"Còn giữ được cái mạng để sống là phải cảm tạ đại ơn Tam công chúa đã không gϊếŧ."
Lúc nói câu này, cả người Phượng Cửu Tô đều toát ra khí thế cường đại của kẻ bề trên tuyệt không để bất cứ ai phản bác.
Cho dù, giọng nói của hắn nghe rất tùy ý, không hề mang theo tia nghiêm nghị nhưng vẫn khiến tất cả mọi người không dám tiếp tục hành xử lỗ mãng.
Nói xong, Phượng Cửu Tô cầm chén trà lên, uống một ngụm trà lạnh.
Cả người Ninh Quốc chấn động.
Cuối cùng chỉ có thể cúi đầu, thanh âm run rẩy.
"Tạ Vương gia, tạ ơn Tam công chúa đã không gϊếŧ."
Dứt lời, Ninh Quốc và Ninh Khuynh Thành liền bị thị vệ kéo ra ngoài.
Còn nha hoàn áo xám ngã ngồi trên đất kia thì bị lôi ra, cho nhập vào tiện tịch.
Thời điểm xử lý mọi chuyện xong xuôi, sắc trời bên ngoài cũng đã sập tối.
Bọn tỳ nữ nhanh chóng đi thắp đèn, rồi đứng nghiêm bên cạnh chờ chủ tử phân phó.
Ánh nến lay động, chiếu sáng khuôn mặt mọi người.
Tuy chuyện này đến đây đã kết thúc nhưng ý cười trên mặt Nam Di đã biến mất từ lâu.
Tầm mắt nàng ta lướt nhanh qua người Nam Nhiễm rồi dừng lại trên người Phượng Cửu Tô.
Môi đỏ giật giật, cuối cùng một câu cũng chưa nói.
Đã rời khỏi Vương phủ.
Trong đình hóng mát chỉ còn lại hai người Nam Nhiễm và Phượng Cửu Tô.
Trong bóng đêm yên tĩnh.
Phượng Cửu Tô rũ mắt, nhìn lướt qua khuôn mặt hoàn mỹ của Nam Nhiễm.
"Đừng có sờ nữa."
Hắn nhàn nhạt mở miệng.
Nghe lời này, tất cả nha hoàn và thị vệ ở xung quanh không khỏi sửng sốt.
Công chúa điện hạ và Vương gia đang làm gì vậy?
Nam Nhiễm vừa mới rụt tay lại.
Đã bị Phượng Cửu Tô trở tay nắm lấy.
Hắn hơi dùng sức.
Kéo Nam Nhiễm vào lòng mình.
Trên mặt Phượng Cửu Tô hiện lên ý cười.
Không biết tại sao mỗi lần nói chuyện với nàng tâm tình của hắn đều rất tốt.
Thân thể mềm mại bị hắn ôm trọn vào trong ngực, khoảng cách giữa hai người gần đến mức, hắn có thể ngửi được mùi bánh quế hoa trên người nàng.
Rốt cuộc, hôm nay nàng đã ăn bao nhiêu đĩa điểm tâm?
Nam Nhiễm không kịp phòng ngừa đột nhiên bị hắn ôm lấy.
Cảm thấy không quá tệ.
Nhưng...
Cô im lặng, âm thầm sờ thắt lưng của mình.
Hôm nay từ lúc rời giường, thắt lưng của cô đã đau buốt, cả người vô lực.
Cánh tay của Nam Nhiễm vòng qua cổ Phượng Cửu Tô.
Vừa cảm nhận được xúc cảm lành lạnh trên người hắn liền cọ cọ vài cái.
Hai mắt theo bản năng nhắm lại.
Phượng Cửu Tô thấy bộ dáng thản nhiên không hề có chút gì gọi là ngại ngùng của Nam Nhiễm.
Ý cười trên mặt càng tươi hơn.
Hắn bế cô lên, đi ra khỏi đình hóng gió.
Ánh trăng xuyên qua tầng tầng lá cây, chiếu xuống mặt đất, rọi sáng cả con đường dẫn tới tẩm điện.
Phượng Cửu Tô mặc một thân bạch y, toàn thân toát ra hơi thở cao quý.
Trong lòng ôm một nữ tử.
Hai tay nữ tử ôm chặt cổ hắn, tư thế của hai người lúc này rất ám muội.
Đứng ở rất xa cũng có thể nghe thấy giọng nói ôn nhu của Phượng Cửu Tô.
"Ăn nhiều điểm tâm như vậy nên bây giờ hẳn không thấy đói bụng đi."
"Ừm."
Nam Nhiễm thuận miệng đáp.
Sau đó, lại nghe hắn hỏi vị nào đó trong lòng.
"Đã không đói bụng, có phải nên tính toán rõ chuyện sáng nay nàng không giải thích câu nào đã bỏ đi không?"
Nam Nhiễm: "Ừ... hả?"
Cô vừa muốn mở miệng nói chuyện.
Đã bị Phượng Cửu Tô chặn lại.
"Bổn vương biết nàng có rất nhiều lời muốn nói. Nhưng ta khuyên nàng nên giữ lại chút sức lực cho bản thân. Dù sao lát nữa nàng cũng phải giúp bổn vương làm ấm giường."
Hai con ngươi đen như mực của Nam Nhiễm nhìn chằm chằm Phượng Cửu Tô.
"Làm ấm giường cũng phải tiêu hao sức lực?"
Cửa phòng ngủ bị đá văng.
Dưới ánh nến, gương mặt Nam Nhiễm hiện ra rõ ràng.
Phượng Cửu Tô chậm chạp trả lời.
" Làm ấm giường thì không cần tốn sức. Nhưng để sưởi ấm cho bổn vương thì cần rất nhiều sức lực."
Trúc Thanh đi phía sau, nghe Phượng Cửu Tô nói, hai má vô thức đỏ ửng.
Sao Vương gia có thể càn rỡ như vậy chứ?
Tiếng nói vừa dứt, cửa phòng liền đóng lại.
Nam Nhiễm bị Phượng Cửu Tô ôm lên giường.
Vốn dĩ Trúc Thành còn nghĩ hiện tại nàng ta đã cảm thấy thẹn thùng lắm rồi.
Kết quả, đêm nay, lúc đứng ngoài cửa tẩm điện, nghe được âm thanh ái muội phát ra từ bên trong.
Hai má Trúc Thanh càng đỏ hơn, cả khuôn mặt đều nóng bừng bừng như bị sốt.
...
Sau đó, Nam Nhiễm dọn hết đồ đến sống ở Vương phủ.
Ban đầu, Trúc Thanh còn lo lắng, chuyện này sẽ ảnh hưởng không tốt tới thanh danh của công chúa điện hạ.
Nhưng... nghĩ tới việc thanh danh của công chúa điện hạ đã bị chính ngài ấy hủy hoại từ sớm.
Trúc Thanh cũng thèm để ý nữa.