ.

“Tại sao bỗng dưng kết thúc nhiệm vụ? Do hoàn thành à?” Ninh Thư hỏi tiếp.

giải thích: “Tại vì nhiệm vụ quy định bằng ấy thời gian. Cô hoàn thành sẽ rời khỏi nhiệm vụ, chưa hoàn thành yêu cầu cũng vẫn rời khỏi.” giải thích.

Hoá ra đây chính là lý do mà anh tóc bạc nói bảo toàn tính mạng mới là điều quan trọng nhất.

Ninh Thư hơi mệt, cô lên giường đi ngủ. Bỏ qua tất cả ngủ một giấc đã vì cuối cùng đã kết thúc nhiệm vụ tập sự rồi.

Mặc dù quá trình không mấy suôn sẻ nhưng cũng đã hoàn thành.

Ninh Thư ngủ dậy vươn vai, cô đã đỡ mệt hơn hẳn.

Cô định đến không gian ảo đánh chén. Ăn nhiều không béo, ăn nhiều không no, còn gì tuyệt vời bằng.

Ninh Thư vừa ăn vừa hóng chuyện của người khác, hóng chuyện tào lao cũng vui.

Tuy nhiên cô chỉ hóng được một số chuyện vặt vãnh.

Rời quán ăn Ninh Thư tiếp tục dạo phố, ghé xem các đạo cụ. Cô chỉ xem thôi chứ không mua vì đắt quá, có một số đồ đắt cắt cổ.

Ninh Thư cũng ngộ ra rằng kinh nghiệm không hề đáng giá, đa số đạo cụ phải mua bằng sức mạnh tín ngưỡng hoặc công đức.

Vừa hay sức mạnh tín ngưỡng và công đức cực kỳ lấy, không như kinh nghiệm được thưởng sau mỗi nhiệm vụ.

Về không gian hệ thống, Ninh Thư hỏi : “Cần bao nhiêu kinh nghiệm để thăng lên cao cấp?”

“Hai mươi triệu.”

Ninh Thư: …

Cô muốn tự vả quá mà, đang không hỏi bậy hỏi bạ, nghe hai mươi triệu kinh nghiệm sợ quá.

“Sao cần nhiều kinh nghiệm thế?” Chỉ cần ba triệu đã lên trung cấp, sao cần nhiều thế để lên cao cấp? Từ ba triệu đến hai mươi triệu là gấp mấy lần ý nhỉ, gấp sáu lần liền.

Chẳng thà không biết còn hơn.

“Nhiều thế đến bao giờ tôi mới kiếm đủ?” Ninh Thư bắt đầu hận đời.

“Ai mà biết.”

Thể loại gì vậy, cạn lời với cậu ta.

Thôi được rồi, đến đâu hay đến đó, hai mươi triệu thì hai mươi triệu.

Ninh Thư khoanh chân trên ghế, đọc thầm khẩu quyết Tuyệt Thế Võ Công. Tu luyện xong lại thong thả đọc sách.

Bỗng cô nhớ ra gì đó, rời mặt khỏi quyển sách hỏi : “Cậu biết tôi có gặp một người trong nhiệm vụ đấy, cậu biết người đó tên gì không? Anh ta là ai, sao lại có tư cách xoá sổ người thực thi nhiệm vụ?”

“Cô hỏi làm gì, tôi không quen người ở mây tầng cao, tôi cũng không biết anh ta là ai.” không có hứng thú hỏi: “Cô hỏi thăm thân phận anh ta làm gì?”

“Nhằng cái xoá sổ người thực thi nhiệm vụ, biết anh ta là ai vậy lần sau có gặp tôi sẽ tránh thật xa.” Nhớ lại cảnh bị họng súng đen sì chĩa thẳng, dù cô đang là linh hồn vẫn thấy sởn gai ốc, hoảng hốt không thôi.

“Ờ thế cô cứ tránh xa là được.” dửng dưng.

Liên quan đến mạng sống là chuyện lớn, cậu ta không nghiêm túc hơn được à?

“Chỉ cần cô không vượt phép, ai thèm đến giết con kiến như cô, cô lo bò trắng răng quá.” khinh thường: “Cô chỉ là con kiến trước những kẻ mạnh thực thụ ngoài kia, cô có thấy ai để ý con kiến bò bên bên chân không?”

Ninh Thư: ╭( ̄▽ ̄)╯╧═╧ Lật bàn bằng một tay.

Không thích nói chuyện với .

Tóm lại là không nói chuyện được với .

Ninh Thư khâu miệng chuyên chú đọc sách, không gian hệ thống chìm trong tĩnh lặng, chỉ vang mỗi tiếng giở sách của Ninh Thư. Chẳng biết đã trôi qua bao lâu, Ninh Thư cũng đã đọc xong, vui vẻ cất sách về kệ.

Tưới nước cho chậu hoa lại tập thể dục một lát, sau đó mới mua tích cốc đan, nước, thuốc men, thuốc giả chết và một số nhu yếu phẩm.

“Xong rồi vào nhiệm vụ thôi.” Ninh Thư nói với , nói rồi nhắm mắt đợi dịch chuyển.

Nhưng đợi mãi vẫn không thấy đi, cũng không cảm thấy choáng váng do dịch chuyển.

Gì vậy?

Ninh Thư mở mắt thì thấy một cô gái nhìn cô ngơ ngác.

Ninh Thư nhìn xung quanh, đây vẫn là không gian hệ thống mà, cô gái này vào kiểu nào?

“Cô là người thay đổi số phận giúp tôi à?” Cô gái lên tiếng, cô ta mặc đồng phục bệnh nhân, rõ thấy yếu ớt vô cùng.

Cô gái có khuôn mặt nhỏ nhưng tái, môi cũng tím. Mặt cô ta nhỏ bằng bàn tay, đường nét xinh xắn, mặt nhỏ nhưng ốm yếu nên không quá xinh đẹp.

“Cô làm cái gì thế, người uỷ thác đang hỏi cô đó. Trở thành Người thực thi nhiệm vụ Trung cấp sẽ được gặp người uỷ thác trước khi làm nhiệm vụ mà, cô quên à?” thấy Ninh Thư đần thối cái mặt đành phải nhắc nhở.

Ninh Thư hiểu ra, trả lời ngay: “Là tôi, nguyện vọng của cô là gì?”

“Tôi tên Nghê Tịnh, tôi muốn hai kẻ bẩn thỉu đó không được chết tử tế.” Nghê Tịnh nhìn Ninh Thư, buông giọng nhẹ bẫng: “Đó là nguyện vọng của tôi.”

Ninh Thư nghĩ rồi hỏi: “Cô đã kết hôn?”

“Tôi kết hôn rồi, tôi là một người phụ nữ không hoàn chỉnh.” Nghê Tịnh rớm nước mắt: “Anh ta nói với tôi anh ta đã yêu người khác. Trong tình yêu không phân biệt đúng sai, chỉ có yêu và không yêu.”

Ninh Thư: …

Dây vào tình cảm khó gỡ vậy đấy.

“Ngoài ra cô còn nguyện vọng nào khác không?” Ninh Thư hỏi Nghê Tịnh.

Nghê Tịnh lắc đầu: “Tôi chỉ có nguyện vọng này thôi, tôi muốn họ không được mồ yên mả đẹp.”

“Xác định uỷ thác phải trả giá đắt, cô định trả bằng gì?” Ninh Thư hỏi.

Nghê Tịnh bặm môi: “Tôi sẵn sàng trả bằng toàn bộ sức mạnh linh hồn, chỉ dư lại linh hồn gốc để bước vào luân hồi.”

Truyện Chữ Hay