Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Ăn xong bánh sinh nhật, Cố Hoài lại nhét thêm một ít món ăn vặt, Kỳ Nguyệt thành công nuốt hết xuống bụng.
Hơn nữa vì ăn quá nó, cô bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.
Giường của đại thần hoàn toàn không có mùi lạ như giường kí túc xá nam trong lời đồn, ngược lại có một mùi hương nhàn nhạt rất dễ chịu, hơn nữa Cố Hoài vẫn luôn ngồi ở mép giường, tạm thời không gặp nguy hiểm, vì thế tinh thần cô cũng dần buông lỏng.
Lần thả lỏng này khiến mí mắt cô càng lúc càng nặng, đám người bên ngoài vẫn đang vui đùa, nhưng âm thanh ồn ào lại biến thành bài hát ru...
Không biết qua bao lâu, Cố Hoài lần nữa nhét đồ ăn vào thì phát hiện trong chăn không có phản ứng, anh cẩn thận lắng nghe thì nghe thấy tiếng hít thở...
Khóe môi Cố Hoài khẽ nhếch lên, trông có vẻ hơi bất lực, anh nhìn sang nhóm Giang Lãng: "Nói nhỏ thôi, đừng quấy rầy người khác nghỉ ngơi."
Cả đám đang ồn ào liền giảm âm lượng theo bản năng.
Lăng Phong nhỏ giọng nói thầm: "Hả? Còn sớm mà? Ai lại ngủ sớm vậy?"
Cố Hoài không biến sắc đáp: "Cũng có người ngủ sớm."
Giang Lãng vừa gặm đầu vịt vừa nói: "Ây, suýt chút nữa đã quên, Cố Hoài vẫn là bệnh nhân đó, cậu ấy cần nghỉ ngơi. Chúng ta cũng ăn khá no rồi, muốn tìm một quán KTV tiếp tục quẩy không!"
Lăng Phong: "Được được được! Đêm nay chúng ta không say không về!"
Những người khác cũng sôi nổi đứng dậy.
"Tớ vào nhà vệ sinh đã!"
"Tớ về kí túc xá thay đồ!"
"Lát nữa gặp nhau dưới lầu nhá!"
...
Mấy nam sinh lục đục rời đi, trong kí túc xá chỉ còn Giang Lãng và Lăng Phong.
Áo của Lăng Phong bị dính dầu từ thịt nướng, vì thế anh ta mở tủ, lấy ra một cái áo thun chuẩn bị thay đồ.
Cố Hoài nhìn anh ta: "Đừng thay."
Lăng Phong nhíu mày: "Vì sao? Áo của tớ bị bẩn rồi!"
Cố Hoài: "Cậu mặc áo này tương đối đẹp trai."
Lăng Phong đầu tiên là sửng sốt, sau đó ngửa mặt lên trời cười lớn: "A ha ha! Thật vậy chăng? Mẹ nó cuối cùng cậu cũng phát hiện mị lực của tớ rồi!"
Lăng Phong hoàn toàn không phát hiện cái gì không đúng, đứng cười lớn tự luyến. Giang Lãng thì hơi ngạc nhiên quan sát Cố Hoài, cứ cảm thấy đêm nay anh hơi kì lạ.
Lăng Phong tiếc nuối nhìn Cố Hoài, bất mãn bĩu môi: "Thật là, cuối cùng cũng đến sinh nhật tớ, cậu không có bất ngờ thì thôi đi, còn bị bệnh không thể quẩy cùng tớ! Tớ mặc kệ, cậu phải bù đắp cho tớ!"
Cố Hoài liếc anh ta một cái: "Cậu muốn bất ngờ gì?"
Lăng Phong sờ sờ cằm: "Ví dụ như một đôi giày thể thao phiên bản giới hạn chẳng hạn? Nếu không thì máy VR mới nhất? Không thì tớ chịu ấm ức một chút, cậu tặng tớ PS cũng không phải không được!"
Không đợi Cố Hoài mở miệng, Giang Lãng đã cười lạnh trừng anh ta: "Cậu nghĩ hay quá ha, cậu cho rằng cậu là vợ cậu ấy sao? Mang đồ ăn về cho cậu là tốt lắm rồi! Tớ quen cậu ấy nhiều năm vậy rồi cũng chưa có đãi ngộ đó đâu!"
Lăng Phong lập tức đáp: "Nếu cậu ấy mua cho tớ! Đừng nói làm vợ, làm con trai tớ cũng đồng ý!"
Giang Lãng hừ một tiếng: "Thế cũng không đến lượt của cậu! Đến trước được trước, cậu hiểu phép tắc không!"
"Cái gì mà đến trước được trước! Loại chuyện này phải xem ai lên chức nhanh!" Lăng Phong nói xong liền bước sang chỗ Cố Hoài, trực tiếp ngồi xuống giường của anh: "Sao? Đại gia, có cần thiếp làm ấm giường cho ngài không?"
Chất lượng giường của kí túc xá không được tốt cho lắm, Lăng Phong vừa ngồi xuống, thân giường liền phát ra âm thanh kẽo kẹt.
Cố Hoài còn chưa kịp đuổi người, người trong chăn sau lưng anh đột nhiên hơi giật mình...