Sáng sớm mấy ngày sau.
Nam Nhiễm mới ngủ dậy.
Đã nghe thấy giọng nói của hệ thống.
[đinh đinh, chúc mừng ký chủ đã hoàn thành chuyện tốt thứ hai. Khiến Ninh Khuynh Thành phải chịu báo ứng cho những gì nàng ta đã làm, giúp nguyên thân báo thù rửa hận. Ký chủ đúng là một người tốt, có tấm lòng trượng nghĩa, ghét cái ác như thù. Ký chủ, cố lên!]
Mỗi lần, chỉ cần Nam Nhiễm làm xong một chuyện tốt, hệ thống sẽ tìm tất cả những thành ngữ nó biết, ghép lại thành một câu để khen ngợi Nam Nhiễm.
Căn bản không hề quan tâm các thành ngữ đó có phù hợp với tình huống hiện tại hay không.
Giống như cảm thấy, chỉ có dùng thật nhiều thành ngữ mới có thể biểu hiện được tố chất và cấp bậc cao cấp của nó.
Hôm nay là một ngày không có nắng, tiết trời cuối thu mát mẻ.
Phượng Cửu Tô đã vào triều từ sớm.
Nam Nhiễm vừa rời giường không bao lâu, đã thấy Diệp Tử Đào vui vẻ chạy đến.
Câu đầu tiên mà nàng nói chính là.
"Tẩu tẩu, tẩu tẩu."
Diệp Tử Đào mặc một bộ váy màu hồng nhạt, trên đầu cài trâm bạc, lúc nàng đi trâm bạc cũng đung đưa theo.
Trông cực kỳ xinh đẹp.
Diệp Tử Đào đứng trước mặt Nam Nhiễm.
Ngồi xuống, ánh mắt trông mong nhìn cô.
"Tẩu tẩu, thật lợi hại."
Vừa nói, hai mắt nàng giống như phát sáng.
Nam Nhiễm nghe nàng gọi mình như thế, có chút nghi hoặc.
"Tẩu tẩu?"
Diệp Tử Đào gật đầu.
"Đúng vậy, ngươi là tẩu tẩu của ta mà."
"Ai là tẩu tẩu của ngươi, gọi ta hai tiếng "công chúa"".
Lời của Nam Nhiễm vừa ra, Diệp Tử Đào liền sửng sốt.
Muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
"Tẩu tẩu... không không... công chúa điện hạ, ngài không muốn gả cho biểu ca của ta sao?"
Nam Nhiễm ngước mặt, nhìn nàng.
Chỉ nghe Diệp Tử Đào nói tiếp.
"Không phải ngài đang giữ kim ấn của ca ca sao? Như vậy còn không phải đã đáp ứng?"
Nam Nhiễm lục tung túi tiền của mình.
Lấy kim ấn ra.
"Cái này?"
Sống lưng của Diệp Tử Đào theo bản năng thẳng tắp.
"Tẩu... tẩu tẩu... ngài muốn làm gì?"
Thấy Nam Nhiễm không nói lời nào, chỉ cẩn thận quan sát kim ấn ở trong tay.
Diệp Tử Đào cứ cảm thấy tẩu tẩu không biết thứ này quan trọng thế nào.
Nàng thử mở miệng.
"Tẩu tẩu, lúc biểu ca đưa cái này cho ngài, có nói cái gì không?"
Nam Nhiễm quan sát kim ấn một lúc, rồi lại cất nó vào trong túi tiền.
"Ta đổi lấy."
"Đổi? Đổi bằng cái gì?"
"Một cái túi tiền."
Diệp Tử Đào nghe xong, trầm mặc hồi lâu.
Nhỏ giọng nói thầm.
"Thì ra tẩu tẩu thật sự không biết thứ này có tác dụng thế nào."
Bên ngoài mọi người tranh nhau đến đỏ mắt.
Trưởng công chúa và Nhị hoàng tử vì để lấy được cái kim ấn này, cứ hai ba ngày lại chạy tới Vương phủ một lần.
Hao hết tâm cơ.
Kết quả thì thế nào?
Bị Tam công chúa cầm một túi tiền mua ở bên ngoài với giá mười hai văn tiền đổi lấy.
Diệp Tử Đào hằn giọng, mở miệng nói tiếp.
"Biểu ca có hai cái kim ấn. Một cái dùng để điều động binh lực. Một cái ở trong tay của tẩu tẩu. Thấy kim ấn như thấy Nhiếp Chính Vương. Không chỉ có được thân phận tôn quý nhất mà mỗi câu nói, mỗi hành động, đều đại biểu cho Nhiếp Chính Vương."
Trưởng công chúa và Nhị hoàng tử muốn đoạt được nó là để thể hiện Nhiếp Chính Vương đứng về phía mình.
Hiện tại, đế vị để không, ai có thể ngồi lên hoàng vị, tất cả đều dựa vào suy nghĩ của Nhiếp Chính Vương.
Kết quả, hai người tranh lâu như vậy.
Kim ấn lại tự động chạy tới tay Nam Nhiễm.
Diệp Tử Đào lại meo meo nói.
"Nghe phụ thân ta nói, hai ngày trước trong buổi thượng triều, có quan văn biết được kim ấn ở trong tay ngài. Cảm thấy ngài hành sự hoang đường, không những không làm được việc mà chuyện xấu còn vang danh khắp kinh thành, còn có..."
Đang định nói tiếp, đã bị Nam Nhiễm dùng ánh mắt âm trầm nhắm vào.
Diệp Tử Đào nuốt một ngụm nước miếng, lập tức nói.
"Mấy cái này đều do quan văn kia nói, nói ngài không xứng giữ kim ấn, muốn biểu ca thu hồi lại."