Chương . Mười năm trước... Rốt cuộc Kỷ Ninh che giấu bí mật gì?
Bàn cờ này vốn được một kỳ nhân điêu khắc từ nguyên một khối bạch ngọc, độc nhất vô nhị. Giờ bị Kỷ Ninh một chân đá, lập tức vỡ thành bốn, năm khối.
Bàn cờ quý báu như vậy bị hủy hoại, Nhiễm Trần lại không chút để ý. Hắn dựa người lên ghế dài, cằm khẽ nâng lên, đưa mắt nhìn Long Dã. Ai ngờ Long Dã không hề nhúc nhích. Nhiễm Trần đành mở miệng:
"Long Dã, gọi người đến thu dọn đi."
Long Dã vẫn như cũ đứng sững như trời trồng. Hồi lâu mới cất giọng hỏi:
"Khi nãy người thực sự muốn Bạch Thanh Nhan đi gϊếŧ Kỷ Tướng quân?"
"Đương nhiên không. Kỷ Ninh ngoài cửa sổ đều nghe được tường tận, kế sách này sao có thể thành công? Chẳng qua ta muốn thử Bạch Thanh Nhan một chút, xem thái độ của y đối với Kỷ Ninh là thế nào. Chung quy thì tiểu đội thám báo mười năm trước cũng là mất tích dưới mắt y."
"Nghe nói tiểu đội năm đó không còn ai sống sót. Là như thế này sao?"
"Đúng vậy."
Hai người nhất thời đều không lên tiếng. Long Dã cũng xuất thân binh nghiệp, tất nhiên biết tình báo là loại công việc tuyệt mật. Người Ngọc Dao lại có thể một lần đào ra toàn bộ thám báo Lang Nghiệp? Chỉ sợ sau lưng nhất định có kẻ phá rối.
Long Dã tiếp tục hỏi:
"Chẳng lẽ trong triều có gian tế?"
"Nếu thật sự không còn ai sống sót, nhất định trong Lang Nghiệp có nội gián. Nhưng ta lại nghe nói, có một thám báo không chết. Hắn bị đưa vào đại lao, lại có thể sống sót đi ra."
Ánh mắt Long Dã nghiêm túc hẳn lên. Y tự nhiên minh bạch, nếu toàn quân bị diệt, kẻ duy nhất sống sót nếu không phải vận khí quá tốt thì hẳn là do có người bảo vệ. Người thám báo còn sống này, tám chín phần mười chính là phản đồ.
"Kẻ đó là ai?"
"Không ai biết. Ta hiện giờ chính là muốn điều tra rõ sự tình năm đó. Nhưng trong Ngọc Dao Ký Lục cũng chỉ ghi hắn bị giam trong đại lao, lúc sau thần bí biến mất. Sống hay chết, đi đâu về đâu, ai cũng không rõ. Ký Lục thậm chí còn không viết tên họ hắn là gì."
Ngọc Dao Ký Lục: Sách ghi chép những sự việc xảy ra của Ngọc Dao.
"..."
"Lang Nghiệp Ký Lục cũng thế. Thủ trưởng trực tiếp của thám báo kia chính là đội trưởng đội thám báo, cũng là người gửi lại thông tin tình báo về Lang Nghiệp. Hắn vừa chết, không ai biết tung tích của thám báo này. Lúc ấy người Lang Nghiệp ở Ngọc Dao có hơn ngàn người, bất kể ai cũng đều có khả năng. Chỉ có một manh mối duy nhất là hắn và Bạch Thanh Nhan có quen biết, bởi vì đội trưởng thám báo có nhắc đến việc này."
Lang Nghiệp Ký Lục: Sách ghi chép những sự việc xảy ra của Lang Nghiệp.
"Người đang hoài nghi..."
"Không tồi."
Nhiễm Trần vươn tay nhéo má Long Dã một cái, dùng sức kéo kéo một chút.
"Long Dã, ngươi nghĩ xem. Kỷ Ninh Tướng quân thời trẻ lưu lại Ngọc Dao mấy năm, vừa đúng thời điểm đội thám báo xảy ra chuyện. Lần này Bạch Thanh Nhan chính miệng nói bọn họ có thể xem là cố nhân... Ngươi xem, việc này có đáng ngờ hay không?"
Khuôn mặt Long Dã bị nhéo đến đỏ, y lại không rên một tiếng, mặc cho Nhiễm Trần xoa nắn. Nhiễm Trần khi buông tay còn than một câu:
"Ta quả thật chưa gặp qua ai nghiêm túc hơn ngươi. Có phải kể cả khi ta đem thịt trên mặt ngươi nhéo rớt mất ngươi cũng sẽ không kêu ta dừng tay?"
"Không thể. Người không phải người luyện võ, sức tay cũng không quá mạnh."
"... Bỏ đi. Lại nói Kỷ Ninh. Long Dã, lần này tuy Hoàng huynh phái Lý Đại nhân tới giám sát, nhưng trong lòng hắn cũng biết nếu chỉ điều tra về Tâm pháp từ bên ngoài sẽ không có hy vọng. Hắn âm thầm dặn dò ta điều tra chân tướng sự tình năm đó, tìm ra thám báo kia, bắt đầu dò từ đây. Nhưng Kỷ Ninh che chở Bạch Thanh Nhan như vậy..."
Nhiễm Trần rơi vào trầm tư, hắn cắn môi đến cơ hồ bật máu. Long Dã lấy từ trong đĩa trái cây trên bàn ra một trái nho đút vào miệng hắn. Quả nhiên hắn ngậm nho, đầu lưỡi di chuyển, lập tức buông tha cho đôi môi.
"Công pháp này rốt cuộc thần kỳ ở chỗ nào?" Long Dã lẩm bẩm "Vì sao tất cả mọi người đều muốn có được nó?"
"Cái này chỉ sợ phải đợi đến lúc bắt được thám báo kia mới biết được."
Nhiễm Trần nói, một ngụm cắn vỡ trái nho. Nước nho chầm chậm theo khóe môi chảy xuôi xuống dưới.