Mùa đông trôi qua rất nhanh, mùa xuân lại đến,
Mọi người lại tất bật sắm sửa chuẩn bị cho năm mới,
Trong năm qua, bọn họ đã biết thế nào là cơm chó đầy nhà, gặm không hết,
Hai người kia, rảnh rỗi liền show ân ái, không chỉ ở trong cung mà còn đi ra cả ngoài,
Toàn thể đất nước này đều bị các người rắc đầy cẩu lương rồi đấy, biết không???
Vườn thượng uyển,
Thủy đình phía bên kia bờ hồ,
Bên trong,
Số nhàn nhã ngồi, sẽ thỉnh thoảng liếc mắt qua bên cạnh,
"Viết sai rồi, làm lại."
Thiếu niên nhíu mi, tỏ vẻ khó chịu, tiếp đó liền buông bút,
"Ta không viết nữa!!!"
Lại len lén ngồi nhích lại gần cô, đưa tay ôm lấy,
"Bảo bối, không muốn viết kinh nữa ~!!!"
Số không rõ ý vị, đưa tay vỗ vỗ lưng hắn,
"Vậy muốn gì?"
Lăng Triệt nhìn thẳng vào mắt cô, từ sâu trong đáy mắt có thể nhìn thấy vạn sao trên trời lấp lánh,
Số đột nhiên cảm thấy hơi sửng sốt,
Hắn, phá trần cười, phong hoa tuyệt đại, nhẹ giọng thì thầm,
"Muốn ngươi."
Sau đó liền sủng nịch đem nàng ôm chặt hơn,
Lăng Triệt từ trong lòng ngực nàng ngẩng mặt,
Số vỗ đầu hắn một cái,
"Cứ ngoan ngoãn làm một nam sủng đáng yêu trong lòng trẫm đi..."
Lăng Triệt vừa nghe, mặt có chút nóng lên, nói,
" Ta chỉ ngốc với ngươi, chỉ đáng yêu với một mình ngươi, có được hay không?"
"Ừ."
Lăng Triệt "..." Ngươi ừ cái quỷ!!!
Nhị Tam [ ... ] Vốn từ lãng mạn của ký chủ không nhiều lắm...
"Yên tâm, nếu ngươi treo quá sớm, ta liền có thể tìm thêm nam sủng khác."
Thình lình bỏ lại những lời này, Số liền nhanh chóng đứng dậy chuồn mất...
Lăng Triệt không để ý hình tượng bay ra ngoài, đứng ở trong thủy đình gào hét!!!
Nổi giận!
Cô vậy mà muốn nuôi thêm nam sủng!!!
Hắn muốn tự tay bóp chết cô!!!
Bên ngoài trời đã hửng nắng...
...
Cuộc sống cứ như vậy nhàn nhã trôi qua,
Đêm giao thừa,
Nữ hoàng năm nay tổ chức lễ hội thả đèn lồng,
Ở bên hồ có một khoảng rất rộng, xung quanh được cột gỗ rắn chắc vây lại, bốn phía vây quanh rất nhiều người,
Đám người chen chúc vây quanh, trên tay mỗi người cầm theo một đèn lồng chưa đốt, không khí náo nhiệt,
Đang lúc mọi người nghị luận sôi nổi, từ xa, có hai thân ảnh được binh lính hộ tống bước đến,
Mọi người chăm chú nhìn vào hai thân ảnh kia, sau khi họ đã an vị trên chỗ ngồi được sắp xếp riêng, hiện trường tức khắc liền yên tĩnh.
Kia chính là vị hôn quân 'thân yêu' nhà bọn họ đó!!!
Số vuốt vuốt góc áo, thản nhiên cười,
"Mọi người đừng ngại bày tỏ, trẫm biết trẫm rất được hâm mộ."
Người đứng xem "..." Vẫn đáng ghét như thế!!!
Mọi người từ chối cho ý kiến.
Giờ khắc đã điểm, hàng vạn đèn lồng được thắp, từ từ bay lên bầu trời,
Một chiếc, hai chiếc, ba bốn chiếc nối đuôi nhau...
Rồi cả vùng trời sáng rực,
Hàng vạn chiếc đèn giống như vạn sao trên trời, lấp lánh trong đêm, lơ lửng vô định.
Khung cảnh diễm lệ lóa mắt, đẹp đến ngỡ ngàng,
Lăng Triệt đột nhiên cảm thấy sợ hãi, nắm chặt tay người bên cạnh,
Lăng Triệt hơi đứng lên, nâng đầu cô, nhiệt tình hôn tới,
Số hơi trừng mắt, sau đó liền đổi khách thành chủ, nhẹ nhàng đáp trả lại hắn...
Nhân sinh rộng lớn, đạt được ngươi là hạnh phúc nhất đời ta,
Nhân sinh tựa như hoa nở hoa tàn. Khi nở thì rực rỡ, khi tàn thì chói chang vụt tắt...
Chỉ cần có ngươi ở đó, thì nơi nơi đều là tiên cảnh...
...
Ở thế giới này, Số cảm thấy cũng không đến nỗi tệ,
Ngày ngày cùng đám người kia gà bay chó sủa, trêu chọc vợ nhỏ, cũng không phải không vui...
Chỉ đến một ngày nào đó,
Nhị Tam thông báo với cô, khí vận ở thế giới này sắp hết, cần dời đi...
Số bình tĩnh, cũng không nói chuyện này với ai, chỉ lẳng lặng đi chuẩn bị,
Rồi mấy ngày nữa lại trôi qua...
Không ai nhận ra điểm bất thường từ cô,
Để rồi đúng ngày hôm đó,
Khi cô vào trong phòng, đã thấy có người đang lẳng lặng ngồi,
Thiếu niên xinh đẹp, ánh mắt khóa chặt trên người cô,
Trên bàn đặt một bình rượu cùng hai chén rượu đầy,
Hắn đứng dậy, từ từ tiến về phía này, cười như không cười nhìn cô,
"Ngươi lại định lần nữa dời đi trước mặt ta sao?"
Nữ tử im lặng không nói,
Lăng Triệt giống như nhào đến ôm lấy cô, lại trằn trọc hôn một lúc lâu,
Cuối cùng, đưa cho cô một chén rượu, chính mình cầm lấy chén đầy còn lại,
"Lần này, đi cùng nhau nhé..."
Thanh âm nhẹ nhàng tựa lông vũ phớt qua đáy lòng,
Số mỉm cười, cầm lấy chén rượu, khẽ nhấp một ngụm,
Hương rượu cay nồng,
Cảnh vật dần trở lên mờ ảo...
Ngoài trời bắt đầu mưa...
...
Nữ hoàng Thẩm Yên mất rồi...
Người ta tìm thấy nàng cùng với phượng quân nằm cạnh nhau trong phòng, hai tay nắm chặt không dời...
Thẩm Yên để lại một di chúc tương đối dài, trao lại ngôi vị cho một vị hoàng nữ trong hoàng tộc,
Cuối thư, còn không quên dặn dò, trong lễ tang của cô, mỗi người phải chép kinh, mỗi người hai trăm lần!!!
Chúng đại thần "..." Không biết nên khóc hay cười đây...
Đại tang lễ,
Toàn thể người dân đều có mặt,một người cũng không thiếu...
A phi,
Họ mới không thèm thương tiếc tên hôn quân nhà cô đâu!!!
Chẳng qua...
Mưa lại rơi nặng hạt...
Tiếng khóc thương tâm xé toạc không gian u ám...
...
Câu chuyện về nữ hoàng Thẩm Yên giống như một sự tích lưu danh cửa miệng.
Ký sử có chép,
Thẩm Yên cuồng hoan, ăn chơi thác loạn, ngày đêm say đắm mỹ nhân không rời,
Thẩm Yên đoạt ngôi, hành xử độc ác. Đảm đương chức danh hôn quân ngu ngốc vạn người phỉ nhổ,
Thẩm Yên là nữ hoàng tồi tệ nhất trong lịch sử nữ nhi quốc.
Dã sử có nói,
Thẩm Yên, dùng cả đời của nàng chỉ để sủng ái một người duy nhất,
Thẩm Yên, dùng cả đời cố gắng làm một vị minh quân,
Thẩm Yên là nữ hoàng tồi tệ nhất trong lịch sử nữ nhi quốc, nhưng cũng là nữ hoàng đặc biệt nhất từ trước tới giờ, vĩnh viễn không đổi.