Edit: Nại Nại
(Đọc truyện ở trang chính chủ Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người)
____
"Ngươi..." Thân ảnh của quỷ tu cuối cùng chậm rãi biến mất ở trong hồng quang.
Thanh niên thu hồi tay, thong thả ung dung xoa xoa ngón tay trắng nõn của hắn, trên mặt lộ ra ý cười: "Nói xấu sau lưng tổ tông, đây là kết cục."
Nụ cười kia không có chút độ ấm nào, giống như trên trời băng núi tuyết có một tia ánh sáng, làm người ta sinh ra hy vọng trong nháy mắt, lại lần nữa ngã vào trong vực sâu vạn trượng.
Thanh niên ngửa đầu nhìn hồng quang đầy trời, đôi mắt lạnh băng bỗng nhiên trở nên lóe sáng lên, thoáng như một đứa trẻ con.
"Tổ tông ơi, ta tới rồi."
___
Vu Hoan ở trên núi đợi vài ngày, Mộ Thanh Dương đều không có ý muốn tỉnh, trong lúc đó nàng còn xuống núi đi nhìn thú nhỏ vài lần.
Nhìn thi thể đầy đất kia...
Vu Hoan quyết đoán xoay người đi lên núi.
Không lâu sau, có người tới bao vây nơi này.
Nếu Mộ Thanh Dương còn không tỉnh nữa, nàng chỉ có thể mang theo hắn chạy trốn.
Vu Hoan mới vừa nghĩ xong, lúc nàng đi xuống là buổi sáng, buổi chiều đã có vài sóng người chạy vội về phía này.
Có người cũng có quỷ tu.
Vu Hoan nhìn Mộ Thanh Dương bất tỉnh như cũ, trong miệng ngậm cỏ dại, thần sắc có chút tối tăm.
Có nên đi xuống đại làm một hồi, lập uy một chút?
Nàng biến mất lâu như vậy, tuy uy tín còn ở, nhưng có một số người cảm thấy bản thân may mắn được chi Thần chiếu cố...
"Phi." Vu Hoan phun cỏ dại trong miệng ra, đứng dậy muốn đi xuống núi.
Dung Chiêu từ phía sau giữ chặt nàng: "Nàng đi đâu?"
"Giết người á." Vu Hoan trả lời như lẽ đương nhiên: "Bọn họ đều đã giết tới cửa, chẳng lẽ ta còn phải như rùa đen rút đầu sao? Vậy mặt mũi của ta biết để đâu?"
Dung Chiêu thở dài: "Thân thể hiện tại của nàng."
Vu Hoan giơ đôi tay ra, lúc này nhìn nàng không khác gì người thường, nhưng mà...
Ngoại trừ Dung Chiêu, nàng không thể chạm vào bất cứ thứ gì.
"Ta không chạm vào bọn họ được, bọn họ cũng không chạm được ta. Công kích của bọn họ không tạo thành tổn thương cho ta, nhưng công kích của ta có hữu hiệu."
Đây xem như một chút an ủi đi.
Ít nhất... nàng chỉ đơn phương tàn sát.
"Ta đi cùng nàng." Biết mình không cản Vu Hoan được, Dung Chiêu đơn giản không ngăn cản nữa.
Vu Hoan chu môi về phía Mộ Thanh Dương: "Hắn làm sao bây giờ? Ném một mình hắn ở đây?"
Dung Chiêu nhìn Mộ Thanh Dương càng thêm không vừa mắt, hắn suy tư một lát, đi đến bên người Mộ Thanh Dương, liên tiếp quăng vài cái kết giới: "Như vậy thì được rồi."
Khóe miệng Vu Hoan co giật một chút, thấy vẻ mặt Dung Chiêu bình tĩnh, cong cong môi: "Vậy đi thôi."
Dù sao nàng có thể làm cũng chỉ có thể nhiều như vậy, phía sau nên làm như thế nào, hắn sẽ có vấn đề gì, đều không phải chuyện của nàng nữa.
Vì thế, Mộ Thanh Dương cứ bị vứt bỏ ở khe núi như thế.
Vu Hoan dẫn Dung Chiêu xuống núi, người phía dưới cũng vừa vặn đuổi đến.
Tiểu Bạch phe phẩy cái đuôi nhỏ, muốn bắt lấy áo choàng của Vu Hoan, ai biết toàn bộ thân thể nho nhỏ đều xuyên qua Vu Hoan, ngã ở trong đám đá vụn phía sau, chổng vó.
Dáng vẻ Tiểu Hôi hận sắt không thành thép, lấy móng vuốt lay lay Tiểu Bạch hai cái, kéo nó lên.
"Chi chi chi..." Tiểu Bạch tủi thân nhìn Tiểu Hôi.
Móng vuốt của Tiểu Hôi ấn đầu nó một chút, sau đó lại lấy ra, dùng đầu cọ cọ trán nó.
Tiểu Bạch lập tức không tủi thân nữa, đôi mắt đen như đá quý nhảy lên ánh sáng vui sướng.
Vu Hoan: "..."
Chỉ số thông mình này....
Đối diện một đám người, vô số đôi mắt nhìn chằm chằm hai con thú nhỏ kia.
Im lặng là không có ai nhận ra đó là chủng loại gì.
Nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Quỷ Đế, đó rõ ràng không phải là hai con sủng vật bình thường.
Nghe nói những người nằm xung quanh bọn họ, đều là do hai con thú nhỏ này giết.
"Quỷ Đế Dao Tân, ngươi còn dám xuất hiện." Luôn có người ngang như cua đứng ra đầu tiên.
"Vì sao không dám?" Vu Hoan khoanh tay trước ngực, châm chọc nhìn người nọ: "Ta giết cả nhà ngươi, hay là đào phần mộ tổ tiên nhà ngươi rồi? Nếu không có, vậy thì nói thử xem vì sao ta không dám xuất hiện? Vả lại, cho dù ta có làm chuyện gì khiến người Thần đều phẫn nộ, thì ngươi có thể làm khó dễ được ta à?"
Ngươi có thể làm khó dễ được ta à!
Chín chữ.
Còn có thể kiêu ngạo được thêm nữa không?
Sự thật chứng minh, là có thể.
Thiếu nữ áo đen kim văn đối diện, mặt mày yêu nghiệt tiếp tục nói: "Hôm nay các ngươi có lòng tốt đưa tới cửa như vậy, nếu ta bỏ qua thành ý của các ngươi, chẳng phải là quá không biết tốt xấu hay sao? Như thế, mạng của các ngươi cứ để lại đi, các ngươi có thể lựa chọn tự mình động thủ, hoặc là chờ ta động thủ."
Mọi người tập thể phun máu.
Đây mới là kiêu ngạo, vừa rồi cái kia tính là cái gì.
Vậy mà còn chưa nói xong...
"Chậc chậc, có thể làm bổn đế tự mình động thủ, là không biết phúc tu mấy đời của các ngươi. Tới đây, nhanh chóng xếp hàng đi, duỗi cổ lại đây, bảo đảm sẽ không đau."
Người trước kia chưa từng thấy, bây giờ đã biết bộ dáng kiêu ngạo của Quỷ Đế Dao Tân.
Thấy rồi...
Vẫn là phong cách quen thuộc, ngữ điệu quen thuộc, kiêu ngạo quen thuộc như cũ!
Một ít muốn đục nước béo cò, tìm hiểu xem Vu Hoan có bị thương linh tinh gì không, lúc này đã bắt đầu có ý muốn rút lui.
Mặc kệ nàng tới là bởi vì nguyên nhân gì biến mất trăm năm, nàng đều là Quỷ Đế Dao Tân chí cao vô thượng ở Tiên Linh Cảnh.
"Quỷ Đế vẫn biết ăn nói như vậy." Đám người bỗng nhiên tách ra một con đường, từ trong đám người đi tới là một nam nhân ôn tồn lễ độ, khoảng tuổi, nhìn qua rất hòa ái dễ gần, trên người không hề có uy áp nào.
Hắn giống như một người bình thường, nhưng đi ở trong một đám người hùng hùng hổ hổ, hắn vẫn có thể làm người ta liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy hắn như cũ.
Vu Hoan nhướng mày, khóe miệng cong thành ý cười trào phúng: "Ta còn tưởng là ai, ngươi còn chưa có chết à?"
"Quỷ Đế nói đùa." Giọng của hắn nhàn nhạt.
Không giống với Dung Chiêu, trong giọng nói của hắn có cảm xúc, chỉ là che dấu thật sự rất sâu, sâu đến nỗi khiến ai nghe thấy giọng nói đó, đều nhịn không được mà phỏng đoán, lời của hắn rốt cuộc là có ý gì.
"Sao vậy? Ngươi cũng đến vây công ta?" Nam nhân này cũng không phải là dễ đối phó, chẳng qua nếu hắn không chơi tâm cơ mà nói, thực lực nghiền áp hắn, Vu Hoan tỏ vẻ không hề có áp lực.
Chỉ sợ con hàng này chơi tâm cơ với nàng mà thôi.
Tuy nàng chưa từng ăn thiệt trên tay hắn bao giờ, nhưng cũng không xem như là thắng an ổn.
Cho nên...
Tiên hạ thủ vi cường.
(Tiên hạ thủ vi cường ( 先下手为强 ): ra tay trước thì sẽ chiếm thế mạnh.)
"Vì sao ta phải vây công ngươi?" Hắn dừng một chút: "Ta chỉ là tới mời Quỷ Đế đến Thần Các làm khách."
Khách ông nội ngươi á!
"Nếu là tới mời ta làm khách, trận thế này thật ra cũng có thể, nhưng mà ngay cả kiệu cũng không có chuẩn bị cho ta đúng không? Bảo ta tới làm khách, ngươi cũng quá khinh thường ta rồi."
Vu Hoan dùng dư quang quét một vòng, lại trong lòng bảo Dung Chiêu chuẩn bị tốt, nàng vừa động là lập tức xông lên.
Người phía sau Thần Các...
Muốn bắt nàng, không dễ như vậy.
"Không bằng lấy mạng của ngươi đến làm lễ vật, để ta vui vẻ trước một chút, sau đó lại suy xét đi Thần Các làm khách, như thế nào?"
Âm cuối mềm mại còn đang tràn ngập không khí, mà tại chỗ đã không còn bóng dáng thiếu nữ áo đen kim văn đâu nữa.
Người đứng ở phía trước, chỉ cảm thấy có gió sắc bén thổi qua, còn chưa kịp phản ứng, trên cổ đã có chất lỏng ấm áp chảy ra, cảnh sắc trước mắt bắt đầu xoay tròn, mơ hồ, tối tăm....
Các chủ Thần Các híp híp mắt, thân thể nhanh chóng bay vút ra sau, người bên cạnh hắn không ngừng ngã xuống, nhưng hắn lại không nhìn thấy ai hết.