Edit: Nại Nại
(Đọc truyện ở trang chính chủ Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người)
____
Vu Hoan và Dung Chiêu mang theo Mộ Thanh Dương ra ngoài, chân trước vừa mới đi chân sau Mộ Thanh Không đã dẫn một đám người đến.
Nhìn thi thể đầy phòng, Mộ Thanh Không có chút há hốc mồm.
Hắn cũng chỉ rời đi có một lát, từ đâu ra nhiều thi thể như vậy?
"Không thấy đại thiếu gia."
"Cái gì?" Mộ Thanh Không đẩy những người đó ra, chạy vội đến trước giường, trên giường trống rỗng, không có hình bóng quen thuộc.
"Nữ nhân kia... nhất định là nữ nhân kia." Mộ Thanh Không lạnh mặt: "Đi tìm cha ta, đi mau!"
Đại ca, chờ đệ tới cứu huynh.
____
Khi Mộ phủ loạn thành một đống, Vu Hoan lại thảnh thảnh thơi thơi đi ở trên đường nhỏ giữa núi.
Dung Chiêu xách theo Mộ Thanh Dương theo ở phía sau, tuy Mộ Thanh Dương có chút khó chịu, cũng may không có cảm giác đau đớn gì khác.
Cho đến khi đến một chỗ khe núi, Vu Hoan mới dừng lại.
Mà trên đỉnh đầu bọn họ, một mảnh hồng quang, ngang dọc đan xen đường cong phác họa ra hoa văn phức tạp, nhìn đến Mộ Thanh Dương hoa cả mắt.
Đây...
Hắn vẫn luôn không có ra khỏi phòng, bên ngoài đã xảy ra chuyện lớn gì rồi?
Hắn chuyển ánh mắt về phía Vu Hoan, hy vọng có thể từ chỗ nàng biết được đáp án.
Hiển nhiên hắn phải thất vọng, căn bản Vu Hoan không có ý muốn giải thích.
"Nắm chắt thời gian." Vu Hoan nhìn về đỉnh đầu của Mộ Thanh Dương.
Mộ Thanh Dương nhìn theo, đỉnh đầu hắn là một tấm gương cổ quái, phía trước mơ hồ đã rõ ràng lên.
Dãy núi trùng điệp, dương xuân bạch tuyết, nước chảy mây trôi.
Từng hàng tòa nhà tinh xảo đứng sừng sững ở giữa sườn núi.
Đó là cảnh trong mơ...
Vốn là hình ảnh yên lặng, bỗng nhiên bắt đầu xoay tròn, sau đó đột ngột từ trong mặt kính bắn bay, đi thẳng đến hắn.
Đồng tử Mộ Thanh Dương hơi co lại, muốn tránh đi, lại không có cách nào tránh đi được.
Ánh sáng kia thẳng tắp bắn vào trong mắt hắn.
Trước mắt tối sầm, cả người đều mất đi ý thức.
"Cần bao nhiêu thời gian?" Vu Hoan chống cằm hỏi Uyên Ương Kính.
"Không biết." Uyên Ương Kính trả lời theo đúng sự thật.
Đây là ký ức mấy đời của hắn, nếu hắn không có cách nào chấp nhận được, thì vĩnh viễn hắn đều sẽ không tỉnh lại, cho nên nó chỉ có thể trả lời không biết.
Vu Hoan chuyển tầm mắt đi dừng ở trên hai con thú nhỏ ở trên đầu vai Dung Chiêu.
"Chi chi?" Tiểu Bạch tựa như cảm giác được tầm mắt của Vu Hoan, lập tức nghiêng đầu nhìn nàng, lấy lòng kêu hai tiếng.
Tiểu Hôi thì nhìn nàng một cái, cao lãnh nằm bò, không có ý muốn để ý đến nàng.
"Đi xuống dưới canh đi, đừng cho ai đi lên, hiểu không?" Vu Hoan đi đến trước mặt Dung Chiêu, nhìn chằm chằm thú nhỏ nghiêm túc phân phó.
"Chi chi chi chi chi?" Có thể giết người không?
Vu Hoan: "..."
Tại sao đi theo nàng, thú nhỏ cũng biến thành bạo lực như vậy?
Nhưng mà nàng thích.
"Dù sao không cho người đi lên là được, mặc kệ ngươi dùng cách gì."
"Chi chi chi chi chi!" Tiểu Bạch vui sướng kêu vài tiếng, lẻn đến bên cạnh Tiểu Hôi, dùng dầu ủi ủi nó.
"Chi." Tiểu Hôi không nhúc nhích.
Vu Hoan phát hiện mình không có cách nào hiểu được ý của Tiểu Hôi, mà khi Tiểu Bạch giao lưu với Tiểu Hôi, mình cũng không có cách nào hiểu được.
Cho nên nàng chỉ có thể nhìn hai con thú nhỏ, một con liều mạng ủi, một con cao lãnh nằm bò.
Cuối cùng bị Tiểu Bạch ủi đến không kiên nhẫn, Tiểu Hôi mới run lắc bốn cẳng chân nho nhỏ đứng lên, hai con thú nhỏ một trước một sau xuống núi.
Vu Hoan lập tức bổ nhào vào trên người Dung Chiêu, cọ cọ ngực hắn: "Dung Chiêu, ta chỉ có thể sờ được chàng, thật là buồn quá đi."
Dung Chiêu ôm nàng, khóe mắt có ý cười: "Ta cảm thấy rất tốt."
Như vậy nàng cũng chỉ thuộc về một mình hắn.
Cả người Vu Hoan đều dựa vào người Dung Chiêu, mặt chô ởn trong cổ: "Dung Chiêu."
"Ừm."
"Dung Chiêu."
"Ừm."
Vu Hoan đột nhiên cười hihi, ở trên má hắn 'chụt' một ngụm: "Làm sao bây giờ, hình như càng ngày càng thích chàng rồi."
Đôi mắt Dung Chiêu nhiễm thêm vài tầng cưng chiều: "Hoan Hoan, nàng còn chưa đủ thích ta."
"Ừ, đúng, còn chưa đủ."
Nàng còn không có biện pháp vì hắn, từ bỏ những chuyện mình đang làm.
"Ta sẽ làm nàng đủ thích ta." Thích rồi, vì ta, có thể từ bỏ những chuyện đó.
Vu Hoan ngã ngã ra sau, ánh mắt đối diện với Dung Chiêu, nàng nhìn thấy sự nghiêm túc trong mắt hắn.
Vu Hoan cong cong môi, ở trên mặt Dung Chiêu sờ soạng một phen: "Vậy chàng cố lên nha, thời gian không còn nhiều lắm."
Dung Chiêu có chút bất đắc dĩ, luôn có cảm giác bọn họ đảo lộn thân phận rồi.
___
Nguyệt Hoa Thành.
Bỗng nhiên xuất hiện hồng quang bao phủ cả không trung, vốn dĩ đã khiến cho lòng người hoảng sợ, lúc này toàn bộ Nguyệt Hoa Thành lại lâm vào trong hỗn loạn.
Càng cảm thấy kinh hoảng hơn chính là, Quỷ Đế Dao Tân biến mất trăm năm, xuất hiện.
Nàng biến mất trăm năm này, có người nói nàng ngã xuống, có người nói nàng bị nhốt ở nơi nào đó.
Mặc kệ là các loại cách nói nào, cuối cùng ai cũng không biết.
Bởi vì mọi người đều biết, Quỷ Đế Dao Tân không phải dễ treo như vậy.
Hiện giờ nàng xuất hiện, trong lòng người thường như là bị rơi vào một tảng đá lớn.
Im lặng không để lại dấu vết gì đó, thật sự không giống như vị Quỷ Đế thích trương dương tự đắc kia.
Vừa ra lập tức làm cho khắp nơi mưa gió, mới là phong cách của nàng.
"Đó cũng rất kỳ quái, Thần Các và Quỷ Đế hình như không có ân oán gì, tại sao lần này lại bắt lấy ả không bỏ? Chẳng lẽ Quỷ Đế biến mất trong trăm năm này, là bị Thần Các..."
"Mộ gia kia càng không có ân oán gì với Quỷ Đế, lần này cũng gia nhập vào. Ta thấy, đó là do vị kia lại làm chuyện gì đó khiến người Thần đều phẫn nộ."
"Lời này của ngươi nói không đúng rồi, tuy thanh danh Quỷ Đế Dao Tân rất kém cỏi, nhưng trong lòng mọi người đều biết rõ ràng, chỉ cần không phải chủ động chọc đến ả, ả chưa bao giờ sẽ chủ động trêu chọc con người. Thần Các và Mộ gia hiện giờ lùng bắt ả như vậy, nói không chừng là có nhược điểm rơi vào trong tay ả..."
"Vậy không phải còn có một thế lực không rõ sao? Những người đó lại là ai? Tiên Linh Cảnh từ trước đến nay chưa từng thấy người nào kỳ lạ như vậy"
"Ai biết, thế lực che dấu không muốn để cho ai biết ở Tiên Linh Cảnh nhiều như lông trâu."
Ngoại trừ con người ngờ vực cùng kiêng kị, hưng phấn chính là đại đa số quỷ tu.
Quỷ tu đều là thứ kỳ ba, mỗi người đều thích độc lai độc vãng, nhưng có rất nhiều quỷ tu đều có chung một thần tượng.
Đó chính là Quỷ Đế Dao Tân.
Đầu tiên, nàng là người đầu tiên tu luyện đạt đến cấp bậc Quỷ Đế, sức chiến đấu kinh người.
Tiếp theo, tác phong làm việc của nàng lập dị, riêng một ngọn cờ. Nói trắng ra là tàn nhẫn độc ác, máu lạnh vô tình. Quả thật là sách giáo khoa của giới quỷ tu phải học tập.
Còn thêm một điều nữa, dung mạo của nàng còn rất xinh đẹp.
Cuối cùng, chuyện nàng biết đến rất nhiều, hoàn toàn vượt qua sự tưởng tượng của bọn họ.
Đương nhiên cũng có quỷ tu không thích nàng, những quỷ tu đó đều đã từng kế thù với nàng.
Không đúng, phải nói là gián tiếp kết thù.
Trực tiếp kết thù, đã sớm hồn phi phách tán.
"Nàng ta biến mất thời gian lâu như vậy, bây giờ lại xuất hiện, tại sao không thẳng mất tích luôn đi." Một quỷ tu vẻ mặt âm độc nói.
Quỷ tu khác phụ họa: "Nàng ta mà tới rồi, chúng ta chỉ có thể như lá xanh."
"Lá xanh? Ngươi nghĩ cũng tốt quá ha, nếu ngươi có thể như lá xanh, ngươi còn phải thắp nhang mà cảm tạ, ở trong mắt nàng ta, chúng ta... còn không bằng cỏ dại."
"..."
Bọn họ không có nhìn thấy, ở phía sau bọn họ, đứng một thanh niên, ánh mắt thâm u nhìn chằm chằm bọn họ, thoáng như mãnh thú vẫn luôn đứng đợi con mồi.