Edit by Tiểu Mạn
oo
Tô Diêu cố gắng sắm vai một nha đầu không có ký ức nhưng lại cố gắng thân thiết với huynh trưởng như cũ, thật cẩn thận tỏ ra mình rất đơn thuần, vô hại, thở ra một hơi đầy bất an.
Đầu ngón tay Mộc Từ Tu hơi giật giật, thần sắc lạnh nhạt hòa hoãn đi đôi chút: "Việc muội nói rất thú vị. Ở Dư Hà Sơn bên kia ta có một thôn trang chứa suối nước nóng, tuy rằng bây giờ đã là đầu mùa đông, nhưng khí hậu trên đó rất ấm áp, thường thường vẫn có bướm bay lượn. Nếu như muội thích, ta cho người bắt một ít tới để muội nuôi trong lồng, lúc nào cũng có thể nhìn thấy."
Tốt!
Trong lòng Tô Diêu hơi thả lỏng, trên mặt tươi cười hẳn lên: "Muội rất thích bướm! Cảm ơn ca ca, nhưng ca ca không được quên đâu đấy... Nếu không... Ta sẽ không để ý tới ca ca nữa."
Nàng hơi ngập ngừng, vừa nói vừa cẩn thận quan sát hắn thật kỹ, sợ chính mình vô cớ gây rối.
Khóe môi Mộc Từ Tu không khỏi giương lên: "Sẽ không quên."
Tô Diêu thả lỏng rất nhiều, ríu rít nói chuyện. Nàng tuy không có manh mối gì, nói bừa phía đông một câu, phía tây một câu, nhưng nhờ có giọng nói uyển chuyển mà khiến người nghe có không ít hứng thú.
Mộc Từ Tu yên tĩnh ngồi nghe, thỉnh thoảng nói chen vào một câu khiến Tô Diêu hết sức vui vẻ. Chờ hắn tỉnh táo lại, mới nhận ra đã nửa canh giờ trôi qua: "Nghi Hoa, ta còn có việc nên phải đi trước, ngày khác lại đến chơi với muội."
Tô Diêu ngoan ngoãn gật đầu, ánh mắt không che dấu được sự mất mát: "Được."
Tiễn Mộc Từ Tu đi, diễn xong một tuồng kịch, Tô Diêu đi về phòng, ý cười trong mắt phút chốc trở nên lãnh đạm.
Triệu ma ma bưng chén thuốc tới để trong tầm tay Tô Diêu, ánh mắt ngoan độc nhìn chằm chằm nàng, ngữ khí kỳ lạ: "Tiểu thư, canh giờ đã tới, nên uống thuốc."
Tô Diêu ngước mắt nhìn qua chén thuốc màu đen đặc quánh, rồi sau đó bưng chén thuốc lên đột nhiên tạt vào người Triệu ma ma.
Triệu ma ma không phòng bị, chén thuốc nóng bỏng hất vào mặt, đau đến mức lập tức cao giọng kêu rên.
Tô Diêu bỗng nhiên đứng dậy, lạnh giọng quát: "Điêu nô, ta sẽ đi tìm mẫu thân nói chuyện!"
Da mặt Triệu ma ma đầy đau đớn, giơ tay xoa xoa mắt, chỉ cảm thấy cả một lớp da đều bị rơi xuống: "Ngươi điên rồi hay sao?"
Tô Diêu căn bản không để ý đến bà ta, xoay người đi nhanh ra cửa.
Hạ nhân trong viện kinh sợ, lập tức uốn gối hành lễ: "Tiểu thư..."
"Mẫu thân đâu, đi mời mẫu thân đến đây! Người mà không tới, sợ là sẽ không được thấy nữ nhi của người nữa rồi!" Thân thể Tô Diêu vô lực, đi ra cửa phòng là vì sợ Triệu ma ma chó cùng rứt giậu, xuống tay với nàng, lúc này có người ở ngoài, liền lập tức chạy đi.
Vinh Vương khó lắm mới có thể dành thời gian cùng Vinh Vương phi, còn chưa nói được hai câu nô tài bên ngoài vội vàng tiến vào hồi bẩm tình huống bên tiểu viện của Tô Diêu.
Trong lòng Vinh Vương phi thầm hận, đang nghĩ tới cách thoái thác lại nghe Vinh Vương mở miệng: "Thân thể Nghi Hoa quan trọng, ngươi mau đi nhìn một cái."
"... Vâng."
Vinh Vương phi mang theo người chạy tới, liền nhìn thấy Tô Diêu quần áo đơn bạc dựa vào hành lang khóc, đầy nước mắt trên mặt, tiếng khụt khịt muốn ngăn mà cũng chẳng được.
Nhìn thấy Vinh Vương phi, Tô Diêu lảo đảo đứng dậy nhào qua: "Mẫu thân, người đã tới rồi. Triệu ma ma dã tâm lớn, hạ nhân như vậy nữ nhi thật không dám dùng."
Triệu ma ma thay một thân xiêm y chạy tới, trên tóc không được rửa sạch sẽ, hương vị vô cùng khó ngửi. Trên mặt bà ta đỏ bừng một mảng, lòng tràn đầy ủy khuất quỳ xuống đất hành lễ, còn chưa kịp mở miệng, Tô Diêu liền lên tiếng chỉ trích: "Mẫu thân, đại ca tới thăm con, Triệu ma ma biết rõ con vì dưỡng bệnh nên quần áo không chỉnh tề, còn mời đại ca vào, vậy là có ý gì? Muốn làm hỏng thanh danh của ca ca? Con bất quá chỉ trách cứ có hai câu, nàng ta lại ném cho con sắc mặt oán hận, nếu không phải con trốn nhanh, chén thuốc kia đã hắt lên trên người con rồi! Nàng ta còn làm ra bộ dáng ủy khuất như này, rõ ràng là coi nữ nhi như cái gì cũng không nhớ, cậy già lên mặt khi dễ!"
Triệu ma ma chợt ngẩng đầu, hai mắt đỏ ngầu trừng đến điên dại, khuôn mặt đầy dữ tợn vặn vẹo: "Tiểu thư, người nói chuyện như vậy lương tâm không..."
"Mẫu thân, người là Vinh Vương phi, con là đại tiểu thư Vinh Vương phủ. Là chủ tử của nàng ta, hạ nhân nói chuyện với chủ tử là có thái độ như vậy sao?" Tô Diêu nghiêng đầu, ánh mắt thanh thấu điềm tĩnh, lời nói lại không chút khách khí.
Trong lòng Triệu ma ma đột nhiên trầm xuống, chỉ cảm thấy hết đường chối cãi: "Nô tỳ không bất kính với tiểu thư, chỉ là nô tỳ..."
"Thân là hạ nhân phải có giác ngộ của hạ nhân! Nếu ngươi cảm thấy ủy khuất, sao không cầu xin mẫu thân cho ngươi ra khỏi Vinh Vương phủ? Đã là hạ nhân, chiếu cổ chủ tử chính là bổn phận của ngươi, chẳng lẽ chủ tử răn dạy ngươi hai câu, ngươi liền lập tức bôi nhọ chủ tử trước mặt nhiều người?"
"Không, Vương phi! Nô tỳ tuyệt đối không có ý này..."