Nhất Linh nhìn thấy chính mình đang rơi xuống với tốc độ ánh sáng mà chẳng hoảng loạn... nàng căn rồi, lúc này rơi sẽ trúng chỗ có viên đá bạch ngọc kia nha. Tuy viên đá nhỏ nhưng chỉ cần nàng phối nguyên lực một chút là nó cân được cái hỏa cầu này ngay.
" Phanh "
Đúng như Nhất Linh dự tính, nàng đã sống sót trong gang tấc... Chỉ là... gần mặt lửa như vậy liệu có sao? Quả bóng này chịu được sức ép không, mới là vấn đề!
Nàng nhanh chóng ngưng thần. Dùng hết tốc lực ngưng ra một thứ có thể cứu giúp mình ngay bây giờ... Cả não bộ của nàng đều tập trung nghĩ cách... Còn sát nút vậy thôi mà?
Đang lấy ý tưởng bỗng giọng nói của mẫu thân đại nhân Tá Lạp Mặc Nhi vang lên: " Con gái của ta, xong cái này chơi bóng bàn với ta không? Mẹ chờ nữ nhi nha! " Nói xong cũng chẳng nói gì nữa cả
Nhất Linh giật mình ngẩng đầu nhìn khoảng không sáng chói trên cao, nàng khẽ thì thầm: Mẫu thân là đang mở cửa sau cho con sao, vậy mà mẹ nói quyết không giúp gì a!
Bóng bàn. Chẳng phải một gợi ý thú vị sao? Muốn giúp thì nói đại viện cớ thế làm gì cho mệt. Nếu con gái mẹ là người khác chưa chắc đã hiểu ẩn ý của câu này đâu! Cố ra vẻ thần bí cho ai xem đây? Mệt mẫu thân ghê luôn!
Đôi bàn tay trắng nõn nuột nà của Nhất Linh lưu động, trái phải lên xuống, tinh diệu hết mức. Nàng là đang ngưng ra cái vợt bóng bàn nha. Cũng không nghĩ thêm gì nữa, tinh thần nàng tập trung cực độ, bên trong đầu hiện rõ lên hình một chiếc vợt màu cam.
" Phanh "
Cái vợt hiện hình, giống y như trong tưởng tượng của Nhất Linh. Vợt bóng như bị cái thứ vô hình nào đó điều khiển. Phất phơ khởi động, lấy đà, quất mạnh một cái lên hỏa cầu nàng đang ở.
" Oanh "
Hỏa cầu bay lên, chiếc vợt thuận thế đánh một cái cho quả bóng ấy sang thẳng bờ bên kia.
" Xoèn, xoẹt "
Đó là tiếng va chạm vào mặt đất, cả hỏa cầu lấm len đầy bùn. Nhất Linh ở bên trong lại sạch sẽ đến nỗi cả bụi cũng không có luôn!
Nàng phá vỡ quả bóng, điềm tĩnh đi ra. Chỉ là vẻ ngoài của nàng có chút chật vật. Mồ hôi toát ra như mưa, trong miệng ập lên vị máu tươi. Nhất Linh ho khan, nhổ ra cả ngụm huyết tinh đỏ rực bắt mắt.
Nhìn khá tệ hại nhưng thực chất chỉ là do dùng sức quá nhiều, nguyên lực cạn kiệt. Đột phá không kịp kiểm soát gây phản phệ nhẹ mà thôi.
Nàng quay đầu lại, nhìn biển lửa và bờ bên kia có chút thở dài... bao nhiêu ngày cuối cùng nàng cũng thuận lợi vượt qua... aizzzz. Nhất Linh cũng không lưu luyến nữa đi thẳng ra bên cửa... chả biết có qua không. Không thì cũng thu hoạch là đột phá nha.
Bỗng, ánh mắt nàng bị cái gì thu hút. À, hóa ra là viên đá thạch trắng đó, nó vô tình dình vào hỏa cầu rồi giờ hỏa cầu bị phá thì nó cũng được giải thoát
Cảm thấy khá có duyên, Nhất Linh cúi xuống nhặt lấy viên đá quái dị rồi cất đi. Biết đâu sau này lại dùng? Đời người không chuyện gì biết trước, hôm nay không nhặt nhỡ mai sau lại hối tiếc?
Nàng cười nhẹ, khí phách bước đi. Cũng vứt luôn cái gương ý tưởng ở đó. Mẫu thân nói không giúp cuối cũng giúp cho ra ý tưởng thây... aizzz, đừng trách nàng. Nàng chỉ xem cho vui thôi. Với lại cũng phải biết ẩn ý chứ. Nói chung nàng không đi cửa sau a!!!
Hé mở cánh cửa cuối cùng, thất bại hay chiến thắng đang chờ nàng đây? Hãy khám phá cùng Nhất Linh trong chương nhé!
....
Dạo này bận quá. Có lẽ tuần chương. Thứ thứ . Bạch Thi thứ thứ . Chứ thứ , , là bận đi học hết,,, cảm giác đời là bể khổ, khi nào mới hết khổ mà sung sướng?
Áo giáp bông của Aztec. Có nghe không? Có lẽ sẽ có trong Bạch Thi hoặc Khuynh Thành.. Bái bai