Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Dư quang của Lăng Phong nhìn thấy cái chăn, bỗng nhiên sửng sốt, dụi mắt mình: "Cố Hoài, tớ hoa mắt à? Trong chăn của cậu... hình như có gì đó mới động đậy?"
Cố Hoài bình tĩnh đáp: "Cậu nhìn lầm rồi. Đứng lên."
Lăng Phong gãi gãi đầu, đứng lên theo bản năng, cùng với động tác của anh ta, thân giường yếu ớt lại phát ra tiếng kêu "kẽo kẹt".
"Tớ nhìn lầm rồi? Nhưng, có cái gì động đậy thật đó... Trông chăn của cậu cứ kì kì sao đấy... Sao nó lại phồng lên... Còn chiếc giường này là sao... Ngồi có hai người mà kêu như sắp sập..."
Lăng Phong vừa dứt lời, cái giường thật sự không chịu được sức nặng mà phát ra một tiếng "rắc", chiếc giường bị nghiêng sang một bên.
Giây tiếp theo, Lăng Phong trơ mắt nhìn Cố Hoài hơi lảo đảo vì giường bị sập.
Có gì đó động đậy, một cái đầu ngoi ra...
Cùng với vẻ mặt sợ hãi xen lẫn mơ màng lúc vừa tỉnh giấc, Kỳ Nguyệt chui ra khỏi chăn.
Lăng Phong nào đoán ra có một người sống chui ra từ giường của Cố Hoài. Khoảnh khắc nhìn thấy đầu Kỳ Nguyệt, anh ta hét thảm một tiếng, lui về sau ba bước rồi ngã ngồi xuống mặt đất.
"A!"
"A a!!"
"A a a!!!"
Kỳ Nguyệt nửa tỉnh nửa mơ chui ra khỏi chăn, mắt vẫn chưa hoàn toàn mở, trên người còn khoác nửa bên chăn, tóc hơi tán loạn, trong tay còn cầm hạt dẻ rang đường vẫn ăn chưa xong...
Dưới giường, Lăng Phong ngồi dưới đất gắt gao nhìn chằm chằm người trên giường Cố Hoài, sợ đến mức hồn siêu phách lạc.
Một giây...
Hai giây...
Ba giây...
Kỳ Nguyệt đột nhiên giật mình, bỗng nhớ ra mình đang ở đâu, sau đó tỉnh như ban ngày.
Kỳ Nguyệt nhìn chằm chằm Lăng Phong.
Lăng Phong nhìn chằm chằm cô.
Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, đều đứng hình như nhau.
Hiện trường im lặng đến quỷ dị.
Kỳ Nguyệt máy móc nghiêng đầu, khóc không ra nước mắt mà nhìn sang Cố Hoài: "..."
Làm sao bây giờ...
Làm sao bây giờ a a a!!!
Không ngờ cô trốn lâu như vậy vẫn không bị phát hiện, cuối cùng lại tự làm bại lộ!
Vừa rồi cô bất giác ngủ quên, giường đột nhiên rung làm cô giật mình, cô nhất thời quên mất mình đang ở đâu nên trực tiếp ngồi dậy, kết quả, thảm quá đi mất...
Cô ngủ một giấc thôi mà, sao giường sập luôn rồi!
Cố Hoài nhéo nhéo mi tâm, cảm thấy hơi dở khóc dở cười, anh vươn tay đỡ Kỳ Nguyệt dậy để tránh giường bị sập hoàn toàn.
Giang Lãng đang gặm cái đầu vịt cuối cùng, nghe Lăng Phong tru tréo thảm thiết thì rất ba chấm: "Cậu gọi quỷ à? Làm ấm giường không được còn bị Cố Hoài đánh? Không phải tớ nói đâu, đánh cậu cũng đáng lắm!"
"Không phải tớ... là cô... cô... cô cô cô..." Lăng Phong ngồi dưới đất, ngón tay run rẩy chỉ về sau lưng Cố Hoài, nửa ngày trời vẫn không thốt hết một câu hoàn chỉnh.
"Cậu bị động kinh à? Cố Hoài bị sao vậy?" Thấy biểu cảm giống như gặp quỷ của Lăng Phong, Giang Lãng giơ đầu vịt bước sang.
Sau đó, cậu ta liền thấy trên giường Cố Hoài "biến ra người sống".
Cũng hiểu "cô" trong miệng Lăng Phong không phải Cố Hoài.
Vì thế, hai kẻ đứng hình biến thành ba kẻ đứng hình.
Đối diện với tình cảnh éo le này, Kỳ Nguyệt cũng không biết nên nói gì mới tốt, suy nghĩ cả ngày trời, cuối cùng nói một câu: "Sinh nhật vui vẻ... bánh kem ngon lắm..."
Cái đầu vịt trong tay Giang Lãng rơi xuống mặt đất: "..."
Giây tiếp theo, tiếng hét thảm thiết không khác gì Giang Lãng vang lên trong phòng: "A a a a a!!!"
...
Lăng Phong: Nói ra có thể các cậu không tin, Cố Hoài cho tôi một sinh nhật vô cùng bất ngờ...