Edit : Nại Nại
(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___
Giọng nói mỏng manh từ bên cạnh truyền đến, một luồng sương đen kéo thật dài chậm rãi đi đến trước mặt Vu Hoan, trong sương mù lộ ra một khuôn mặt nữ tử.
Lúc này trên mặt nàng ta tràn đầy thống khổ, như là chịu đựng khổ sở to lớn gì đó.
"Dao Tân đại nhân... đi mau..." Từ trong cổ họng của nữ tử gian nang nói ra mấy chữ.
Trong mắt Vu Hoan hiện lên kiêng kị, có thể biến âm linh suy yếu như vậy...
"Sao lại thế này?"
Mặt nữ tử thoắt ẩn thoắt hiện, sương đen bắt đầu liên lục lập lòe, tựa như muốn biến mất.
"Có..." Giọng của nữ tử đột nhiên im bặt, sương đen lập lòe vài cái, bỗng dưng biến mất trước mặt Vu Hoan.
Vu Hoan duỗi tay bắt lại, lại bắt được khoảng không.
Trong lòng như bị tưới nước đá, lạnh thấu tim. Những âm linh đó cũng không trung thành, thậm chí có rất nhiều thời điểm đều muốn bỏ trốn.
Nhưng rốt cuộc cũng bị thân thủ của nàng thu phục, đó chính là đồ của nàng, hiện tại không thể hiểu được đã bị mạt sát... lửa giận của Vu Hoan đần dần đổi thành hàn ý.
Người này... chết chắc rồi.
"Vù..." Sóng nhiệt đánh đến, Thiên Nguyệt đẩy tay Vu Hoan ra, thân thể linh hoạt nhảy đến bên cạnh.
Ánh mắt dại ra thoáng như có ngọn lửa nhảy lên trong đó.
Trong lòng bàn tay hắn ngưng tụ một ngọn lửa, ở trong ánh mắt kinh ngạc của Vu Hoan chợt quăng ngọn lửa đến.
Không có chiêu thức hoa lệ nào, ngọn lửa từng đợt từng đợt đánh liên tục về phía Vu Hoan.
"Thiên Nguyệt!" Vu Hoan rống to.
Nhưng đối phương không có phản ứng gì.
"Hắn bị người khác điều khiển." Dung Chiêu dừng ở trước mặt Vu Hoan, ở trước mặt Vu Hoan cắt ra một đường kết giới, chặn những trái cầu lửa không ngừng tiến đến.
"Ta biết." Giọng nói của Vu Hoan bình tĩnh, cái loại bình tĩnh không hề gợn sóng.
Dung Chiêu ghé mắt, trong mắt ẩn ẩn có chút lo lắng, nhưng rất nhanh lại bị hắn đè ép xuống.
Nàng không phải người mềm yếu, không cần những lo lắng dư thừa của hắn, hắn chỉ cần đứng ở bên người nàng, bồi nàng không cho nàng bị thương.
Vu Hoan rút Thiên Khuyết Kiếm ra, trên mặt hiện lên một tầng cười lạnh, được ánh lửa chiếu rọi khiến người ta sợ hãi.
"Ta rất muốn nhìn xem là kẻ nào không sợ chết như vậy."
Nàng lao ra kết giới của Dung Chiêu, thẳng đến Thiên Nguyệt, đối mặt với những trái cầu lửa kia, không tránh không né, dùng Thiên Khuyết Kiếm ngăn hết lại, thành công đến gần Thiên Nguyệt.
Ngọn lửa trong mắt Thiên Nguyệt tăng lên, ngọn lửa trong tay thoát lên cao, ngọn lửa trực tiếp cao hơn thân Thiên Nguyệt.
Lòng bàn tay Thiên Nguyệt hợp lại, ngọn lửa hư vô lại bị hắn nắm trong tay như là có thật thể.
Ngọn lửa chậm rãi trở nên thon dài, thay đổi thành thanh kiếm.
Mà bề ngoài của nó giống y như đúc Thiên Khuyết Kiếm trong tay Vu Hoan.
"Quấn quanh." Tiếng nói cứng đờ không có tia dao động.
Những dây tơ từ trong hỏa kiếm tản ra ngoài, bốn phương tám hướng quấn quanh Vu Hoan.
Em gái ngươi, ngay cả kỹ năng cũng giống nhau nữa.
Trong lòng Vu Hoan phẫn nộ xưa nay chưa từng có, nhìn cũng chưa nhìn những ngọn lửa đó quấn quanh đến, thân hình xuyên đến Thiên Nguyệt trước mặt.
Thiên Khuyết Kiếm trong tay mang theo trận cuồng phong sắc bén quét về phía Thiên Nguyệt... trong tay hỏa kiếm.
Thiên Nguyệt cứ vậy nhìn động tác của Vu Hoan, không hề tránh né.
Trong lòng Vu Hoan xẹt qua một tia quái dị, khi Thiên Khuyết Kiếm xuyên qua hỏa kiếm trong tay Thiên Nguyệt không gặp bất cứ trở ngại gì, nàng lập tức thanh tỉnh.
Mẹ nó, lửa vốn dĩ chỉ là hư vô, ở trong tay Thiên Nguyệt dường như là có thật thể nhưng nàng lại không có cách nào chém được.
"Xèo..."
Ngọn lửa tiếp xúc đến áo ngoài, phát ra âm thanh 'xèo xèo'. Dây nhỏ của ngọn lửa từ mắt cá chân, vòng eo, cánh tay, nhanh chóng quấn quanh lên, buộc chặt.
Nơi áo tím không được bao trùm, nháy mắt Vu Hoan lièn cảm giác được nhiệt độ nóng bỏng trên da, trong nháy mắt chết lặng sau đó đau đớn tận xương tủy.
Trong mắt Dung Chiêu toàn là hàn ý, tay vừa lật, hư thể Thiên Khuyết Kiếm xuất hiện trong tay hắn.
Tay áo khẽ nhếch, chuẩn xác bổ về những hỏa tuyến đang quấn quanh Vu Hoan, hư thể đối chiến với hư thể cũng có thể tạo thành tổn thương, nhưng khi hư thể Thiên Khuyết Kiếm chém đứt thì nóng rực trên người Vu Hoan bỗng chốc biến mất.
Dung Chiêu rơi xuống bên người Vu Hoan, một tay ôm bả vai nàng, hơi thở mát lạnh không ngừng cuồn cuộn ùa vào trong cơ thể nàng, vuốt phẳng những đau đớn đó.
"Hắn sẽ muốn mạng nàng." Giọng của Dung Chiêu vô cùng lạnh lẽo mạnh mẽ.
Vừa rồi ngay cả một phần năm sức nàng cũng không dùng đến là bởi vì sợ tổn thương đến Thiên Nguyệt.
Nhưng mà Thiên Nguyệt bây giờ căn bản không có ý thức, hắn theo bản năng toàn lực ứng phó tấn công.
"Đừng đụng vào ta." Vu Hoan đẩy Dung Chiêu ra, nhưng giây tiếp theo tay đã bị Dung Chiêu nắm lấy.
"Ta là khế ước giả của nàng, vì sao ta có thể mặc kệ nàng? Nếu nàng dám để mình bị thương dù chỉ là một chút ít, ta sẽ trả lại cho hắn gấp mười lần gấp ngàn lần như thế. Ta quan tâm nàng, còn sống chết của người khác ta không quan tâm." Đột nhiên Dung Chiêu trở nên bá đạo, cường thế.
Vu Hoan sửng sốt một chút, khóe miệng cong lên, tiếng nói nặng nề: "Ta biết rồi."
Vu Hoan xoay người, đối mặt với Thiên Nguyệt, ánh mắt lạnh lẽo, tay cầm Thiên Khuyết Kiếm càng nắm chặt.
Thiên Nguyệt...
Mi mắt hơi nhắm lại, khi mở ra thì trong mắt đã không còn dao động gì nữa.
Nàng buông Thiên Khuyết Kiếm trong tay, ngón tay ở trong không khí cắt một vòng, sương đen theo tay nàng hiện ra, bàn tay chạm dừng ở chính giữa, cánh môi nhẹ nhàng mở ra: "Khóa!"
Sương đen hình tròn đột nhiên hướng đến Thiên Nguyệt áp tới, Thiên Nguyệt như muốn dùng hỏa kiếm chặn lại những sương đen đó. Nhưng không thể ngăn lại được, sương đen xuyên thấu ngọn lửa, rơi xuống trên người Thiên Nguyệt, sương đen rơi xuống đất, mặt đất bắt đầu kết thành một trận pháp.
Thiên Nguyệt đứng trong trận pháp, thử vặn vẹo người nhưng mặc kệ hắn nhúc nhích thế nào đi nữa thì thân thể hắn như bị cố định trong trung tâm trận pháp.
Vu Hoan nhảy đến trong trận pháp, trực tiếp đánh vựng Thiên Nguyệt.
Ngọn lửa trong tay Thiên Nguyệt bỗng dưng tắt đi, ngọn lửa bốn phía cũng dần dần nhỏ xuống, nhưng cũng không biến mất.
"Còn tưởng rằng muội sẽ không xuống tay."
Vu Hoan nhíu mày, trong lòng đột nhiên kinh hoảng, ngẩng đầu nhìn về phía ngọn lửa kia, có bóng dáng trong ngọn lửa càng ngày càng đến gần.
Đó là một nam nhân, mặc y phục màu xanh ám, khuôn mặt tuấn lãng, mặt mày mỉm cười nhìn Vu Hoan: "Đã lâu không gặp, Dao Nhi."
Vu Hoan chầm chậm đứng dậy, cực lực áp chế run rẩy trong lòng, nhưng trong lúc lơ đãng sẽ hiện ra ngoài.
"Đã lâu không gặp..." Vu Hoan cơ hồ là cắn răng nói ra bốn chữ này.
Nam nhân từ trong ngọn lửa rơi xuống đấy, ngọn lửa phía sau hắn như pháo hao, lướt qua nhẹ nhàng, vô cùng mỹ lệ.
"Dao Nhi nhìn thấy ta, chẳng lẽ không vui sao?" Nam nhân mở rộng đôi tay, tựa như chờ Vu Hoan nhào đến.
Vu Hoan hít sâu, gằn từng chữ một, nói đến phá lệ chậm rãi: "Nếu, ngươi là tới giúp ta, ta chắc chắn rất vui vẻ. Đáng tiếc... ngươi không phải."
Vui vẻ?
Muốn nàng vui vẻ thế nào?
Từ sau khi hắn xuất hiện, hắn cũng chưa từng nhìn đến Thiên Nguyệt trên mặt đất, ngay cả dư quang cũng không có.
Hắn là cha của Thiên Nguyệt mà!
Chủ tử cửa hàng Thịnh Thế... Thịnh Thế!
"Dao Nhi vẫn thông minh như vậy, thật là khiến người ta luyến tiếc." Thịnh Thế cười khen Vu Hoan, biểu tình kia giống như lâu rồi không thấy bạn cũ vậy.
"Vì sao?" Vì sao phải làm như vậy?