Edit: Thuần An
TG sau là thanh xuân vườn trường, mình sẽ cố edit xong trước tết.
️ • ️ • ️ • ️ • ️ • ️ >
Nguyên Thanh Noãn ngốc ngốc ngồi trên đá xanh giai thượng, từ khi sư tỷ của nàng Hoa Thiển Ca (Vô Dược) rời đi đã hơn nửa tháng.
Ngoại trừ khi sư môn buồn chán muốn giết thời gian, thì không còn có người đề cập qua vị Thanh Trần tiên tử này. Phong cảnh người người năm đó, hiện tại tựa hồ tiêu thanh không để lại dấu vết.
Nhưng đối với Nguyên Thanh Noãn mà nói, sư tỷ của nàng vẫn luôn ở đây.
Con người thoạt nhìn cao cao tại thượng, thanh lãnh đạm mạc, kỳ thật ôn nhu thiện lương, khuôn mặt lãnh tâm nhiệt sư tỷ, chưa từng có rời đi, vẫn luôn ở trong lòng nàng.
Nguyên Thanh Noãn nằm trên cây hoa đào Vô Dược thường xuyên chăm sóc, đầu ngón tay mảnh dài xẹt qua hoa đào diễm lệ. Có lẽ là nhớ tới cố nhân, trong mắt nhiều vài phần ôn nhu, con ngươi lạnh nhạt tựa hồ chỉ có lúc này mới có một chút cảm tình.
"Sư tỷ......" Nguyên Thanh Noãn lẩm bẩm một tiếng.
Có lẽ thực hoang đường, nhưng mà, nàng không thể không thừa nhận. Nàng thích sư tỷ của mình.
Nàng cũng không biết là bắt đầu từ khi nào, có lẽ là lần đầu tiên sư huynh của mình nói thích sư tỷ, thời điểm nàng tràn đầy ghen ghét.
Hoặc là, thời điểm sau khi sư tỷ dạy bọn họ tu luyện đến luyện khí, mang nàng xuống núi.
Hay là, ở thời điểm nàng ngủ gà ngủ gật, sư tỷ nhẹ nhàng gõ cái bàn, đánh thức nàng.
Khả năng sớm hơn, sớm đến lần đầu tiên gặp mặt, sau khi nhìn đến sư tỷ cao lãnh tuyệt trần, liền nhớ trong lòng.
......
Sư huynh sư tỷ rời đi, sư phụ nhập ma, ngọn núi ngày xưa được tu sĩ sùng bái nhìn lên, hiện giờ lại rơi vào cảnh tiêu điều thê lương không thôi.
Trong lòng nói nàng đã đạt tới Đại Thừa, nhưng lại không thể chia sẻ danh dự với ai đối với nàng mà nói tựa như đang chê cười.
Nàng năm đó nỗ lực như vậy, không riêng gì là muốn sư tỷ nhìn nhiều thêm một cái thôi.
Một người thị đồng đi đến trước mặt nàng, mở miệng hỏi: "Hôm nay là ngày tuyển tân đệ tử, trưởng lão cần đi xem không? Hay người sử dụng pháp nhãn."
Nguyên Thanh Noãn nhìn con đường về núi quá yên lặng, sau đó trả lời: "Bổn tọa lát sau liền đi xem, ngươi về trước đi."
Thị đồng ứng thanh, sau khi hướng nàng hành lễ, liền cáo lui.
......
Sau đại hội chiêu mộ tân đệ tử, các môn phái đều truyền một lời đồn đãi, nghe nói Đại Thừa Đại năng Thanh Ly tiên tử Nguyên Thanh Noãn thu một người tam linh căn, tư chất thường thường làm đệ tử.
Nhưng không thật sự là tư chất bình thường, chỉ có người nhìn hắn tam linh căn tu luyện Nguyên Thanh Noãn mới biết.
Hứa Thâm ghé vào một bên bàn, nhìn sư phụ của mình, nhẹ giọng hỏi: "Sư phụ, vì sao chưa từng nghĩ đến muốn bước ra khỏi đỉnh núi tiên sơn?"
Nguyên Thanh Noãn lắc lắc đầu, nhàn nhạt mà trả lời: "Vi sư có một giấc mộng, trong mộng nói chỉ cần ta vẫn luôn ở đây, vậy thì tu vi của ta sẽ tăng trưởng rất nhanh."
"Nga!" Hứa Thâm ứng thanh, sau đó nghiêm túc trả lời: "Ta từ nay về sau, cũng sẽ không rời đi. Vĩnh viễn bồi sư phụ."
Môi Nguyên Thanh Noãn gợi lên, nhàn nhạt cười, ôn nhu trả lời: "Được!"
Kỳ thật nàng là mơ thấy chính là kiếp trước của mình! Sau khi sư tỷ rời đi không lâu sau đó thì mơ thấy.
Kiếp trước, nàng là người cực kỳ nghịch ngợm thích gây sự, thường xuyên thêm phiền. Lại còn thường xuyên làm trái với môn quy.
Khi đó nàng cũng chỉ là muốn khiến cho sư tỷ chú ý. Cho nên thường xuyên phạm sai lầm, khiến sư tỷ tới trông giữ nàng, cũng dung túng lời đồn đãi vớ vẩn tăng trưởng, liền hy vọng sư tỷ có thể cho nàng một chút phản ứng.
Đáng tiếc, nàng dùng sai phương thức rồi. Cuối cùng bởi vì dễ tin người khác, hại chết sư tỷ.
Kỳ thật Nguyên Thanh Noãn không biết kết cục sau đó. Sống một đời, sau khi Hoa Thiển Ca chết. Nàng suốt ngày sống trong áy náy, cũng phát hiện người mình thích là có mục đích mới tiếp cận mình. Cuối cùng lựa chọn cùng người mình tin tưởng ma tu kia đồng quy vu tận.
Hiện tại có người nguyện ý làm bạn với mình, có có thể hồi phục quá khứ. Không có hối hận, không có áy náy, đã rất tốt.
//