Chương . Ta vẫn không thể tha thứ cho ngươi. Nhưng ta nghĩ, ta nên đem những sự tình không biết kia làm cho rõ ràng.
"Phải, chưa từng thay đổi."
"Thế nhưng vì sao?"
"Là ta quá ngu xuẩn, không nhìn thấy liền cho rằng chúng không còn tồn tại nữa." Kỷ Ninh cười khổ một tiếng, "Chẳng biết đã bao lâu, ta chưa từng ngẩng mặt nhìn lên bầu trời như thế này."
... Cũng chẳng biết đã bao lâu, chưa từng kiểm tra lại trái tim mình.
... Ta cho rằng ta không yêu ngươi. Ta ở trong huyệt động này uống rượu, uống đến say mèm, chửi mắng, thống khổ. Ta nằm trên mảnh da thú lần này qua lần khác, tựa như năm đó phát sinh tất thảy cùng ngươi, cắn răng nghiến lợi thϊếp đi, lại vì rét lạnh buổi sớm mai mà bừng tỉnh.
... Ta cho rằng ta hận ngươi. Ta cho rằng ta muốn ngươi chết đi. Thời điểm ta nhận ra mình không thể để ngươi chết, ta lại cho rằng ta sợ ngươi chết thì quá tùy tiện. Ta cho rằng ta muốn nhìn ngươi sống không bằng chết.
... Ta không nghĩ, ta không dám nghĩ... Chẳng qua là ta không chịu nổi quãng đời còn lại không có ngươi.
... Ta yêu ngươi.
Tình yêu này khắc sâu trong tâm khảm của ta, tựa như sao sáng vĩnh viễn treo trên vòm trời. Vô luận mây đen che khuất bao nhiêu lần, nó chưa từng biến mất, cũng tuyệt không có khả năng biến mất.
"Cơ Hà nói với ta, mười năm trước đã từng bắt ngươi đi, khi nhục ngươi."
Ngữ khí của Bạch Thanh Nhan nhẹ nhàng, chậm rãi:
"Vì sao ngươi chưa từng nói với ta?"
"Khi đó ta không dám."
"Không dám cái gì?"
"Không dám hỏi. Ta sợ lời hắn nói là sự thật."
... Ta sợ ngươi thật ra chỉ cùng ta nhân duyên lộ thủy, chỉ có mình ta tự cho là thật. Nếu hỏi rồi ngươi lại cho ta câu trả lời như vậy, ta phải làm thế nào đây? Cũng chỉ đành buồn bực trong lòng, giả như không hề hay biết, không biết một chút nào.
Nhân duyên lộ thủy: 露水姻缘 Tình yêu ngắn ngủi, tạm thời.
Kỷ Ninh không nói, Bạch Thanh Nhan lại hiểu. Y tự giễu cười cười.
"Hẳn là ngươi một mực ôm tâm tình này ở bên ta?"
"Về sau dần dần không phải." Giọng nói của Kỷ Ninh cũng mang thêm mấy phần ý cười, "Chúng ta cá nước chi hoan, ngươi đối với ta có thật lòng hay không ta cũng không phải không cảm nhận được."
"Sau đó thì sao? Vì sao vẫn không hỏi?"
"Không có cơ hội. Về sau thật sự không còn cơ hội."
Mười năm dài đằng đẵng, sinh tử không rõ. Kỳ thật quãng thời gian tốt đẹp của bọn họ, từ đầu tới cuối chẳng khi nào lâu dài.
Bạch Thanh Nhan khẽ gật đầu. Y mang trên môi nét cười nhàn nhạt, một mực ngẩng đầu nhìn những vì tinh tú kia. Mà Kỷ Ninh vẫn nhìn y. Mãi cho đến khi đêm dài, gió thổi mỗi lúc một lạnh, Kỷ Ninh thấy Bạch Thanh Nhan có chút co ro, liền cởi ngoại bào của mình choàng lên người y.
"Nếu như là năm đó, kể cả có lạnh gấp mười, ngươi cũng sẽ không có một tia dị trạng."
"Đúng vậy."
"Khi ấy làm tù binh tại Đồ Đô thành, kỳ thật thân thể ngươi đã rất không ổn."
"..."
"Ta lúc đó còn tưởng rằng ngươi vẫn như lúc trước. Trong lòng có oán, đều tiết lên thân thể ngươi, lại không biết rằng ngươi đã sớm không còn là ngươi năm ấy. Thanh Nhan, là ta có lỗi với ngươi."
"..."
"Nhưng tại sao ngươi lại thành ra thế này?" Kỷ Ninh truy hỏi một câu, "Công pháp của ngươi, đến tột cùng bị phá như thế nào?"
"..."
Bạch Thanh Nhan nghĩ nghĩ, nhẹ giọng đáp:
"Cũng chẳng qua là không cẩn thận. Phá thì phá, suy nghĩ nhiều cũng không có nghĩa lý gì."
"Hàn độc kia..."
"Cũng là từ khi đó để lại mầm tai họa thôi. Nhiều năm như vậy rồi, không có gì đáng ngại."
"Thân thể không ổn, ta chỉ sợ sau này ngươi phải chịu khổ." Kỷ Ninh thở dài một tiếng, "Nhân lúc còn trẻ, phải điều dưỡng cẩn thận. Bệnh căn đi rồi, lại chữa trị thân thể... Biết ngươi bình an, không phải chịu khổ sở, trong lòng ta yên tâm rồi."
"..."
Bạch Thanh Nhan nhìn hắn. Thấy hốc mắt Kỷ Ninh phiếm đỏ, thần sắc lại hết sức chân thành. Trong lòng y bất chợt chua xót, nghĩ nghĩ một lát, thấp giọng nói:
"Những chuyện này, ta xưa nay không hiểu."
"Ngươi xuất thân như thế, sao có thể hiểu được những điều này? Tất sẽ có thái y chăm sóc cho ngươi. Huống chi ban đầu ngươi công pháp cao cường, căn bản sẽ không sinh bệnh."
"Có lẽ, ngươi cũng có thể dạy ta."
Kỷ Ninh nghe vậy bật cười:
"Ta dạy ngươi thế nào? Ngươi sẽ lập tức rời đi, cũng không ở..."
Nói tới đây, hắn đột nhiên im miệng. Hai con mắt mở lớn, kinh ngạc nhìn chằm chằm Bạch Thanh Nhan:
"Thanh Nhan, ý ngươi là?"
"Ta vẫn không thể tha thứ cho ngươi. Có quá nhiều chuyện khiến lòng ta không buông bỏ được." Bạch Thanh Nhan cũng quay đầu nhìn hắn, thần tình trên mặt lại hết sức nghiêm túc, "Nhưng lần này ngươi biến mất, ta mới phát hiện, cũng có rất nhiều chuyện cho tới bây giờ ta vẫn chưa hề hay biết."
"Cho nên, ngươi nói là..."
"Cho nên, ta nghĩ, có lẽ ta nên đem những sự tình chưa biết này nói cho rõ ràng, rồi mới quyết định đi hay ở."
Hồi sáng đăng bài hỏi mọi người muốn mình đăng bao nhiêu chương mà không ai rep, nhục quá :'( Thôi thì nay đăng tặng mọi người chương bù đắp cho mấy hôm mình mải chơi quên không up truyện nhaaa