(Quyển 2) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

chương 391: tìm thật nhiều mỹ nhân cho ta

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit : Nại Nại

(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)

___

Đương nhiên Dịch Quân biết Giang Vong Ưu.

Trong lòng cũng kỳ quái, chẳng lẽ Linh La có liên quan đến phủ vực chủ?

Sao Linh La lại có liên quan đến phủ vực chủ?

"Hắn?" Giang Vong Ưu chỉ vào Dịch Quân, không phải hắn cũng muốn đi theo chứ?

Vu Hoan tùy ý gật đầu, chứng thực phỏng đoán trong lòng Giang Vong Ưu.

Mặt Giang Vong Ưu lập tức như khổ qua, ca ca nàng mà biết nàng dẫn người của Dịch gia về, thế nào cũng sẽ đánh chết nàng cho xem!

Ca ca và Dịch gia như nước với lửa.

Đương nhiên, chỉ là ca ca đơn phương, thái độ của Dịch gia đối với phủ vực chủ, không lạnh không nóng, bảo trì vừa vặn.

"Dẫn đường." Vu Hoan hất hất cằm.

Giang Vong Ưu rối rắm, mới dùng vẻ mặt thấy chết không sờn đi phía trước dẫn đường.

Giang Vong Ưu sợ Giang Mãn Nguyệt còn đứng canh ở trước tiểu viện của mình, cho nên dẫn Vu Hoan từ cửa sau lẻn vào.

Tiến vào tiểu viện của Giang Vong Ưu, Vu Hoan liền cảm giác được hơi thở của Linh La, nàng ngẩng đầu nhìn nhìn không trung, lập kết giới... khó trách nàng không cảm giác được.

Ở đây nàng đã từng đến tìm Linh La, nhưng có người chạy đến nơi này, nàng cũng không cảm giác được hơi thở của Linh La, cho nên không có đi vào... bỏ qua Linh La.

"Tiểu Hoan Hoan, Tiểu Hoan Hoan." Linh La đứng ở cửa sổ trên lầu, thấy Vu Hoan tiến vào, thả người nhảy xuống.

"A..." Giang Vong Ưu sợ hãi thất thanh, muốn tiến lên đón Linh La.

Đầu Vu Hoan xuất hiện ba vạch đen, một bước đi đến chuẩn xác đón được Linh La.

Linh La ôm cổ Vu Hoan, khuôn mặt nhỏ dán vào cổ nàng, cọ tới cọ lui: "Tiểu Hoan Hoan, người ta nhớ ngươi muốn chết, ngươi có nhớ người ta không?"

"Không nhớ." Vu Hoan lạnh lùng mở miệng: "Ngươi tự để bản thân biến thành thế này, có cảm thất mất mặt không?"

Linh La bĩu môi, vô cùng ủy khuất: "Ta cũng không muốn mà, những người đó quá lợi hại, một mình ta không đánh lại được!"

"Linh La." Dịch Quân xông đến.

Linh La nghiêng đầu, ánh mắt nhìn thấy Dịch Quân hiện lên tia kinh ngạc: "Sao ngươi cũng đến rồi? Bọn họ có tìm ngươi gây phiền phức không?"

Dịch Quân lắc đầu, trong mắt tràn đầy lo lắng: "Không có, nàng không sao chứ?"

Khuôn mặt nhỏ của Linh La tái nhợt, khẽ lắc đầu, sau đó dựa vào bả vai Vu Hoan: "Tiểu Hoan Hoan, ta có việc nói với ngươi."

Vu Hoan ngưng thần quay đầu nói với Giang Vong Ưu: "Mượn phòng của ngươi dùng một chút."

Giang Vong Ưu vội vàng gật đầu liên tục, dẫn nàng đi lên lầu.

Tuy Dịch Quân lo cho Linh la, nhưng biết hiện tại hắn không thể đi theo, đành phải chờ ở trong sân.

Đóng cửa lại, Linh La nhảy xuống khỏi người Vu Hoan, thần sắc có chút nghiêm túc.

"Nói đi, sao lại thế này?" Vu Hoan mở miệng trước.

Linh La chần chờ mới chậm rãi mở miệng.

Sau khi nàng rời khỏi Vu Hoan, là muốn về Tiên Linh Cảnh, nghĩ cách về Tu Di Thiên.

Nhưng sau đó trong lúc vô tình nàng có được U Minh Cung, không ngờ lại khiêu khách một đám người đuổi giết.

Nàng bị bắt từ Tiên Linh Cảnh chạy trốn đến đại lục Trấn Hồn, người đuổi giết nàng không thuận theo không buông tha, nàng bị thương ở trên núi Thiên Mân gặp Dịch Quân.

Dịch Quân cứu nàng, nàng thật sư không còn cách nào mới đưa U Minh Cung cho Dịch Quân, nhờ hắn bảo quản giùm.

Vì không muốn liên lụy hắn nên nàng tách hắn ra.

May mắn những người đó cho rằng U Minh Cung còn ở trên người nàng, sau khi nàng rời đi, Dịch Quân bình yên vô sự.

Sau lại gặp Giang Vong Ưu, Giang Vong Ưu giấu nàng vào trong phủ vực chủ, chờ nàng khôi phục một ít thực lực, liền lập kết giới này.

Linh La tự thuật lại thật nhẹ nhàng, nhưng Vu Hoan biết, tuyệt đối không hề nhẹ nhàng như lời Linh La nói.

Sức chiến đấu của Linh La tuy không cao, nhưng ảo cảnh của nàng cũng không dễ dàng phá giải như vậy.

"Người đuổi giết ngươi là ai?" Vu Hoan nhíu mày.

Linh La chống cằm: "Không biết, nhưng bọn họ đều bọc áo choàng, trên áo choàng còn có một con chim... giống Phượng Hoàng."

Nói nói Linh La nhíu nhíu mày, lẩm bẩm một tiếng: "Lại nói tiếp, con chim đó có chút quen mắt, hình như gặp ở đâu đó rồi."

Lại là những người áo choàng đó...

Hoặc là nói, là người của Thịnh Thế?

"Cho ta xem thương thế của ngươi." Vu Hoan bảo Linh la duỗi tay ra.

Linh La vui cười với tay qua, có chút đắc ý: "Đều đã tốt hơn rất nhiều rồi, ít nhiều gì cũng nhờ tiểu nha đầu Vong Ưu kia."

Tuy trong cơ thể Linh La có chút suy yếu, nhưng đúng là theo như lời nàng nói, không có gì đáng ngại.

"Tiểu Hoan Hoan, U Minh Cung kia ta phí sức lực rất lớn mới cướp được cho ngươi, ngươi muốn cảm ơn ta thế nào?" Linh La phồng má, đầy mắt chờ mong.

Vu Hoan rất muốn nói, nàng không cần Thần Khí...

Nhưng vừa nhìn thấy bộ dáng nho nhỏ của Linh La kia, trong lòng liền nhũn ra.

Xoa xao đầu Linh La: "Ngươi muốn ta cảm ơn ngươi thế nào?"

"A... tìm thật nhiều mỹ nhân cho ta là được." Đôi mắt Linh La bắt đầu phát ra ánh sáng.

Gần đây đều phải vội vàng chạy trốn, đã lâu rồi chưa được gặp mỹ nhân.

Vu Hoan: "..."

Bất kể ở đâu cũng không quên được mỹ nhân, mỹ nhân còn có thể ăn sao?

Thở dài: "Chuyện kế tiếp ta muốn nói, ngươi nghe cho rõ."

Linh La chớp chớp mắt, thấy thần sắc Vu Hoan nghiêm túc, không khỏi thu liễm lại vẻ mặt hoa si (mê trai).

"Ngươi đã về Tu Di Thiên chưa?"

Linh La lắc đầu, nàng còn chưa kịp về, hơn nữa nàng không có chìa khóa, căn bản không vào được.

Vu Hoan lấy một viên thần tinh ra đẩy đến trước mặt Linh La.

Thần sắc Linh La đột biến: "Đây là thần tinh của Tu Di Thiên, sao lại ở đây? Tiểu Hoan Hoan ngươi đi vào rồi?"

Vu Hoan lắc đầu: "Cướp được của một ít người."

Linh La cọ một chút đứng lên, tay nhỏ bang một cái chưởng vào trên bàn, ánh mắt lạnh lẽo: "Vậy mà có người dám lấy thần tinh ra khỏi Tu Di Thiên, phản!"

Thần tinh của Tu Di Thiên với cục đá bình thường không có khác biệt gì mấy, khắp nơi đều có.

Đối với Linh Lạc nhất tộc không có tác dụng gì, tác dụng duy nhất của nó là chống đỡ Tu Di Thiên, ai cũng không được động vào thần tinh của Tu Di Thiên!

"Ta lo không phải người bên trong lấy thần tinh ra ngoài, mà là có người đi vào..."

"Không thể nào, ra vào Tu Di Thiên đều phải cần có chìa khóa, mà chìa khóa chỉ có một mình ta và vài vị trưởng lão có, trừ nó ra thì có là Thiên Khuyết Kiếm cũng không chém được vào Tu Di Thiên." Vẻ mặt Linh La kích động.

"Chìa khóa của ngươi không phải không thấy sao?" Vu Hoan cạn lời, vì sao lức trước con Loli chết tiệt này lại đưa chìa khóa cho người ta bảo quản giùm? Động kinh sao?

Linh La nghẹn lại.

Đúng vậy, chìa khóa của nàng không thấy đâu nữa.

Nàng bảo người của điện Vị Ương bảo quản, ai biết nàng vừa đi chính là ngàn năm, chờ nàng quay lại tìm người của điện Vị Ương, điện chủ của điện Vị Ương đều đã thay đổi.

Chìa khóa đương nhiên cũng không biết tung tích.

Linh La ngã ngồi trên ghế, thần sắc có chút hoảng hốt, nàng ném chìa khóa rồi không thể quay về Tu Di Thiên.

Mà hiện tại lại thấy thần tinh vốn nên ở Tu Di Thiên kia.

"Tiểu Hoan Hoan..." Linh La bắt lấy tay Vu Hoan: "Làm sao bây giờ? Hiện tại ta không thể quay về, nếu thật sự có người ngoài tiến vào Tu Di Thiên, vậy tộc nhân của ta có phải xảy ra chuyện rồi không?"

Vu Hoan có chút khó xử, hiện tại nàng cũng không biết phải làm sao.

Linh La cũng đã tự mình nói, trừ phi có chìa khóa, bằng không có là Thiên Khuyết Kiếm cũng chém không ra.

"Yên tâm, ta sẽ nghĩ cách." Vu Hoan vỗ vỗ bả vai Linh La.

Thịnh Thế...

Rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì!

Truyện Chữ Hay