Edit by Tiểu Mạn
oo
"Được." Vinh Vương phi vốn không hài lòng, nghe đến đó thì càng bực bội: "Triệu ma ma bất kính với chủ tử, phạt cắt bổng lộc ba tháng..."
"Mẫu thân, bất kính với chủ tử, chẳng lẽ không nên vả miệng, đánh trượng sao?" Mặt Tô Diêu đầy tò mò: "Con nhớ rõ quy củ trong vương phủ đều rất nghiêm khắc."
Vinh Vương phi nhíu mày, nhìn qua sắc mặt Triệu ma ma, mở miệng nói: "Phạt cắt bổng lộc ba tháng, đánh hai mươi trượng. Nghi Hoa, bây giờ con cảm thấy hả giận hay chưa?"
Nếu không phải Tô Diêu này có gương mặt tương tự Nghi Hoa, nàng đã sớm đem người ném ra khỏi phủ!
Mới làm tiểu thư được mấy ngày, liền bắt đầy ỷ vào thân phận của mình rồi?
"Đa tạ mẫu thân chủ trì công đạo." Nước mắt trên mặt Tô Diêu phảng phất như bất tận, rốt cuộc cũng lộ ra một chút ý cười: "Có Triệu ma ma làm gương, những nô tài trong viện hẳn đều biết quy củ rồi."
Triệu ma ma bị trách cứ, hiệu quả gϊếŧ gà dọa khỉ rất cao. Ít nhất nửa đêm Tô Diêu uống nước cũng có thị nữ canh giữ một bên.
Lại qua hai ngày, thân thể Tô Diêu ngày càng tốt lên. Vinh Vương phi sai người tới đưa quần áo mới. Ở phương diện này, Vinh Vương phủ không bủn xỉn chút nào, các quần áo nhiều màu sắc và trang phục mùa xuân đều được chuẩn bị.
"Tiểu thư, đó là trang phục mùa đông và trang phục mùa xuân Vinh Vương phi mời chỗ may tốt nhất Vinh Thành, kiểu dáng giống với kinh đô bên kia, người có vừa lòng không?"
Tô Diêu phá lệ, xem cực kỳ nghiêm túc.
Triệu ma ma âm thầm khinh thường trong lòng: Chưa trải sự đời!
Tô Diêu đem quần áo buông ra, mỉm cười nhìn về phía Chu ma ma đưa đồ tới: "Mẫu thân phí tâm tư, ta tự nhiên vừa lòng."
"Vậy nô tỳ liền đi về hồi bẩm Vinh Vương phi."
"Từ từ." Tô Diêu đứng dậy: "Ta qua cùng ma ma luôn đi, nhân tiện thỉnh an mẫu thân."
Chu ma ma sửng sốt, thần sắc có chút khó xử: "Vậy..."
"Xảy ra chuyện gì?" Tô Diêu nghi hoặc nhìn qua: "Chẳng lẽ ta còn không thể đi thỉnh an mẫu thân?"
"Tất nhiên không phải..."
"Không phải thì đi thôi, ta đã vài ngày không được thấy mẫu thân rồi." Tô Diêu nói, căn bản không cho Chu ma ma có cơ hội phản bác, đứng dậy đi ra cửa.
Trong viện, Vinh Vương phi đang cùng Mộc Nghi Hoa nói chuyện: "Để con đưa xiêm y cho Tô Diêu, thật là ủy khuất cho con rồi."
Mộc Nghi Hoa xinh đẹp cười: "Bất quá chỉ là vài món quần áo, chỗ nào ủy khuất chứ. Mẫu thân không cần để trong lòng."
"Cũng may chỉ hai ngày nữa là nàng ta đi rồi, phải nhắm mắt làm ngơ." Vinh Vương phi giơ tay vuốt cổ, ánh mắt âm trầm, thời điểm bà ta bị bóp cổ thật nhục nhã! Nếu không phải Tô Diêu hữu dụng, bà ta sớm đã đem người đập chết rồi!
Thị nữ bước nhanh từ cửa vào: "Vương phi, Chu ma ma mang theo Tô Diêu đến đây."
Vinh Vương phi nhíu mày căng thẳng: "Nghi Hoa, con tránh đi một chút."
"Vâng."
Tô Diêu chọn một thân xiêm y màu vàng cam tố nhung thêu hoa, cổ áo và cổ tay có đường viền được làm bằng lông thỏ màu tuyết trắng, rất hợp với váy, nổi bật lên khuôn mặt tinh xảo của nàng, trắng không tì vết.
Vinh Vương phi dựa trên giường, ánh mắt đảo qua trên người nàng, mang theo sự u ám: Mấy ngày không thấy, tiểu như đầu này lại giống như thoát thai hoán cốt, biến hóa to lớn, khiến nhân tâm kinh động.
"Nữ nhi khấu kiến mẫu thân, mẫu thân vạn an." Tô Diêu uốn gối hành lễ.
Trên mặt Vinh Vương phi mang theo ý cười: "Mau đứng dậy đi, xiêm y mới có vừa lòng con không?"
Tô Diêu cười thuần khiết, hơi hơi cúi đầu, hình như có chút ngượng ngùng: "Lần này con đến đây cũng là vì quần áo. Mẫu thân, con là đại tiểu thư, không phải là mỗi ngày đều không được mặc đồ giống nhau sao? Mấy xiêm y kia con cảm thấy không đủ, hơn nữa, có trang phục mùa đông, có thời trang mùa xuân, nhưng sao lại thiếu trang phục mùa hạ và mùa thu?"
Vinh Vương phi cười: "Xiêm y vẫn là rất tốt..." Bất quá chỉ là một thế thân sắp chết, nàng tự nhiên không có ý nghĩ lâu dài như vậy.
"Mẫu thân, con thấy những thứ quần áo xinh đẹp như vậy liền cảm thấy vui mừng, mẫu thân chuẩn bị cho con thêm thật nhiều đi." Mắt Tô Diêu hơi tỏa sáng, tóc đen mắt đen, con ngươi trong suốt, dù lộ ra thần sắc như vậy vẫn khiến người ta cảm thấy ngây thơ đáng yêu như cũ.
Vinh Vương phi nhíu mày, trong lòng tràn đầy chán ghét, bất quá nghĩ đến Tô Diêu vẫn còn tác dụng, chỉ có thể đem sự không kiên nhẫn của mình áp xuống: "Được, chờ lát nữa liền cho người đem thêm."
"Mẫu thân đối với con thật tốt." Đồ lát nữa đưa tới chắc hẳn là quần áo cũ của Mộc Nghi Hoa, bất quá không quan trọng, nàng chính là muốn chỉnh hai mẹ con này.
Tô Diêu ngồi xuống bên cạnh Vinh Vương phi, bỗng nhiên, ánh mắt dừng lại ở một chỗ trang trí hắc bạch ngọc, đồ trang trí từ hắc bạch bích ngọc cắt ghép nối thành đồ án sơn thủy, lưu bạch không biết dùng vài dệt gì, phảng phất có mây mù chậm rãi di chuyển.
Tầm mắt đảo qua, nàng tựa hồ thấy bóng người hiện lên đằng sau.
Chẳng lẽ là Mộc Nghi Hoa?
Tô Diêu không dấu vết đem ánh mắt dời đi chỗ khác, thần sắc nhu mì hỏi Vinh Vương phi về đồ ăn, cuộc sống hàng ngày, làm bộ dáng quan tâm.
Sau đồ trang trí, Mộc Nghi Hoa nhìn Tô Diêu, trong đôi mắt đẹp có thể nhìn thấy sự lạnh lẽo.