(Quyển 2) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

chương 390: thiếu gia không làm sẽ không chết

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit : Nại Nại

(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)

___

"Bách Lý cô nương, nếu ngươi chưa hết giận, có thể trút giận lên ta, ta tình nguyện thay thế tên tiểu tử thúi hỗn đản kia tạ tội." Dịch Bảo gắt gao ôm chân Vu Hoan.

Vu Hoan muốn giật chân lại nhưng giật không ra.

Thật may mắn vì bây giờ Dung Chiêu không ở dây, nếu không con hàng này không chết cũng tàn phế.

Vu Hoan nhìn mọi người đã thối lui xa đến mấy mét, tất cả đều là dáng vẻ "ta không quen tên nam nhân kia, nam nhân kia tại sao lại không có tiết tháo nào hết thế kia, ta muốn chết" đủ các loại biểu cảm nhăn nhó.

Có một chủ tử như vậy...

Cũng thật là vất vả.

Mọi người nháy mắt hiểu rõ ánh mắt của Vu Hoan, sôi nổi gật đầu, đều là do gia chủ quá ngốc, khiến cho Dịch Phủ thường xuyên bị bôi đen.

Thực tế bọn họ là gia tộc rất thân thiện, rất thuần khiết luôn đó!

"Cha... cha đang là gì thế? Đây là mẹ kế chưa qua cửa của con sao?" Một thiếu niên ăn mặc cà lơ phất phơ từ bên ngoài tiến vào, nhìn thấy tình huống như vậy, vô cùng bình tĩnh: "Bái đường ở đây à? Cha cũng biết chơi quá ha."

Cầu cho lúc này Dịch Bảo không bị bóng ma tâm lý.

Mọi người yên lặng lui ra xa hơn.

Thiếu gia, không làm sẽ không phải chết.

"Ngươi chính là Dịch Quân?"

Trong mắt Vu Hoan hiện lên tia quái dị, đây mẹ nó là ruột thịt sao?

Lão cha béo thành heo, con trai gầy như con khỉ.

Dịch Quân gật gật đầu: "Đúng là ta, ngươi không cần lo lắng cho ta, ta không thèm quan tâm lão cha cưới mẹ kế, dù sao cưới cũng không qua mấy ngày đã bị dọa chạy."

Tuy một câu sau của Dịch Quân nhỏ giọng nói thầm, nhưng làm sao Vu Hoan không nghe thây, quái dị trong mắt càng thêm đậm, người nhà này đều là thứ kỳ ba.

Vu Hoan mạnh mẽ rút chân ra.

"Ta tìm ngươi có chút việc."

Dịch Bảo lại muốn bắt đầu gào: "Bách Lý..."

"Ta không có thù... với hắn..." Vu Hoan cắn răng: "Có chuyện riêng, Dịch gia chủ, tiện rời đi một chút không?"

Dịch Bảo vừa nghẹ, lập tức đứng lên, biểu cảm trên mặt vừa thu lại, bình tĩnh phủi phủi y phục: "Bách Lý cô nương nói sớm đi chứ, quỳ đến ta mệt muốn chết rồi."

Vu Hoan: "..."

"Con trai à, đừng gây rắc rối cho cha nha! Gặp rắc rối thì cũng để một mình con đến gánh vác biết không? Bây giờ con đã là người lớn... aiz, bảo trọng, cha đi đây!" Dịch Bảo vỗ vỗ Dịch Quân, vẻ mặt bi ai thống khổ.

Khi Dịch Quân còn chưa phản ứng lại, Dịch Bảo đã mang theo mọi người vây xem một giây liền biến mất không còn ai.

Dịch Quân: "..."

Đây là cha ruột sao?

Tình huống gì đây, không phải cha hắn cưới mẹ kế sao? Sao lại ném mẹ kế lại cho hắn rồi chạy thế?

Vu Hoan đỡ trán, rốt cuộc Linh La làm sao mà quen biết được mấy người kỳ ba này chứ?

Tầm mắt Dịch Quân chuyển đến trên người Vu Hoan: "Ngươi tìm ta làm gì? Ta sẽ không cưới ngươi, ngươi tìm cha ta đi."

Vu Hoan: "..."

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, thật lâu sau, Vu Hoan mới nói: "Có phải Linh La đặt cái gì ở chỗ ngươi không?"

Không khí chợt trở nên nghiêm trọng.

Dịch Quân vừa rồi còn cà lo phất phơ, sau khi Vu Hoan nói ra những lời này, liền lộ ra ánh mắt sắc bén như chó sói.

"Núi Thiên Mân." Vu Hoan chậm rì rì nói ra ba chữ.

Ánh mắt Dịch Quân đổi đổi, đề phòng hỏi: "Linh La thích cái gì?"

Vu Hoan: "..."

Nói chuyện liên quan tí được không, ý gì đây!

Dịch Quân thấy Vu Hoan không đáp, càng thêm đề phòng, ánh mắt nhìn Vu Hoan vô cùng sắc bén, giống như lúc nào cũng có thể nhào lên.

"Mỹ nam, thịt!"

"Đi với ta." Dịch Quân không nói một lời nói nhảm nào, lập tức rút đi phòng bị, xoay người đi vào bên trong.

Dịch Quân đưa nàng đến một nơi giống như tầng hầm, còn đang không ngừng đi về phía trước.

"Linh La thế nào rồi?" Dịch Quân lên tiếng dò hỏi, trong giọng nói mang theo một tia quan tâm.

"Không biết, ta còn chưa gặp nó." Vu Hoan thành thật trả lời.

Dịch Quân dừng một chút: "Ngươi tên là gì?"

"Vu Hoan, người bên ngoài càng thích gọi ta là Bách Lý Vu Hoan."

Khóe miệng Dịch Quân giật giật, cuối cùng cũng biết vừa rồi cha hắn ôm đùi nàng làm cái gì.

Dịch Quân không hỏi tiếp, an tĩnh dẫn dường đi ở phía trước.

Cuối cùng dừng lại trước cửa đá, Dịch Quân mở cửa đá ra, lại không cho Vu Hoan đi vào: "Ở đây chờ ta."

Vu Hoan không sao cả gật gật đầu.

Dịch Quân tiến vào cửa đá, cửa đá khép lại.

Đợi một lát sau mới ra ngoài, khi ra ngoài ôm theo một cái hộp rất lớn, một thân cao như một đứa bé tám chín tuổi.

"Đây là đồ mà Linh La nhờ ta bảo quản." Dịch Quân cầm hộp lớn: "Có người vì cái này đuổi giết nàng ấy, ta cũng không biết bên trong là cái gì, nàng ấy dặn ta không được mở ra."

Dịch Quân đưa hộp lớn cho Vu Hoan.

"Răng rắc."

"Aiz... sao ngươi lại mở ra." Làm sao Dịch Quaan dự đoán được Vu Hoan vừa mới nhận lấy đã mở ra, lập tức có chút vội vàng duỗi tay muốn ngăn Vu Hoan lại.

Vu Hoan phất tay hắn ra, trừng mắt liếc hắn một cái: "Nó bảo ngươi không được mở ra, chưa nói ta không được mở ra mà!"

Hộp lớn bị Vu Hoan mở ra, một cỗ uy áp cường hãn từ trong hộp tràn ra ngoài, làm người ta không nhịn được mà run sợ.

Thực lực của Dịch Quân còn thấp, nếu không phải chống đỡ vào vách tường, nói không chừng đã trực tiếp quỳ.

Khó trách những người đó muốn đuổi giết Linh La.

Sức mạnh cường hãn, ai không muốn chứ?

Vu Hoan đưa mắt nhìn về phía hộp lớn.

Đó là một cây cung.

Một cây cung xanh mượt nhiễm ánh sáng âm u.

"U Minh Cung." Vu Hoan liếc mắt một cái đã nhận ra đồ trong hộp là gì.

Thần Khí thứ nhất trong bảy đại Thần Khí của Quyết Yển, cũng là Thần Khí có lực sát thương lớn nhất.

"Bang!" Vu Hoan khép lại cái hộp, thu vào trong vòng tay.

Đóng hộp lại, uy áp liền biến mất, Dịch Quân mới thở phào nhẹ nhõ, cảm giác kia, giống như có ngọn núi lớn đè trên người mình.

"Cảm ơn." Vu Hoan xua xua tay với Dịch Quân, dáng vẻ phải đi.

"Từ từ, ngươi muốn đi gặp Linh La?" Dịch Quân cản Vu Hoan lại, từ lúc Linh La giao đồ cho hắn, hắn đã không gặp lại nàng, càng không hỏi thăm được tin tức của nàng.

Vu Hoan gật gật đầu: "Đúng vậy."

Lấy được đồ, đương nhiên đi gặp Linh La.

"Vậy có thể đưa ta đi cùng không?" Hắn rất lo lắng cho Linh La, chỉ có thể tận mắt nhìn thấy nàng, hắn mới có thể an tâm.

Vu Hoan nhíu nhíu mày, suy tư một lát mới gật đầu.

Trên mặt Dịch Quân lập tức lộ ra vui mừng, vội vàng lên phía trước dẫn đường.

Lúc rời khỏi Dịch Phủ, Dịch Bảo không biết từ đâu chui ra, ôm Dịch Quân gào lớn một trận, một tiếng một tiếng như ruột gan đứt từng khúc, đau lòng muốn chết.

Sau khi gào xong...

Xoay người liền như không có việc gì, một chân đá Dịch Quân ra khỏi Dịch Phủ.

Vu Hoan: "..."

Đây là cha ruột sao?

Dịch Quân không thể hiểu được ăn một đạp, cha hắn lại động kinh cái gì rồi?

Vu Hoan dựa theo đường lúc nãy trở về đường cũ.

Vì Vu Hoan không nói khi nào thì về, cũng chưa nói mình đi đâu tìm nàng, nên Giang Vong Ưu vẫn luôn ở tại chỗ chờ.

Thấy nàng đưa một thiếu niên về, mày lập tức nhíu lại.

Theo Dịch Quân đến gần, thần sắc của Giang Vong Ưu liền quỷ dị.

Sao nàng lại đưa hắn về rồi?

Dịch gia ở Thanh Vũ Thành cũng coi là gia tộc tương đối nổi danh, nguyên nhân nổi danh là bọn họ chuyên môn làm chuyện xấu.

Dù sao ở đâu xảy ra chuyện, ở đó sẽ có bóng dáng của Dịch gia.

Ở Thanh Vũ Thành, Dịch gia là bản biến dị của Vu Hoan, dù sao tìm không thấy ngọn nguồn, vừa lúc người của Dịch gia ở đó mà nói thì người ôm nồi chính là Dịch gia.

Cho nên, trong Thanh Vũ Thành, nhắc đến Dịch gia, ai mà không đầy lòng căm phẫn, hận không thể diệt Dịch gia cải tạo lại xã hội hài hòa.

Truyện Chữ Hay