Chương . Ngươi muốn ta chết, ta lại muốn ngươi sống không bằng chết
Kỷ Ninh mang theo Bạch Thanh Nhan, chân bước như bay, trong lồng ngực lửa giận bừng bừng bốc lên điên cuồng. Gió Bấc vun vút quét qua mặt, hắn lại một chút cũng không cảm thấy lạnh. Bạch Thanh Nhan bị hắn kẹp chặt đến không thở nổi, cả đường xóc nảy va đập, đầu choáng váng không ngẩng lên được.
Mãi đến khi bị ném vào lồng giam, y mới kịp phản ứng lại. Kỷ Ninh thế mà không trừng phạt y.
Kinh ngạc ngẩng đầu lên, Bạch Thanh Nhan thấy Kỷ Ninh đứng im tại chỗ, trong mắt sóng ngầm kích động, trên mặt lại mang biểu tình hờ hững lạnh nhạt.
"Từ hôm nay trở đi, trừ khi ta tự mình tới đây, bất luận kẻ nào cũng không được mở cửa lồng giam. Cho dù là Long Tướng quân hay Nhiễm Giám quân cũng không được. Nhớ cho kỹ!"
Hắn rống lên với Vương Vạn rồi xoay người rời đi. Bạch Thanh Nhan không biết vì sao lại buột miệng thốt lên:
"Ta không hề có ý định đáp ứng hắn."
Kỷ Ninh dừng bước chân. Hắn chậm rãi quay đầu, nghiến răng nói:
"Ngươi không hề, có ý định đáp ứng hắn?"
"Phải! Ta cũng không có ý lấy mạng ngươi..."
"Đừng nói những lời này với ta, Bạch Thanh Nhan! Ngươi cho rằng ta không nghe thấy gì ư? Ngươi không phải vì những tên Ngọc Dao tạp chủng này mà bán mình cho hắn sao? Cuối cùng chẳng qua là vì cái giá hắn đưa ra không thực tế! Nếu hắn có thể lấy ra quần áo lương thực cho ngươi, ngươi lại chẳng lập tức đáp ứng hắn! Ngay cả lúc ta bước vào, ngươi còn nhào tới lồng ngực hắn. Bộ dáng dối trá này của ngươi thật làm ta cảm thấy buồn nôn."
Nếu là ngày xưa, bị người khác coi là "buồn nôn", Bạch Thanh Nhan đã sớm bị sỉ nhục đến không nói lên lời. Lúc này y căn bản nghe không hiểu Kỷ Ninh nói gì, ngược lại muốn đem tâm tư bộc bạch hết cho hắn.
"Nhưng ta không hề muốn cùng hắn mưu hại ngươi..."
"Chỉ bằng ngươi? Một tên nô ɭệ vong quốc hạ tiện mà cũng muốn gϊếŧ ta? Đúng là trò cười cho thiên hạ!"
Kỷ Ninh thô bạo chặn ngang lời của y. Hắn tiến lên một bước, đưa tay bắt lấy cằm Bạch Thanh Nhan, để lại trên gương mặt trắng nõn từng vệt xanh tím. Hắn nghiến răng nói:
"Ngươi thực sự cho rằng ta sẽ để ý đến việc ngươi muốn gϊếŧ ta hay không? Để ý đến việc ngươi có hận ta hay không? Giữa ta với ngươi vốn dĩ không tồn tại thứ chờ mong gì. Nhưng nếu ngươi thật sự cầm đao xuất hiện trước mặt ta, ta chỉ cảm thấy cao hứng thôi... Cao hứng vì ngươi lại một lần nữa nhắc nhở ta, ngươi là kẻ lòng lang dạ sói, máu lạnh vô tình đến cỡ nào!"
Trong thanh âm ý hận ngập trời, ép Bạch Thanh Nhan đến không thở nổi. Kỷ Ninh càng nói càng tiến lại gần. Vài câu cuối cùng kia sống mũi cao thẳng của hắn cơ hồ muốn đụng vào mặt y, nhiệt khí từ đôi môi phả lên khóe miệng y.
Môi Bạch Thanh Nhan hơi hé, đôi mắt mở lớn chằm chằm nhìn thẳng vào mắt Kỷ Ninh. Y cảm tưởng như mình sắp chết chìm trong ánh nhìn cuồn cuộn hận ý ngập trời ấy.
Câu cuối cùng của Kỷ Ninh gần như dán vào tai Bạch Thanh Nhan mà rống. Từng tiếng từng tiếng trầm thấp găm thẳng vào một bên tai y đến tê dại:
"... Ngươi muốn ta chết, ta lại không muốn ngươi chết. Bạch Thanh Nhan, gϊếŧ ngươi thì quá dễ dàng cho ngươi. Ai cũng đừng nghĩ có thể đoạt ngươi khỏi tay ta. Nhiễm Trần? Ngay cả Hoàng đế ca ca của hắn cũng đừng mơ! Ngươi muốn ta chết, ta lại muốn ngươi sống không bằng chết. Ngươi nhất định phải ở bên cạnh ta, cứ từ từ chịu đựng đi!"