[Quyển 1] [Xuyên nhanh] Cứu Mạng! Tất Cả Nam Chủ Đều Hắc Hoá

chương 26: bạch nguyệt quang của tổng tài bệnh kiều (5)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Thập Bát Sơn Yêu

——————————

"Tôi muốn ngôi nhà cũ, bởi vì có con gián không xứng đang ở nơi đó." Hoắc Phi không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Tô Đường.

Hoắc Phi tự tìm cho mình một cái cớ, một mình gặp cô chính là vì ngôi nhà cũ kia. Hắn mới không muốn tin hắn đối với cô vẫn còn có chút cảm giác.

Há mồm ngậm miệng đều là con gián, lời này quá đả thương người, Tô Đường nhìn hắn thật sâu.

"Không có khả năng, nhà cũ không cho anh được."

Hoắc Phi buông tay: "Vậy không thể bàn được rồi. Khương tiểu thư không đưa tiền, lại không muốn lấy đồ để trả. Tôi là thương nhân, không muốn làm ăn lỗ vốn."

"Hai cái này tôi đều không đưa được, Hoắc tiên sinh đổi một cái khác đi."

Tô Đường có chút khó chịu, cũng không nhìn hắn, cứ như vậy nhìn chằm chằm ly rượu vang đỏ trước mặt.

"Nhưng thật ra còn có một cái......"

Hoắc Phi ý vị thâm trường nhìn Tô Đường."Khương tiểu thư cũng từng hấp dẫn tôi. Một năm qua đi, không biết Khương tiểu thư còn có ý nguyện này hay không."

Tô Đường không dám tin ngẩng đầu nhìn hắn, lại thấy hắn môi mỏng hé mở, lạnh nhạt nói:

"Một ngàn vạn, ngủ một lần. Khương tiểu thư, đây chính là giá trên trời."

Thình lình nói ra lời này, Tô Đường trừng lớn hai mắt, từ trên ghế đứng lên.

Bởi vì tức giận, ngực còn có chút phập phồng, ngay cả khuôn mặt cũng đỏ bừng.

So sánh với vẻ tái nhợt vừa rồi, lúc này lại càng động lòng người hơn.

"Hoắc Phi, anh thật quá đáng!" Nói xong, Tô Đường cầm ly rượu vang đỏ trong tay hất về phía hắn.

Rượu vang đỏ theo tóc của hắn chảy xuống, ngoại trừ lúc đầu phẫn nộ, Hoắc Phi rất nhanh đã bình tĩnh lại.

Hắn cũng không lau rượu vang đỏ trên mặt, cứ như vậy lười nhác nhìn Tô Đường.

Tô Đường hất xong liền nghe Hoắc Phi lạnh lạnh nói: "Xem ra Khương tiểu thư tình nguyện chi trả tiền vi phạm hợp đồng."

Tô Đường bước chân hơi ngừng, hốc mắt sớm đã chứa đầy nước mắt, nhưng cô lại đem lưng đứng thẳng tắp.

"Hoắc Phi anh muốn điên, thì điên mình anh đi. Khương gia tôi cũng không có lỗi với anh, cứ coi như tôi lợi dụng anh, nhưng cũng chưa bao giờ thương tổn anh một phân! Bộ dạng hùng hổ doạ người của anh, thật là khó coi đến cực điểm!"

Rượu vang đỏ từ mũi trượt xuống, Hoắc Phi liếm liếm khóe miệng, yêu nghiệt nở nụ cười: "Không muốn thì không muốn, Khương tiểu thư thẹn quá thành giận làm cái gì. Huống chi, lúc trước không phải Khương tiểu thư cũng niêm giá rõ ràng đem tôi bán cho Hoắc gia sao? Bây giờ một đổi một, như vậy đã chịu không nổi?"

Tô Đường: "Hoắc Phi, tôi không rảnh bồi anh chơi."

Hoắc Phi lại lần nữa đưa cho cô ly rượu. "Tới cũng đã tới rồi, không uống một ly?"

Tô Đường sắc mặt khó coi, đôi tay càng gắt gao nắm chặt. Nhưng cuối cùng vẫn ngồi xuống, hợp đồng ở trong tay hắn, hắn có quyền quyết định mình.

"Chỉ là đã lâu không gặp, Khương tiểu thư kích động làm cái gì......"

Tô Đường mơ hồ có thể đoán được hắn muốn làm cái gì.

Lúc trước cô quyết đoán rời đi, hắn ghi hận trong lòng quá bình thường.

Cô nâng môi mỏng, hôm nay trang điểm nhẹ, son môi màu đỏ vẫn rất xinh đẹp mê người.

Tô Đường: "Tôi cùng công ty phát sóng trực tiếp ký năm hợp đồng, năm sau, nhà cũ thuộc về anh."

Nói xong, cô suy sụp tựa lưng vào ghế, ngay cả cặp mắt sáng ngời lộng lẫy kia cũng nhắm lại, giống như không muốn nhìn thấy hắn.

Hoắc Phi một tay rót rượu, cũng không ngẩng đầu, chỉ cười nhạo nói: "Tôi vì cái gì phải nghe cô."

"Hoắc Phi, anh khiến tôi khó chịu chẳng qua là vì báo thù. Tôi chỉ còn mỗi nhà cũ, anh muốn lấy? Có thể, nhưng từ hôm nay trở đi......"

Tô Đường chậm rãi mở hai mắt, nhưng một cái chớp mắt cả người đều ảm đạm.

"Tôi hy vọng chúng ta không cần gặp lại."

Tô Đường rũ đầu, thấy không rõ biểu tình trên mặt.

Đêm nay cô cái gì cũng chưa ăn, nhưng thời gian cuối cô lại duỗi tay rót cho mình một ly rượu vang đỏ.

"Một ly này, chúc Hoắc tiên sinh tiền đồ như gấm."

Uống xong, cũng không đợi đáp lại, kiên quyết đẩy cửa rời đi.

————Thập Bát Sơn Yêu————

Lần này Hoắc Phi không có mở miệng, hắn cứ như vậy nhìn cô chật vật rời đi.

Ánh mắt hắn phập phồng, nháy mắt tiếp theo liền trở nên sắc bén.

Hoắc Phi cầm lấy ly rượu vang đỏ trên bàn một ngụm uống cạn. Vị chua xót trong miệng lan ra, lệ khí trong mắt đột nhiên bùng nổ, hắn đem ly rượu trong tay nện trên mặt đất.

Phịch một tiếng.

Ly rượu theo tiếng vang mà vỡ.

Lúc trước lúc sau, vứt bỏ hắn hai lần.

Tốt, thật là tốt.

Đột nhiên vang một tiếng, phục vụ bên ngoài lại không dám đi vào. Bọn họ còn nhớ rõ bộ dáng vị tiểu thư kia vừa rời đi, sau đó lại nghe được bên trong tiếng cười hung ác nham hiểm, càng làm cho người ta sởn tóc gáy.

Thân thể của Tô Đường so sánh với kiếp trước chỉ tốt hơn một chút, đúng là chỉ tốt hơn một chút.

Kiếp trước uống một chút rượu có thể trực tiếp ngất xỉu đi. Lần này uống không nhiều lắm nhưng cũng đủ làm cô khó chịu. Hơn nữa buổi tối nay cái gì cũng chưa ăn, rượu mạnh uống vào bụng, trong bụng liền giống như thiêu cháy.

Tô Đường cắn răng, đỡ vách tường, miễn cưỡng mới không té xỉu.

"Khương tiểu thư!"

Thình lình tiếng gọi này vang lên, Tô Đường hơi hơi ngẩng đầu. Lúc này tầm mắt cô đã có chút mơ hồ nhưng vẫn có thể thấy rõ đối phương.

"Hoắc tiên sinh."

Không giống như giọng nói mềm mại lúc trước, cô đột nhiên cười nhạo một tiếng.

"Tôi thật khờ, anh cũng là Hoắc tiên sinh, vậy mà tôi lại không hiểu được."

Hoắc Kỳ đoán không ra hai người này đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì. Nhưng đem người ném ở bên ngoài thì cậu không làm được.

"Khương tiểu thư, cần tôi tiễn cô một đoạn không?"

Đối mặt Hoắc Kỳ, Tô Đường không giống như vừa rồi như vậy mọc đầy gai nhọn, nhưng lời nói ra lại lộ sự xa cách lạnh nhạt.

"Hoắc tiên sinh nếu cũng họ Hoắc, vậy những việc của Hoắc gia kia hẳn là cũng biết. Khương Ngư tôi từng cùng Hoắc Phi sớm chiều ở chung mười năm, lại lấy giá vạn đem hắn bán cho Hoắc gia các người. Anh còn muốn biết cái gì?"

Đột nhiên biết được tin tức giật gân, Hoắc Kỳ cả người đều ngây ngẩn.

Cậu ta đương nhiên biết những việc này, nhưng Hoắc Phi đem Khương Ngư giấu rất tốt. Đến bây giờ cậu cũng chỉ mới biết diện mạo cô. Người biết được cô hoặc là đã quy thuận Hoắc Phi, hoặc là cỏ trên mộ đã cao hai mét.

Tô Đường nói xong, cũng không ai ngăn cản cứ như vậy lảo đảo đi đến khách sạn.

Kết cục của việc uống rượu mạnh là Tô Đường ở khách sạn hôn mê mấy tiếng.

Đến cuối cùng vẫn là tiếng chuông di động đem cô gọi trở về.

"Uy."

Tô Đường cũng chưa nhìn người gọi là ai đã lên tiếng, thậm chí còn đang nghĩ có nên đi bệnh viện không.

Người ở bên kia điện thoại sửng sốt, sau đó nhỏ giọng dò hỏi: "Khương tiểu thư thân thể không khoẻ sao?"

Nghe giọng nói có vài phần quen thuộc, Tô Đường biết là ai: "Không có việc gì, tôi chỉ là bị cảm. Hoắc tiên sinh có chuyện gì muốn nói sao?"

Hoắc Kỳ: "Là việc này, lúc trước cô đàn《 Tỳ Bà Hành 》 có người muốn mua bản quyền, đối phương đưa giá cũng hợp lý. Nếu có thể, cô tới công ty ký hợp đồng được không?"

Tô Đường vừa nghe có tiền, đầu choáng váng đều bay hơn phân nửa. Cô hiện tại nghèo như chó, tiền đưa tới cửa sao lại không lấy.

"Được, Hoắc tiên sinh lúc nào rảnh?"

Hoắc Kỳ: "Vậy ngày mai đi, cô hôm nay nghỉ ngơi cho tốt. Ngày mai tôi sẽ cho người lái xe tới đón cô. Đúng rồi, cô đang ở chỗ nơi?"

Hoắc Kỳ là người ngoài cuộc, Khương gia có thể chiếu cố Hoắc Phi mười năm. Không thân không quen, tâm địa cô không có khả năng ác độc.

Nếu là người thường, vạn đúng là rất nhiều, nhưng Hoắc Phi là ai? Con trưởng của Hoắc gia.

Nếu Khương Ngư là người thông minh, sẽ hiểu được đi theo Hoắc Phi thì không chỉ ở mức vạn.

Lúc trước việc này nháo rất lớn, nhưng cũng bị ép xuống nhanh chóng. Việc cậu ta biết được rất ít, nhưng cũng cảm giác trong chuyện này giấu giếm cái gì đó.

Anh em với nhau, Hoắc Kỳ cảm thấy mình cần phải chăm sóc Khương Ngư một chút.

Miễn cho tên kia cuối cùng hối hận cũng không biết người chạy đi đâu.

——————————

Thập Bát Sơn Yêu.

Phúc lợi chương hôm nay hoàn thành. Ngày mai chương nha các tiểu khả ái~

Truyện Chữ Hay