Bình sinh Thẩm Thiên Quân chưa từng nghĩ rằng bản thân mình đã chuẩn bị chu toàn đến nhường ấy thế nhưng lại thất bại,
Toàn quân cô ta cất công tập hợp lại,
Bị cô thu phục chỉ sau một đêm...
Lại là một...
Rốt cuộc...
Tại sao?
Kể cả hồi còn ở trong hoàng cung nguy nga lộng lẫy, đã tính trước có thể xảy ra bất trắc, nên đã kĩ lưỡng sắp đặt kế sách dự phòng cũng chưa từng.
Cô ta thậm chí còn phải hi sinh người đàn ông mình yêu thương nhất, đem hắn đặt vào miệng cọp, ấy vậy mà...
Lại phải đi đến bước đường cùng này...
Thời tiết lại ngày một xấu đi,
Mưa rơi từng đợt rả rích,
Trong hoàng cung,
Màu sắc vàng trở lên thật ảm đạm...
Xung quanh vắng lặng, chỉ nghe tiếng thở đều đều,
Cánh cửa kẹt một tiếng mở ra,
Có người bước vào,
Nàng mặc lớp váy nhạt, bên ngoài khoác áo lông màu đỏ rực rỡ, eo thắt dây lưng hoa văn mây,
Bên dưới nếp xếp tay áo lụa là cổ tay trắng muốt, mái tóc đen mượt như suối,
Nàng khẽ nở nụ cười, tầm mắt hướng tới ngai rồng bên trên,
Thiếu nữ mặc lam y thanh nhã, ngồi trên ghế, đưa tay khẽ vuốt ve một góc ngai, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn xuống dưới,
"Ngươi quả thực không thể xem thường..."
Tiếp đó, cô ta rút ra một thanh kiếm, nhằm thẳng người phía dưới lao đến,
Thiếu nữ ý cười không đổi, ánh mắt đột nhiên trở lên lạnh băng,
Từ trong không khí xuất hiện một khẩu súng màu đỏ tươi kì dị...
Nòng súng đen ngòm hướng về phía người kia...
Đoàng!
Thanh âm vang vọng toàn bộ đại điện rộng lớn,
Thẩm Thiên Quân đau đến nỗi đổ mồ lạnh đầm đìa, tay ôm vết thương còn đang nhỏ máu trên bụng, tiếp tục đâm tới,
Số lùi ra sau tránh được một đòn,
Ánh mắt nhàn nhạt liếc nhìn cô ta, khẽ mấp máy môi,
"Cái này là vì ngươi đã chọc đến hắn."
Vừa dứt lời, một làn khói màu đen từ trong súng phun ra, nhanh chóng cuốn lấy thân thể Thẩm Thiên Quân,
Luồng áp lực như núi đè khống chế toàn thân nàng, kinh mạch căng cứng như dây đàn tưởng chừng sắp đứt gãy,
Thẩm Thiên Quân run lên, suýt chút nữa ngã quỵ xuống đất, khom người lảo đảo khó khăn lắm mới có thể đứng vững, sau mới ngẩng đầu ngước nhìn người trước mặt,
Nàng ta uất ức lùi lại phía sau mấy bước,
Thiếu nữ có chút đắc ý cong môi, dáng vẻ ngông cuồng ngang ngược vô cùng chói mắt.
Thẩm Thiên Quân bất chợt sửng sốt.
Ả ta căm phẫn trợn tròn mắt nhìn nàng, hét toáng lên,
"Ngươi không phải Thẩm Yên!"
Cấm vệ quân từ đâu xông đến, bắt ả lại, lôi đi...
Số một ánh mắt cũng không thèm liếc nhìn, trực tiếp quay người,
Thẩm Thiên Quân vẫn liên tục lắc đầu, giãy dụa,
"Là do ngươi, do ngươi..."
Tiếng vọng xa dần,
Số chợt thấy thật nực cười,
Cái gì gọi là do ta?
Mình không đạt được liền muốn đẩy tội lỗi lên người khác,
Nếu ngươi có thực lực, liền đến đây đánh ta đi!
Tiếc là trẫm quá hoàn hảo...
Nhị Tam [ ... ] Tự luyến không biên giới!!!
...
Thẩm Thiên Quân bị bắt, tha hồ tận hưởng quãng đời còn lại trong nhà lao u tối của hoàng cung...
Số thuận tiện loại bỏ luôn mấy cái thế lực ngầm của cô ta,
Lọc toàn bộ hoàng cung một lần,
Sau toàn bộ mọi chuyện,
Thẩm Yên vẫn trị vì...
Các đại thần "..." Khóc đây!!!
Chúng nam nhân hậu cung "..." Đóng cửa nhà vệ sinh lại, khóc ngất!!!
...
Hôn lễ được cử hành trở lại,
Tiếc là... Đến lúc quan trọng nhất lại nhận được thông báo...
Nữ hoàng...
Đào hôn rồi!!!
Lăng Triệt "..."
Hoàng cung "..."
Nhị Tam [ ... ]
Số tỏ vẻ,
Làm đại hôn rất mệt, trẫm mới không muốn làm đại hôn đâu!!!
Một lần thôi là quá đủ!!!
Nhị Tam [ ... ] Lý do hợp lí, không có gì để phản bác...
Phương quân mới cắn răng nghiến lợi, hầm hầm đi quản giáo hậu cung một trận, chỉ hận không thể san bằng tất cả,
Chúng nam nhân "..." Bọn ta đã làm gì sai???
Lăng Triệt "..." Các ngươi không sai, nhưng ta không đánh lại bảo bối.
Chúng nam nhân "..." Oa oa oa!!!
...
Sô tiếp đó cố gắng cai quản đất nước thật tốt...
Đáng tiếc...
Nhị Tam [ ... ] Khủng khiếp lắm! Không muốn kể đâu!!!
Số "..."
Cô không làm nữa!!! Bỏ!
Nhưng từ ngày cô bỏ bê đất nước, mọi người lại rất học được cách tự lập,
Toàn bộ đều tốt lên trông thấy...
Số "..."
Vậy là ai đó quyết định đi tìm vợ nhỏ lấy chút an ủi...
...
Mộ Dung Cẩm bị đày vào lãnh cung,
Đối với vị nam chính si tình này, Số thực sự không biết nói sao...
Hắn cấu kết với Thẩm Thiên Quân vì chỉ muốn đạt được nguyên chủ...
Nhất quyết hướng cô không dời...
Số đành phải làm một chuyến đến tận nơi, nói rõ mọi chuyện cho hắn nghe,
Mộ Dung Cẩm chỉ trầm mặc...
Cô liền dời đi, không quan tâm hắn có hiểu hay không, tất cả đã giải thích rõ,
Cô chỉ là thay nguyên chủ hoàn thành tâm nguyện,
Thẩm Yên thực sự, đã chết rồi...
Rất nhiều năm sau,
Sinh, lão, bệnh, tử, khó tránh,
Mộ Dung Cẩm nằm trên giường bệnh,
Hắn trở lại rất nhiều năm về trước,
Trong đầu có gì đó lướt qua,
Hình ảnh bỗng nhiên trở nên mơ hồ,
Tiểu cô nương xinh xắn đang yêu hướng về phía hắn, hai mắt sáng ngời, mỉm cười nói,
"Mộ Dung Cẩm, Thẩm Yên muốn làm thê tử của huynh!"
Một đời này,
Thật sự có quá nhiều thứ để nuối tiếc...
Mộ Dung Cẩm dành cả quãng đời còn lại giam mình nơi lãnh cung...
Cuối đời của hắn ảm đạm đau thương,
Một mình cô độc.