[Phiên ngoại Thất tịch] Hồng Loan tinh động. (Hai)
Một đêm này Kỷ Ninh trông chừng Bạch Thanh Nhan, gần như là trợn mắt đợi đêm tàn. Đến khi trời tang tảng sáng, hắn mới mơ màng ngủ. Trong mộng vẫn là vành tai và tóc mai dán sát vào nhau, khiến Kỷ Ninh mặt đỏ tai hồng. Nhưng bất đồng với dĩ vãng chính là, khi hắn thở hổn hển mở mắt ra, trước mặt không phải vách núi của sơn động kia...
Mà là gương mặt Bạch Thanh Nhan mang theo ý cười.
!!??
Bạch Thanh Nhan tò mò nhìn chằm chằm Kỷ Ninh, hỏi:
"Ngươi gặp ác mộng sao?"
"Không, không có."
Thực sự không phải ác mộng đơn giản... Khụ khụ.
Kỷ Ninh chột dạ đảo mắt sang một bên, không dám nhìn mặt Bạch Thanh Nhan. Hắn sao có thể nói với Bạch Thanh Nhan, ở trong mộng hắn làm những sự tình... này kia?
"Chẳng lẽ, ngươi nằm mơ thấy ta?"
"A?!"
Kỷ Ninh thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi. Hắn hoảng sợ nhìn Bạch Thanh Nhan, sắc mặt Bạch Thanh Nhan lại chẳng có gì khác thường, mỉm cười nói:
"Ta vừa mới nghe thấy ngươi gọi tên ta."
"Ta mơ thấy hai chúng ta cùng đi săn thú! Chúng ta... Đi về phía sau núi! Còn cầm theo cây đuốc, rồi gặp dã thú..."
Kỷ Ninh dưới tình thế cấp bách bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ bịa chuyện. Nhưng Bạch Thanh Nhan không có miệt mài theo đuổi câu chuyện, y chỉ gật đầu một cái, ngồi xuống trở lại.
"Hóa ra là như vậy, ta còn tưởng rằng ngươi mơ thấy cái gì. Ngươi gọi tên ta rất nhiều lần."
"Tình huống săn thú trong mộng đặc biệt kịch liệt."
Kỷ Ninh ngượng ngùng nói, âm thầm thở dài một hơi. Lửa trại bập bùng ánh lên vách đá đối diện, ánh sáng và bóng tối giao thoa, quấn quýt khiêu vũ. Bạch Thanh Nhan nhìn chằm chằm những bóng dáng đó, còn Kỷ Ninh nhìn chằm chằm y.
Có lẽ là do nóng, Bạch Thanh Nhan đem ngoại bào cởi bỏ, chân trần đặt lên vách đá. Ánh mắt Kỷ Ninh từ đôi chân dời đến gương mặt trắng nõn của Bạch Thanh Nhan, thần tình của y lộ ra vài nét trẻ con, còn hơi chu môi, không biết là đang sinh khí với người nào.
"Hôm nay là tiết Hồng Loan. Kỷ Ninh, Lang Nghiệp các ngươi có tiết Hồng Loan không, phong tục nghênh đón niềm vui?"
"Lang Nghiệp chúng ta không có Tiết Hồng Loan..."
Kỷ Ninh chỉ nói một nửa. Người Lang Nghiệp quả thật không có tiết Hồng Loan, nhưng hắn thân là thám báo một phương, đối với những phong tục này ít nhiều vẫn là có biết. Ngọc Dao có truyền thuyết, thời điểm mỗi khi ba tinh tú chưởng quản nhân duyên gặp nhau, chính là tam phương hỷ thần hội tụ, ban phát nhân duyên. Nếu vào thời gian này kết hạ lời thề, tất sẽ chuyện tốt thành đôi, vui mừng kề cận.
Mỗi đêm trước tiết Hồng Loan, thanh niên nam nữ chưa đính hạ nhân duyên sẽ ở dưới ánh sáng của ba vì tinh tú Hồng Loan, Thiên Hỷ, Thiên Hoan uống rượu ăn mừng, đắm chìm trong niềm vui, không câu nệ là nam hay nữ, đều là cùng nhau tụ họp.
Nếu là đã có ý trung nhân, càng muốn trong ngày Hồng Loan cùng ý trung nhân giao bôi uống một chén rượu. Uống xong, phải rải số rượu còn lại xuống đất, tế ba vị Hỷ Tinh... Nghe nói như vậy sẽ được Hỷ Thần phù hộ, đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn không chia lìa.
Uống rượu giao bôi: một nghi thức thường có trong hôn lễ, hai người mỗi người nâng một ly rượu, bắt chéo tay hoặc khoác tay nhau, sau đó mỗi người uống một ngụm.
Chuyện xưa thực ra không tệ. Thế nhưng có quan hệ gì với Kỷ Ninh đâu?
Kỷ Ninh oán hận nghĩ... Hắn ở Ngọc Dao lâu như vậy, không có kẻ nào có thể cùng hắn vui mừng nâng chén kết làm bằng hữu. Mà người duy nhất mà hắn muốn cùng uống rượu giao bôi kia, tuy rằng đang ngồi ngay bên cạnh nhưng lại chẳng thể làm nên chuyện gì.
Cái này cũng không trách được người khác. Là bởi chính hắn quá rụt rè, đến tay cũng không dám cầm, làm sao dám làm chuyện khác?
Nghĩ tới đây, Kỷ Ninh âm thầm thở dài. Hắn đứng lên:
"Ta đi nhặt thêm chút củi."
"Ngươi muốn đi đâu?"
Kỷ Ninh ngây ngẩn cả người. Hắn cúi đầu, ánh nhìn chầm chậm dời đến cổ tay của mình... Những ngón tay mảnh khảnh của Bạch Thanh Nhan đột nhiên gắt gao chế trụ cổ tay hắn, lúc này còn lắc lắc.
"Ngươi ngồi xuống đi. Củi vẫn còn đủ, tối nay cũng không quá lạnh. Ngươi ngồi với ta một lúc."
Nói đoạn, y xoay đầu lại, mang theo chút ý tứ cầu xin. Không biết có phải tối nay lửa cháy quá mạnh, trong đôi mắt kia cơ hồ như có ánh sáng đang nhảy nhót, dập dờn.
"Có được không?"
Đây là đang làm nũng?! Đây là phiêu dật xuất trần Bạch Thanh Nhan?! Chẳng lẽ người này đến tận bây giờ vẫn còn chưa tỉnh rượu sao!
Thấy hắn không phản ứng, Bạch Thanh Nhan lại nắm lấy cổ tay hắn lắc lắc, hỏi lại một lần:
"Ngươi ngồi với ta một lát thôi, có được không?"
"Được."
Hai người ngồi xuống, Kỷ Ninh vẫn như cũ cúi đầu. Bạch Thanh Nhan không buông tay, ngón tay còn gắt gao bao lấy cổ tay hắn. Kỷ Ninh cảm giác cả người cứng ngắc. Bạch Thanh Nhan lại giống như hồn nhiên không phát giác, còn kề sát lại gần hắn.
"Ở chỗ các ngươi, thực sự không có tiết Hồng Loan?"
"Không có."
"Ở chỗ chúng ta, tiết Hồng Loan là phải uống rượu."
Bạch Thanh Nhan vừa nói, vừa lôi từ trong ngực áo ra bầu rượu kia. Kỷ Ninh lúc này mới chợt hiểu ra nguyên nhân vì sao Bạch Thanh Nhan tới đây, hóa ra là muốn mời hắn uống rượu.
Là nghĩ đến hắn không có ai cùng uống rượu vui vẻ nên cố ý tới sao? Kỷ Ninh cảm thấy trong lòng mềm nhũn. Nhìn dáng vẻ y đêm qua đã cùng các bằng hữu qua một lần tiết, cũng uống không ít đi.
Bạch Thanh Nhan mở nắp bình, ngửa đầu một cái ừng ực dốc rượu xuống. Cần cổ hướng lên, vẽ thành một đường vòng cung hoàn mỹ. Kỷ Ninh si mê nhìn y uống một ngụm lớn, lau miệng. Hắn đem bầu rượu nhận lấy.
"Ngươi uống ít một chút. Ta thấy ngươi đây là uống rượu rồi mới tới phải không? Uống nhiều sẽ đau đầu."
"Không có việc gì, ta uống không nhiều lắm."
Bạch Thanh Nhan cười tủm tỉm nhìn Kỷ Ninh. Kỷ Ninh dự định một hơi uống hết bầu rượu kia, để Bạch Thanh Nhan uống ít đi một chút. Ai ngờ mới uống được phân nửa, Bạch Thanh Nhan đột nhiên nhào lên, đoạt lại bầu rượu.
Kỷ Ninh sặc một ngụm trong cổ họng, ho mãi không dứt. Bạch Thanh Nhan vội vàng giúp hắn thuận khí, "Kỷ Ninh, ngươi không sao chứ?"
"Ho khan thôi, không có việc gì." Kỷ Ninh khó hiểu "Ngươi đoạt cái gì vậy!"
"Ta sợ ngươi đem rượu uống hết..."
Kỷ Ninh trên dưới quan sát Bạch Thanh Nhan.
"Sợ ta uống nhiều?"
"Không phải..."
"Vậy ngươi đoạt rượu của ta làm gì? Uống cũng không cho uống hết, ngươi hẹp hòi như vậy sao? Hay còn duyên cớ nào khác?"
Lần này, cơ hồ đã đẩy Bạch Thanh Nhan vào thế kẹt. Y do dự nửa ngày mới nặn ra một câu:
"Cũng không có duyên cớ gì."
Kỷ Ninh nghi ngờ đánh giá y.
"Hôm nay ta thấy ngươi có điểm gì đó không đúng. Chẳng lẽ ngươi còn là một tửu quỷ sao?"
"Ta..."
"Tham thành như vậy, còn muốn đoạt ngay trước miệng ta?"
"Không phải!"
"Ngày mai ta mua cho ngươi một thùng, cho người bơi ở trong mà uống."
Bạch Thanh Nhan cả gương mặt đều đỏ hồng. Kỷ Ninh nhìn vừa không hiểu vừa buồn cười, nhịn không được phá lên cười ha ha. Bạch Thanh Nhan quay lưng về phía hắn, đầu càng lúc càng rũ thấp, tay chỉ mải vân vê bầu rượu. Cuối cùng y đẩy hai tay, bầu rượu liền ngã trên mặt đất.
Quỳnh tương ngọc dịch lênh láng chảy ra. Nhất thời hương rượu xộc thẳng lên mũi.
Quỳnh tương ngọc dịch: Rượu quý.
Kỷ Ninh không cười nữa. Bạch Thanh Nhan từ lúc bắt đầu cũng không hề cười. Trong sơn động đột nhiên ập xuống một mảng tĩnh lặng.
Hai người đều không nói lời nào, chỉ còn thanh âm gió thổi qua lá cây, và tiếng lách tách của củi lửa.
"Bạch Thanh Nhan."
Hồi lâu sau, cuối cùng Kỷ Ninh cũng lên tiếng. Thanh âm rất nhẹ, nhưng từng chữ lại nặng nề:
"... Ngươi giận rồi?"
"Không phải."
"Vậy tại sao ngươi lại đổ rượu xuống đất?"
"..."
"Bạch Thanh Nhan."
"Ừm."
"Lang Nghiệp chúng ta không có tiết Hồng Loan."
"Ta đã biết."
"Thế nhưng ta cũng biết truyền thuyết về tiết Hồng Loan."
Tiết Hồng Loan, muốn cùng người trong lòng uống một chén rượu, sau đó rải xuống đất. Chính vì để tế tam vị Hỷ Thần, cầu đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không chia lìa.
"Bạch Thanh Nhan?"
Bạch Thanh Nhan không đáp lại tiếng Kỷ Ninh gọi. Vành tai y càng lúc càng đỏ hơn.
Kỷ Ninh bước lên trước, đứng ở phía sau Bạch Thanh Nhan. Hắn và Bạch Thanh Nhan dựa gần như vậy, chỉ cần đưa tay ra là có thể đem người này ôm vào trong lòng.
Không biết đã bao nhiêu lần, hắn đứng phía sau người nọ, muốn chạm vào, rồi lại thu tay về. Không biết đã bao nhiêu lần, hắn nhìn người kia đến thất thần, muốn chạm môi, lại chỉ có thể dời đi ánh mắt. Không biết đã bao nhiêu lần, hắn ở trong mộng huyễn tưởng, minh nguyệt như nhau, người đều bị hắn ôm vào trong ngực, dùng tất cả nhiệt huyết để cung phụng, dùng cả đời để yêu thương.
Kỷ Ninh vươn tay. Bạch Thanh Nhan không hề cử động. Y nhẹ nhàng nhắm mắt lại, một hàng móc nhỏ dường như hơi rung động.
Kỷ Ninh hôn xuống.
Giữa màn đêm, Hồng Loan tam tinh giao hòa, đem tinh quang dịu dàng chiếu lên người bọn họ.
-Phiên ngoại hoàn-