Editor: Thập Bát Sơn Yêu.
———————————
giờ, khách sạn Khải Lạc.
Tô Đường đi theo người phục vụ tới căn phòng bao, chờ đến khi đi vào lại phát hiện bên trong không có người.
Tô Đường hơi ngốc, lại thấy người phục vụ lộ ra lễ tiết mỉm cười: "Quý khách, đồ ăn đã chuẩn bị xong. Ngài trước tiên ngồi đợi, chúng tôi sẽ trong thời gian nhanh nhất đem đồ ăn bày lên."
Tô Đường cũng không có lập tức ngồi xuống, phòng bao thật sự quá mức xa hoa, từ quy cách mà nói, phòng này cũng không đạt được yêu cầu tụ hội. Bởi vì phóng tầm mắt ra xa, tổng cộng căn phòng chỉ có hai hàng ghế ngồi.
"Tốt, tôi nghĩ có khả năng tôi đi nhầm chỗ rồi."
Vừa dứt lời liền nghe cửa phía sau bị mở ra, Tô Đường xoay người, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó mặt lại trầm xuống.
Hoắc Phi đứng ở cửa, hắn mặc một thân tây trang tối màu, thân hình thẳng tắp.
Bởi vì lúc trước hắn thường xuyên cười nên cả người như ánh mặt trời, nhưng hiện giờ chỉ còn mỗi thâm trầm.
"Chị, lâu rồi không gặp."
Hoắc Phi cong môi, ánh mắt mang theo vài phần khinh miệt cùng chán ghét, nhưng nếu nhìn kỹ lại có một loại cảm xúc khác.
Hoắc Phi lớn lên vô cùng đẹp, mày kiếm tuấn tú, ngũ quan thâm thúy. Dựa theo thời gian thế giới này mà tính, hai người đã một năm không gặp.
Mà một năm này, khí chất hắn lại xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Khương Ngư so với hắn lớn hơn nửa tuổi, chỉ là lúc trước rất hiếm khi hắn gọi cô là chị, phần lớn thời gian đều làm nũng gọi cô là Tiểu Ngư Nhi.
"Hoắc tiên sinh nhận sai người rồi, tôi không dám nhận tiếng chị này của Hoắc tiên sinh."
Tô Đường mặt không biểu tình, muốn ra khỏi phòng bao nhưng cửa đã bị người chặn, cô chỉ có thể ngừng trước mặt hắn.
"Hoắc tiên sinh có thể nhường đường được không?"
So sánh với Hoắc Phi, Tô Đường có vẻ nhỏ bé vô cùng. Cô cao chỉ tới bờ vai của hắn, khi nói chuyện chỉ có thể ngẩng đầu. Một cử động này không hiểu sao làm cho hắn nhớ tới lúc trước.
Nghĩ đến đây, liền giống như một viên đá nhỏ ném vào mặt hồ tĩnh lặng, nhấc lên từng trận gợn sóng.
Hắn hẳn là phải hận cô, cô cho mình những hồi ức tốt đẹp nhất rồi lại nhẫn tâm xé nát toàn bộ. Hồi ức giả dối bị xé rách, chỉ còn lại đau đớn vô tận, thậm chí lúc đầu hắn còn không dám nhớ đến.
Ký ức có bao nhiêu tốt đẹp, hiện thực liền có bao nhiêu tàn khốc.
Vì vậy hắn trở lại Hoắc gia, giống như nổi điên mà trả thù Hoắc gia, hắn làm việc không màng hậu quả, điên cuồng tàn nhẫn, thực sự dọa đến một nhóm người.
Tất cả mọi người nói hắn là chó điên, chó điên đi lạc của Hoắc gia. Hoắc gia tự xưng là trăm năm thế gia, nhưng ở trên người hắn lại không có được một nửa điểm ưu nhã quý khí.
Đau, ở trong tim bắt đầu lan tràn đau đớn.
Đây đều là do cô ban tặng.
Một năm trước cô nói mình không muốn gặp lại hắn, hắn cũng thật sự không có xuất hiện. Hắn thử buông xuống, nhưng theo thời gian qua đi, trong lòng hắn có một cỗ du͙ƈ vọиɠ điên cuồng muốn trả thù, khó có thể bình phục.
Hắn bây giờ còn có Hoắc gia chưa đối phó xong, cũng khôn nghĩ nhanh như vậy đã gặp cô. Nhưng cố tình cô lại xuất hiện trước mặt mình, hoàn toàn quên đi quá khứ của hai người.
Thật giống như hắn có bao nhiêu dơ bẩn làm cô không muốn nhắc tới.
Làm lơ câu nói kia của cô, hai mắt Hoắc Phi u ám nhìn Tô Đường.
"Không phải chị nói chị không chịu được những con gián cẩu thả sinh sống sao. Tại sao lại đột nhiên đến nơi con gián tụ tập sống vậy."
Tô Đường sắc mặt dần dần tái nhợt, cô nhấp môi không nói. Cô không nói, cũng không thể ngăn cản Hoắc Phi tiếp tục.
Hoắc Phi tiến lên đem cô một đường bức lui về sau, cuối cùng không chút để ý nói: "Cũng đúng, rốt cuộc cô cũng không phải người thượng đẳng, cầm tiền thì thế nào, cô cũng là con gián thôi. Đời này cô cũng đừng mong trốn thoát khỏi con gián khiến cô ghê tởm."
Hắn buông lời vũ nhục, Tô Đường nghe được thân hình cứng lại, sắc mặt tái nhợt, hơi cúi đầu, thanh âm lại lộ ra vài phần quật cường.
"Thật đúng là làm khó Hoắc tiên sinh phải ở cùng một phòng với con gián."
"Đều đã ở cùng mười năm, chỉ ở một lúc tôi vẫn có thể chịu được."
Hoắc Phi nói xong, đi nhanh đến chỗ ghế dựa. Đợi hắn ngồi xuống xong, thấy Tô Đường còn đứng ở cửa, không khỏi tiếp tục nói: "Cần tôi mời cô ngồi sao? Khương tiểu thư."
Không có âm dương quái khí gọi cô là chị, nhưng một tiếng Khương tiểu thư này lại lạnh nhạt đến cực điểm.
Tô Đường đối mặt với cửa, cũng không nhìn hắn: "Không cần, trèo cao không nổi, tôi vẫn nên đi thôi." Nói xong, cô liền nhấc chân định rời đi.
Thấy thế Hoắc Phi cũng không nóng nảy, chậm rì rì mở miệng: "Nói như thế nào tôi cũng là ông chủ của công ty phát sóng trực tiếp. Khương tiểu thư dùng thái độ này để đối đãi với ông chủ của mình?"
Lời nói vừa ra, Tô Đường đột nhiên dừng bước chân, cô có chút không dám tin, lại cảm thấy cực kì hoang đường.
Có lẽ cảm thấy một màn trước mắt này rất có ý tứ, Hoắc Phi mỉm cười nói: "Không tin?"
Sắc mặt Tô Đường từ lúc bắt đầu liền có chút không tốt, lúc này đã tái nhợt. Cô nhìn hắn một lúc lâu, rõ ràng đã rất hoảng loạn nhưng vẫn phải buộc mình bình tĩnh.
"Hoắc tiên sinh cảm thấy làm như vậy có ý tứ sao?"
Hoắc Phi rất thích loại cảm giác đem người khác bức đến tuyệt lộ như vậy, hắn giương khóe môi, ngữ khí khó có lúc hoà nhã vài phần.
"Đương nhiên là có ý tứ, Khương tiểu thư chính là đại ân nhân của tôi. Đối đãi với ân nhân, dĩ nhiên phải có mười phần kiên nhẫn."
Nói xong, hắn cầm lấy rượu vang đỏ, hướng cô giơ lên: "Khương tiểu thư ngồi đi."
————Thập Bát Sơn Yêu————
Tô Đường nhấp môi, không nói một lời nhìn hắn, nhưng cuối cùng cô vẫn là khuất phục. Tô Đường hướng tới chỗ hắn đi đến, cuối cùng ngồi xuống vị trí đối diện.
Rượu vang đỏ trong ly lắc lư, ánh đèn rơi xuống, màu sắc tươi đẹp động lòng người, Tô Đường lại không có khẩu vị, chỉ nghĩ mau chóng kết thúc bữa tối không thoải mái này.
"Hoắc tiên sinh rốt cuộc muốn như thế nào?"
Bộ dáng này của Tô Đường thành công lấy lòng Hoắc Phi.
"Khương tiểu thư sao lại nói vậy, chúng ta đã lâu không gặp, ôn chuyện cũ cũng không được? Hay là nói Khương tiểu thư xem thường tôi, cùng nhau ăn một bữa tối cũng không vui?"
Hoắc Phi dứt lời, giống như cảm thấy cô muốn nói lời gì đó khiến người khác buồn nôn, hắn lại nói tiếp:
"Nhưng làm sao bây giờ, hiện tại Khương tiểu thư là nhân viên của tôi. Cùng nhau ăn một bữa tối đều cảm thấy ghê tởm, vậy tiếp theo như thế nào mới tốt đây."
Tô Đường hít sâu một hơi.
Nam chủ hắc hóa %, nói chuyện đều hàm chứa ác ý, khiến người nghe hận không thể đập chết hắn.
"Tôi muốn hủy hợp đồng."
"Hủy hợp đồng......" Hoắc Phi chậm rãi cong môi, vẻ mặt mang ý cười nhìn cô.
"Khương tiểu thư bồi thường nổi tiền vi phạm hợp đồng sao?"
Tô Đường cắn môi: "Bao nhiêu tiền?"
"Tôi rất thích Khương tiểu thư thẳng thắn như vậy, chúng ta quen biết đã lâu, tôi liền bớt cho cô, một ngàn vạn."
Hoắc Phi đoán cô không có nhiều tiền như vậy, lúc trước người Hoắc gia liên hệ cô, cho nhiều nhất là vạn. Nhưng nghe nói mới mấy ngày, cô mua túi lại mua giày, rất nhanh vạn đã tiêu hết.
Hắn cười lạnh, lúc trước không biết nhìn người, hắn như thế nào lại không phát hiện ra cô là người ái mộ hư vinh như vậy chứ.
Tô Đường đúng là không có nhiều tiền như vậy, mấy tháng này kiếm tiền phần lớn đều đã dùng để sửa lại nhà cũ.
Cô đã tốt lại muốn tốt hơn, tuy là sửa lại nhưng cũng dùng đồ tốt nhất, cho nên hiện tại căn bản không có dư tiền.
"Tôi có thể trả dần cho anh."
Hoắc Phi giống như là nghe được chuyện cười, xuy một tiếng.
"Trả dần? Tôi dựa vào cái gì mà tin cô. Khương tiểu thư, cô cảm thấy cô ở chỗ tôi còn có danh dự để nói sao."
Nghe đến đây, lại nói nhiều cũng dư thừa. Tô Đường vò mẻ đã không sợ rơi ngẩng đầu, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, trong mắt màu đen như đè nén cái gì.
"Cuối cùng anh muốn như thế nào, nói thẳng đi."
——————————
Thập Bát Sơn Yêu