Edit: Thuần An
️ • ️ • ️ • ️ • ️ • ️ >
Nguyệt Nhiễm thao thao bất tuyệt nói: "Ta sinh ra năm trước... Ba tuổi liền bị đưa đến môn phái tu tiên... Năm ba mươi bảy tuổi kia phi thăng lên trung giới..."
Vô Dược nhìn sợ đánh vỡ nhân cách của Nguyệt Nhiễm, lẳng lặng nghe anh nói, không sinh chút phiền chán. Tuy rằng việc đó cùng với nhiệm vụ của cô không quan hệ.
Sau đó Nguyệt Nhiễm liền bắt đầu nói ra chuyện anh chuyển thế.
"Ta biết, sau khi ta vượt qua tình kiếp liền xoay thế, chuyển thành một đế hoàng. Ban đầu tính cách của ta, ngô... Kỳ thật không phải là bộ dạng này. Là sau khi tu tiên vì không để tính cách phức tạp ảnh hưởng đến tâm tình và tâm cảnh nên mới sinh ra phân liệt.
Sau khi chuyển thế, tựa hồ cũng không có thế này, bộ dạng trở về tính cách như trước kia.
Vốn dĩ vẫn luôn khá tốt, nhưng sinh ra trong hoàng thất, sao có thể dễ dàng như vậy.
Năm ta bảy tuổi khi chuyển thế, bọn họ liền hạ Thất tâm tán trong đồ ăn của ta.
Có lẽ là bởi vì lượng nhỏ không đáng kể cho nên sau một năm từ khi gặp được nàng mới bùng nổ.
Ở năm đó ta giết Lan Phi, người là mẫu phi sau khi ta chuyển thế. Nàng xem như là một người đối với ta rất tốt khi ta chuyển thế, cũng bởi vì như thế nên hoàn toàn kích phát tính cách phân liệt của ta.
Việc sau đó ta tiến vào sư môn, nàng đều biết."
Tuy rằng hệ thống không nói gì, nhưng Vô Dược biết nhiệm vụ che giấu của cô hoàn thành.
Vô Dược đau lòng mà ôm anh, cô nghĩ cô cũng coi như đã biết.
Cho nên tính cách phân liệt này của anh, trước là bởi vì nhìn thấu nhân sinh trăm thái, tìm hiểu tính cách con người. Sau là bởi vì chịu đả kích, không khống chế được cảm xúc của mình.
Nhìn đến bộ dạng đau lòng của cô, trong lòng Nguyệt Nhiễm đương nhiên là cao hứng, hắn duỗi tay nhéo nhéo gương mặt cô, ôn nhu mở miệng: "Đó là chuyển thế, trừ bỏ nàng đều không có ý nghĩa quá lớn, cho nên đối với ta hiện tại không có quá nhiều cảm giác. Đừng quá để ý, ân?"
Lưu lại hơn một trăm năm, mỗi ngày Vô Dược đều soát giá trị yêu thích nhưng cố tình liền dừng ở .
Không đến một tháng trước khi thoát khỏi thế giới, Vô Dược vẫn như cũ không có hoàn thành nhiệm vụ chính.
Nhân lúc thời điểm Nguyệt Nhiễm đi tắm, Vô Dược cùng Tĩnh Dạ trò chuyện: Tiểu Dạ Dạ, ngươi xác định dụng cụ đo lường giá trị yêu thích không có lỗi?
Tĩnh Dạ cười ha hả: Cô cảm thấy sao? Ký chủ, đừng lừa chính mình!
Khuôn mặt Vô Dược một trương bi thương, nam nhân này, sao lại so với thế giới thứ nhất còn khó công lược hơn?
Nguyệt Nhiễm mặc quá nửa người, đem cô ôm vào trong lòng ngực, vùi đầu trên vai cô: "Suy nghĩ cái gì? Ân?"
Vô Dược lắc lắc đầu trả lời: "Không, chỉ là suy nghĩ quá khứ của chúng ta."
Nguyệt Nhiễm không có tiếp tục truy vấn nữa, sau đó như nhớ tới cái gì, hỏi: "Nàng trước kia? Vì sao lại tìm ta?"
"Ân?" Vô Dược không có phản ứng lại, vẻ mặt mộng bức.
Nguyệt Nhiễm nhẹ giọng giải thích nói: "Ngày đến hạ giới tìm nàng, ta gặp gỡ Lâu chủ Thư Vân Lâu, nhớ tới chuyện nàng trước kia từng uỷ thác hắn liền hỏi."
Kỳ thật Diệp Lê không có nói, là chính anh dùng thuật đọc tâm phát hiện.
Nghe được anh một mạch giải thích như vậy, Vô Dược liền nhớ tới trước kia nhờ người tìm chuyện về anh.
"..."
Cô hiểu ra, nam nhân này, không chỉ hỏi vấn đề cô không thể trả lời được, mà còn không muốn cho cô đầy giá trị yêu thích. Thật muốn một cái tát chết anh.
Nguyệt Nhiễm chớp chớp mắt, khuôn mặt đầy nghi hoặc và bộ dạng thập phần vô tội. Khiến Vô Dược thật sự đặc biệt muốn một cái tát chết anh.
Cuối cùng Vô Dược chỉ có thể nói một câu: "Chàng tin tưởng kiếp trước kiếp này không?"
"Ý gì?" Nguyệt Nhiễm nhìn cô, trái tim tựa hồ kinh hoàng.
Vô Dược ôm lấy gương mặt anh, thập phần nghiêm túc nhìn anh: "Ta nói ta đời trước đã yêu chàng. Đời này xem như tới tìm chàng, kiếp sau ta cũng sẽ đi tìm chàng. Đời đời kiếp kiếp vô luận luân hồi bao lâu, ta đều sẽ tìm được chàng."
Nguyệt Nhiễm thân thân hôn cô, đôi mắt thâm tình không chớp mắt nhìn cô, ôn nhu mở miệng: "Được! Mặc kệ mấy đời, ta đều sẽ chờ nàng đến tìm ta."
[Đinh! Giá trị yêu thích của nam thần Nguyệt Nhiễm +, giá trị yêu thích hiện tại là ! Nhiệm vụ hoàn thành.]
——————
. Tình kiếp của ta, trốn không thoát, trốn không xong. Phương pháp tốt nhất đó là đem nàng vĩnh viễn lưu lại bên người, yêu nàng hơn cả yêu chính mình.
. Sau khi gặp được nàng, ta từ bỏ ý tưởng trước kia của ta. Không muốn quên nàng, càng không muốn mất đi nàng.
. Ta có ngàn vạn loại nhân cách, mỗi ngày đều không giống nhau. Nhưng mà, yêu nàng lại là điều mỗi phút mỗi giây đều giống nhau.
~ Nguyệt Nhiễm ~
//