Edit : Nại Nại
(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___
"Vì sao?" Thịnh Thế vuốt cằm, thần sắc hoang mang nhìn Vu Hoan: "Chẳng lẽ Dao Nhi không biết sao?"
Đôi mắt Vu Hoan ẩn ẩn đỏ lên, trong mắt tràn ngập sương mù.
Dung Chiêu tiến lên hai bước, muốn ôm sát Vu Hoan vào trong ngực, bàn tay đến một nửa, lại rụt trở về.
Thứ bây giờ nàng muốn nhất có lẽ không phải là an ủi.
Mà là một đáp án.
Hắn không có tham dự vào từng thế giới của nàng, không biết nàng và hắn đã xảy ra chuyện gì.
Vu Hoan mím môi, sương mù trong mắt biến mất, giọng cũng không run rẩy giống trước nữa, lạnh lẽo như kết hàn băng: "Ta nên biết cái gì?"
"Không có gì." Thịnh Thế lắc đầu, áo choàng màu xanh thẩm hơi hơi di động: "Dao Nhi đừng dùng loại ánh mắt này nhìn ta, nên hận, hẳn là ta mới đúng."
Hận...
Nàng không hận, nàng chỉ tự trách mình mắt mù, tín nhiệm Thịnh Thế như vậy.
"Được, chúng ta tiến vào vấn đề chính đi, nếu không thời gian sẽ không đủ." Thịnh Thế vỗ vỗ tay, ngọn lửa nháy mắt lớn mạnh, lan tràn đến phía chân trời, toàn hoàn bao phủ không gian này.
"Ngươi muốn làm cái gì?" Vu Hoan mắt lạnh nhìn Thịnh Thế.
Thịnh Thế tùy ý cươi cười: "Dao Nhi, ta sẽ không giết muội, thậm chí khôgn dám động một phân một hào nào đến muội, cho nên muội có thể yên tâm, không cần đề phòng như vậy."
"Ha..." Vu Hoan cong môi, trào phúng nở nụ cười: "Thịnh Thế, từ trước đến nay ta chưa tùng nghĩ đến ngươi sẽ phản bội ta."
Thịnh Thế cúi đầu, buông xuống mí mắt che dấu sóng ngầm mãnh liệt trong đó. Chờ hắn ngẩng đầu lại là bộ dáng không sao cả: "Dao Nhi, từ lúc bắt đầu, ta đã nói với muội rồi."
Vu Hoan khẽ nhíu mày, trong đầu hiện lên mấy hình ảnh.
Nàng bỗng nhiên cười lạnh lên, đúng vậy, người ta trong tối ngoài sáng đã nói với nàng rồi, nhưng nàng lại tự động che chắn.
"Ngươi muốn làm gì ta?" Đều đã đến một nước này, nàng chỉ phải thừa nhận.
Thịnh Thế vẫy vẫy tay, phía sau đột ngột xuất hiện mấy bóng dáng, những người đó vừa xuất hiện, thần sắc của Vu Hoan hơi hơi dao động.
"Chúc gia là do ngươi giết?"
Thịnh Thế gật đầu, có chút ảo não: "Nếu không phải người của Chúc gia phát hiện ta, ta cũng không ra tay giết bọn họ, dù sao bọn họ... Dao Nhi, muội thông minh như vậy, từ trong những lời ta nói đã có thể đoán ra rất nhiều chuyện, ta cũng không dám nhiều lời với muội."
Đầu óc Vu Hoan nhanh chóng dạo qua một vòng, liên kết những tin tức mình có lại với nhau.
"Chết cũng muốn có cái chết rõ ràng, có một số việc, ngươi cũng nên nói với ta chứ? Tốt xấu gì cũng từng là bạn bè, không phải sao?" Vu Hoan trào phúng nhìn Thịnh Thế.
Cả người Thịnh Thế run rẩy, một lát gật đầu: "Ta có thể trả lời muội tất cả vấn đề không hề giữ lại."
"Ngươi tổ chức hội đấu giá lần này có mục đích gì?"
"Vì tụ tập người, rút ra linh lực trong cơ thể của bọn họ, hoàn thành trận pháp này của Phủ Giang Thành." Thịnh Thế chỉ chỉ ngọn lửa phía sau.
Đây là một cái đại trận, không có những linh lực của những người đó thì một mình hắn sẽ không thể nào hoàn thành được.
Đồng tử Vu Hoan co chặt: "Thẩm gia và Chúc gia, ở trong chuyện này có liên quan gì?"
"Bọn họ nha, đã sớm nhìn bọn họ không vừa mắt, lăn lộn bọn họ thôi."
Thịnh Thế trả lời, đương nhiên Vu Hoan không tin, chỗ này chắc là hắn không thể trả lời.
"Thiên Nguyệt thì sao? Nó chính là con trai của ngươi..." Khi Vu Hoan hỏi câu này, thần sắc có chút dữ tợn.
Lệ khí trong cơ thể bắt đầu ngo ngoe rục rịch, nếu Thiên Nguyệt cũng tham dự vào chuyện này, vậy nàng...
Nên làm thế nào bây giờ?
"Nó không phải con trai của ta." Thịnh Thế lắc đầu, trả lời đến dứt khoát lưu loát: "Không lợi dụng nó thì sao muội đến đây được?"
Vu Hoan khiếp sợ nhìn Thịnh Thế.
Thiên Nguyệt không phải con trai của Thịnh Thế...
"Không đúng, lúc trước rõ ràng ta..."
"Dao Nhi, để một nữ tử mang thai có rất nhiều cách." Thịnh Thế vẫn cười không sao cả như cũ, giống như chuyện mà hắn nói là chuyện của người khác.
Tay Vu Hoan rũ ở hai bên đột nhiên nắm chặt.
Cho nên, từ lúc bắt đầu chính là một vở kịch?
Ha ha...
"Một vấn đề cuối cùng, lúc trước ở Thủy Vân Uyên, nếu ta không cứu ngươi, thì một màn hôm nay sẽ không xảy ra?"
Không gian đột nhiên yên tĩnh lại, giống như bị người ta ấn nút tạm dừng vậy.
Thật lâu sau, Thịnh Thế thở dài thật dài: "Vấn đề này, ta không thể trả lời muội."
"Ta đã biết đáp án."
Thịnh Thế kinh ngạc ngẩng đầu, sau đó lại tự giễu cười cười: "Quả nhiên khi nói chuyện với muội phải thận trọng đến từng câu nói từng việc làm."
"Dao Nhi, đừng trách ta." Thịnh Thế đột nhiên lên tiếng, bốn người ở phía sau hắn khi hắn vừa mới dứt lời liền nhào về phía Vu Hoan.
Bốn người, hai người đối phó Vu Hoan, hai người đối phó Dung Chiêu.
Thực lực của bốn nam nhân áo choàng này đều cao đến có chút đáng sợ.
Nàng hoàn toàn nhìn không thấu thực lực của bọn họ.
Thịnh Thế đứng tại chỗ, dưới chân nảy sinh ra ngọn lửa, dần dần bao phủ hắn vào trong đó, ngọn lửa quấn quanh Thịnh Thế, chậm rãi cắn nuốt hắn.
Mà Thiên Nguyệt bên kia cũng giống vậy, ngọn lửa bao vây hắn ở trong đó, linh lực quái dị trong cơ thể hắn điên cuồng trào ra, thấm vào trong ngọn lửa bốn phía.
Thần sắc Thiên Nguyệt thống khổ, đôi mắt nắm chặt đột nhiên mở ra, trong mắt nhảy lên ngọn lửa, tựa hồ như muốn vụt ra ngoài.
"A..."
Tiếng rên thống khổ truyền vào trong tai Vu Hoan rõ ràng.
Vu Hoan đá văng nam nhân áo choàng, quay đầu nhìn lại Thiên Nguyệt, toàn thân trên đưới hắn đều bị ngọn lửa bao vây, mà bốn phía ngọn lủa như được cái gì đó triệu hoán, bốn phía không ngừng hội tụ lại Thiên Nguyệt.
Thịnh Thế đứng bên cạnh Thiên Nguyệt, tầm mắt đối diện Vu Hoan, khóe miệng chậm rãi nâng lên: "Dao Nhi, hy vọng muội đủ kiên cường."
Bàn tay Thịnh Thế đặt vào giữa mày Thiên Nguyệt, ngọn lửa trên người hắn hội tụ đến đầu ngón tay, ở trong nháy mắt hắn nói xong kia hoàn toàn đi vào giữa mày Thiên Nguyệt.
"Không..." Vu Hoan trừng lớn mắt, dùng Thiên Khuyết Kiếm cản lại nam nhân áo choàng, chạy như bay lại Thiên Nguyệt.
Cánh tay chợt căng thẳng, bị người ta kéo vào trong ngực, giọng nói thanh lãnh vang lên trên đỉnh đầu: "Đừng đi."
"Buông ta ra." Vu Hoan mạnh mẽ giãy giụa, tiếng nói khàn khàn: "Nó sẽ chết."
"Nàng đi, nàng sẽ chết." Giọng của Dung Chiêu bằng phẳng, không có bất cứ phập phồng nào.
"Cô cô..." Thiên Nguyệt không biết dừng lại khi nào kêu kên, đứng ở không trung, trong con ngươi trống rỗng vô thần có sắc thái, hoảng sợ và bất lực, càng có nhiều lo lắng: "Sao người lại đến đây? Không phải con không không người tới sao? Cha con ông ấy điên rồi, người mau đi đi."
Không phải hắn bảo Tôn quản sự bảo nàng bất cứ thế nào cũng không được lo cho hắn sao?
Vì sao? Nàng lại ở đây?
"Cha... cha muốn làm cái gì? Cô cô là người thân của cha mà!" Thiên Nguyệt la to về phía Thịnh Thế.
Trên người Thịnh Thế đã không còn lửa nữa, hắn nhìn Thiên Nguyệt, thối lui đến một khoảng cách, cười đến có chút tàn nhẫn: "Ta không phải cha của ngươi."
"Cái gì?" Trong lúc nhất thời Thiên Nguyệt chưa kịp phản ứng.
"Từ lúc bắt đầu, ngươi chỉ là một quân cờ. Mà ngươi, cũng là một quân cờ rất giỏi, khiến Dao Nhi quan tâm đến ngươi như vậy." Thịnh Thế chậm rãi nói.
Từng câu từng chữ nện vào trái tim của Thiên Nguyệt, giống như bị đá đập vào.
"Dao Nhi, đây chưa phải là kết thúc, bây giờ mới vừa lúc bắt đầu." Thân ảnh của Thịnh Thế càng ngày càng xa, hoàn toàn đi vào trong ngọn lửa, biến mất không thấy nữa.
Đồng thời, ngọn lửa trên người Thiên Nguyệt lớn mạnh, nháy mắt bao phủ hắn vào trong đó, Vu Hoan chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy biểu cảm thống khổ của hắn.
Bốn nam nhân áo choàng khi Thiên Nguyệt thay đổi cũng nhanh chóng rút lui.
Dung Chiêu mím chặt môi, tầm mắt dừng ở ngọn lửa trên đỉnh đầu.