Chương . Có những thứ chưa từng thay đổi, vẫn luôn ở nơi đó...
"Ngươi đã biết thì chi bằng nói luôn cho ta ngay bây giờ! Ấp a ấp úng che che đậy đậy thì có gì quang minh lỗi lạc?"
"Vì sao ta phải cùng ngươi quang minh lỗi lạc?" Ngữ khí Cơ Dận đạm mạc, "Lời muốn nói ta cũng đã nói xong. Có thể nghe hiểu hay không cũng chỉ xem ở chính ngươi."
"Bạch Thanh Nhan thì sao? Nếu đã có quan hệ với y, vì sao không để chính y nói với ta?"
"Y đã quyết định rời khỏi ngươi, vậy còn gì để nói? Ngươi hẳn phải biết, ngươi chẳng còn sống được bao lâu nữa. Hoàng đế các ngươi sẽ không bỏ qua cho ngươi. Kể cả may mắn có thể đào thoát, nửa đời sau cũng lang bạt kỳ hồ. Ta không cho rằng ngươi có tư cách bảo A Nhan ở lại bên ngươi, trải qua loại cuộc sống này."
"..."
Hai tay Kỷ Ninh nắm chặt thành quyền. Thế nhưng hắn không có cách nào phủ nhận. Hắn cực kỳ hận loại cao cao tại thượng, bình tĩnh này của Cơ Dận, nhưng hắn biết người này nói rất đúng... Hắn không có sức mạnh bảo vệ Bạch Thanh Nhan từ tay Hoàng đế.
"Thế nhưng..."
Chung quy là không cam lòng, Kỷ Ninh lần nữa mở miệng, lại bị Cơ Dận lạnh lùng đánh gãy.
"Không có cái gì là thế nhưng hết. Ta cũng chẳng còn gì để nói cho ngươi, Kỷ Ninh Tướng quân. Nếu ngươi đi gặp Bạch Thanh Vũ, biết được chuyện năm đó rồi, ngươi lại muốn trò chuyện cùng ta, ta có thể cho ngươi thêm một cơ hội... Khi đó ngươi hẵng tới tìm ta đi."
Nói xong, Cơ Dận không nhìn Kỷ Ninh lấy nửa con mắt, quay người mà đi. Lồng ngực Kỷ Ninh phập phồng, cơ hồ tức giận đến muốn nổ tung. Nhưng hắn lại không có cách nào [email protected] tiết với Cơ Dận, bởi vì từng lời của người kia, không có sai lấy một câu!
"Người đâu!"
Thật lâu sau, hắn mới có thể thấp giọng quát lên. Rất nhanh, quản gia liền chạy tới.
"Tướng quân! Ngài có chuyện gì?"
"Ngươi thay ta đi tìm Lộc thần y đến, ta có việc muốn hỏi hắn!"
"Lộc thần y?" Quản gia đầy mặt khó xử, "Thế nhưng... Không biết có chỗ nào không thoải mái, bị vị sứ giả Đại Tiếp kia chặn ngang ôm đi mất rồi! Ngay trước cửa phủ của chúng ta, an vị trên kiệu rời đi, ta cũng không biết bọn họ đi nơi nào."
"Sứ giả Đại Tiếp? Cơ Hà?"
Kỷ Ninh biết Lộc Minh Sơn cũng là Hoàng thất Ngọc Dao, không mấy kinh ngạc khi thấy bọn họ có quen biết lẫn nhau. Dù sao, trên đời này Hoàng công quý tộc cũng chỉ như một vòng tròn, những người kia đều ở trong vòng luẩn quẩn ấy...
... Mà mình, từ đầu đến cuối, cũng chỉ là người ngoài.
Không lâu sau, Kỷ Ninh tại mảnh vườn nhỏ hoang lạnh sâu bên trong Bắc uyển tìm được Bạch Thanh Nhan. Y ngồi một mình trước cửa động, tựa hồ đang ngẩn người.
"Thanh Nhan, ngươi..."
Kỷ Ninh đi đến bên người Bạch Thanh Nhan, vô thức liếc nhìn vào sâu trong hang động. Hắn biết ở trong đó có cái gì, hắn cũng biết vườn nhỏ này sở dĩ hoang vu là bởi vì hắn không cho phép bất cứ kẻ nào tiếp cận. Ngay cả người đến quét lá rụng, cắt tỉa cây cối cũng không được.
Đây là hồi ức thuộc về một mình hắn, cũng là tế đàn của riêng hắn.
Mà bây giờ, vị thần chí tôn của tế đàn đang an vị ngay trước cửa đàn tế. Kỷ Ninh không biết đây rốt cuộc là tín ngưỡng thành thật, hay vẫn là khúc dạo đầu trước khi từ nhân gian bị đánh rớt xuống địa ngục.
"Ta đã vào xem qua."
Ánh mắt Bạch Thanh Nhan cũng phảng phất như trong mộng.
"Thật sự, rất giống."
"Bởi vì..."
"Trước đó quản gia của ngươi đã nói với ta, ngươi thường một mình ở lại trong sơn động. Là nơi này sao?"
"Ừm."
Bạch Thanh Nhan khẽ gật đầu. Sau đó, hai người không nói gì nữa. Kỷ Ninh cũng ngồi xuống bên cạnh y, thuận theo ánh mắt của y nhìn sang... Bạch Thanh Nhan lại vô định ngước lên thinh không. Tinh tú lấp lánh đầy trời. Gió nhẹ thổi qua, lay động đuôi tóc của họ.
"Chúng chưa từng thay đổi, vẫn luôn ở đó."
Chắc mọi người đều biết anh ấy, cô ấy, nó trong tiếng Trung đều đọc là Tā nhưng cách viết khác nhau.
Hồi lâu, Bạch Thanh Nhan đột nhiên mở miệng. Lời này không đầu không đuôi. Nhưng chẳng biết vì sao, Kỷ Ninh lại hiểu thứ y đang nói, là chỉ những vì sao.
Cũng chỉ những thứ khác vô cùng quý giá, đã thay đổi toàn bộ cuộc đời của bọn họ.
Tầm chục chương nữa là chương truyện lại dài dằng dặc rồi, mọi người thông cảm nha T^T