Chương . Bạch Thanh Nhan, có phải ngươi vẫn còn luyến tiếc ta?
Bạch Thanh Nhan ngồi một bên lẳng lặng quan sát. Tầm mắt y thỉnh thoảng nhìn về phía cây đao. Không một ai nói phải rút nó ra, cũng không có ai nói không cần rút nó ra. Ba người kia cứ như vậy ăn ý không để tâm tới nó, cơ hồ như nó căn bản không hề tồn tại.
"Nhưng ba người kia, chỉ sợ trong lòng mỗi người đều toàn là hình ảnh của cây đao này." Bạch Thanh Nhan nghĩ thầm, "Can hệ quá lớn, ngược lại càng khó nói trắng ra."
Lại chẳng khác nào thân phận của chính mình.
Bạch Thanh Nhan ngồi trơ ra bên cạnh Kỷ Ninh cả đêm. Từ lúc đao cắm vào bàn rượu, ba người kia liền không nói với y câu nào. Thậm chí trong lời nói một chữ cũng chưa từng nhắc tới. Y cùng với cây đao như nhau, bị ăn ý không ai thấy.
Nhưng Kỷ Ninh mỗi lần trở lại bên cạnh y, đều gắt gao nắm lấy cổ tay y, tựa như sợ y chạy mất.
Rốt cuộc, thế cục mời rượu nực cười hoang đường này cũng đến hồi kết. Lý Đại nhân bị chuốc đến bất tỉnh nhân sự, được Long Dã đỡ đi ra ngoài. Kỷ Ninh một câu cáo từ cũng không có, thậm chí còn chẳng thèm nhìn Nhiễm Trần, tự mình chân nam đá chân chiêu đi về mã xa. Một tay hắn ôm trên vai Bạch Thanh Nhan, cũng chẳng biết có phải hắn thật sự say thành một bãi bùn nhão, Bạch Thanh Nhan cảm giác như toàn bộ khí lực trên người hắn đều đặt lên vai mình.
Đêm đã khuya. Hai người một đường lảo đảo, từ nơi đèn đuốc sáng trưng đi tới chỗ tối tăm mịt mù.
Kỷ Ninh đột nhiên đứng lại. Bạch Thanh Nhan còn chưa kịp phản ứng, đã bị hắn ấn vào trong tuyết.
Sau đó, Kỷ Ninh cúi người đè lên cơ thể Bạch Thanh Nhan. Hô hấp của hắn mang theo mùi rượu, nhãn thần mông lung ngập trong men say. Một tay đưa vào bên trong mũ áo choàng của Bạch Thanh Nhan, mu bàn tay quẹt qua bên má, làm xõa tung một lọn tóc.
"Bạch Thanh Nhan..."
"Ngày hôm nay, tại sao ngươi không đi?"
Bạch Thanh Nhan căn bản không biết hắn đang nói cái gì. Kỷ Ninh chậm rãi đè xuống, mắt dán chặt vào người y, con ngươi phảng phất phát ra tia sáng. Hắn từng chút lại gần, hơi thở từ miệng phả lên mặt Bạch Thanh Nhan còn mang theo chút hương rượu mát lạnh.
"Long Dã thả ngươi đi, vì sao ngươi không đi?"
Bạch Thanh Nhan sợ hãi cả kinh, hai tay đều lạnh như băng. Kỷ Ninh như thế nào lại biết chuyện này? Long Dã Tướng quân có ý tốt lại phải bị liên lụy sao?
"Ta..."
Thanh âm y phát run, còn mang theo chút chần chừ. Từng trận khổ hình lúc trước hiện lên trong đầu khiến y không rét mà run, vô thức mà run rẩy.
Kỷ Ninh vẫn như cũ tiến sát lại, môi gần như dán lên mặt Bạch Thanh Nhan, hai tay siết cũng thêm chặt, đem người trên tuyết này ôm vào lồng ngực.
"Nói đi, vì sao ngươi không đi?"
"Ta không thể đi "
"Vì sao không thể?"
Lúc này, Bạch Thanh Nhan đã bị Kỷ Ninh hung hăng siết chặt giữa hai tay. Kỷ Ninh ghé mặt vào cổ y, không biết là đang muốn hít ngửi cái gì, khiến y thấy có chút ngứa. Bị đè nặng động cũng không động được, ánh mắt Bạch Thanh Nhan từ đỉnh đầu Kỷ Ninh nhìn qua, cuối cùng hướng về phía thinh không.
Tinh tú khắp trời, lấp lánh rực rỡ.
"Lúc đầu nghe nói ngươi cố ý đi tìm Nhiễm Trần, ta vô cùng tức giận. Ta nghĩ ngươi thực không biết tốt xấu, tới nước này còn muốn đi tìm hắn."
"..."
"Lúc sau ta nghĩ lại một chút. Nếu ngươi nói có chuyện quan trọng muốn tìm ta, lại nghe nói sự tình họ Lý hỗn đản kia, ngươi đại khái không phải tới tìm hắn, mà là tới tìm ta."
Nghe đến đó, Bạch Thanh Nhan liền minh bạch. Kỷ Ninh nhất định là đã trở lại mã xa, thấy Vương Vạn ngất xỉu trong xe ngựa bèn đem hắn đánh thức, hỏi rõ ràng chân tướng đào tẩu của y.
"Ngươi là tới tìm ta sao? Ngươi lo lắng ta? Lo lắng họ Lý gây bất lợi cho ta?"
"..."
"Nói đi, có phải đúng là ngươi tới tìm ta hay không?"
"..."
"Bạch Thanh Nhan." Kỷ Ninh nâng đầu lên một chút, đối diện với gương mặt Bạch Thanh Nhan. Hai người gần sát như vậy, Bạch Thanh Nhan có thể thấy đến rõ ràng ánh mắt Kỷ Ninh. Ở trong đó, cũng có bóng hình của chính y.
Nhất thời tĩnh lặng.
Bạch Thanh Nhan cùng Kỷ Ninh đối diện. Trong khoảnh khắc đó, y có một loại ảo giác. Tựa hồ như trong mắt Kỷ Ninh lại một lần nữa xuất hiện tinh quang... Ánh sáng lấp lánh như sao trời ấy, thời niên thiếu đã từng rọi sáng những năm tháng ảm đạm độc hành của y.
Y nhất thời si mê, chỉ mải mê nhìn những tinh quang đó, cũng không có nghe rõ lời Kỷ Ninh nói.
"Nếu như, ngươi cũng luyến tiếc, chúng ta..."
Kỷ Ninh đột ngột nâng mặt y lên, y thốt nhiên cả kinh, vô thức hỏi:
"Luyến tiếc cái gì?"
"Ta."