Edit: Hoàng Ngọc Tử Băng.
"Nghi thức kiểm tra năm nay không giống năm ngoái. Bạch gia chủ đã nói, nghi thức kiểm tra và nghi thức trưởng thành sẽ cử hành cùng lúc. Ngày đó, bên này hoàng thượng bận rộn với hôn sự của Phượng vương điện hạ. Mà bên ngoài lại cử hành hai nghi thức, đến lúc đó..."
"Ơ ơ, ta vừa nghe thấy gì? Lam gia chủ, ngươi ức hiếp Liễu gia ta không có ai ngoài Liễu Tường Phong sao?" Liễu lão phu nhân cười đầy châm chọc, ánh mắt sắc nhọn hung hăng đâm vào người Lam gia chủ. Làm một kẻ cướp, người Lam gia rất thông minh, dùng cái cớ đường hoàng như thế vừa có thể vào phòng trộm cướp, vừa có thể nói bản thân vô tội.
Thứ của Liễu gia, Liễu lão phu nhân sẽ không cho đi bất cứ gì cả. Đại sư chủ trì nghi thức kiểm tra từ vài thập niên gần đây luôn luôn do Liễu Tường Phong đảm nhận. Giờ Liễu Tường Phong đi rồi, bà không thể để Liễu gia thua trong tay Liễu Tường Phong như thế được.
Liễu Hồ Nguyệt nhếch môi cười nhạt, không nói gì.
Lam gia chủ lắc đầu, không biểu hiện chút cảm xúc nhưng trong lòng sớm phát cáu. Quả nhiên như lời Tần Duyệt, người Liễu gia sẽ không chủ động nhường lại quyền lợi này. Lam gia chủ bình tĩnh trả lời: "Liễu lão phu nhân nói đùa. Chúng ta không ức hiếp người Liễu gia không có ai. Chỉ có điều giờ Liễu gia chủ tạm thời vắng mặt, mắt thấy nghi thức kiểm tra đã gần tới, chiếc ghế đại sư chủ trì không thể để không."
"Rầm --" Liễu lão phu nhân đập bàn: "Hôm nay ta vào cung để đề cử cho hoàng thượng một người thích hợp làm gia chủ mới của Liễu gia ta. Về phần chức vị đại sư, để Lam gia chủ ngươi lo lắng rồi."
Mỗi gia chủ kế nhiệm của một gia tộc đều phải đến hoàng thất để kiểm tra đánh giá. Chỉ khi hoàng thất đồng ý, ngươi mới có tư cách trở thành gia chủ đời sau.
Liễu lão phu nhân cầm tay Liễu Hồ Nguyệt, đứng lên, đi đến giữa đại sảnh điện Phượng Loan, hơi cúi người rồi nghiêm túc nói: "Hoàng thượng, quốc gia không thể một ngày không có vua, gia không thể một ngày vắng chủ. Gia chủ đương nhiệm của Liễu gia đột nhiên tạm rời cương vị của mình, là do ta dạy dỗ không nghiêm. Nhưng gia chủ không phải không có người mới, nếu người cầm lái đã rời khỏi, ta thân là người cao tuổi nhất trong tộc, có trách nhiệm trịnh trọng lựa chọn gia chủ mới." Liễu lão phu nhân nhẹ nhàng đẩy Liễu Hồ Nguyệt đến trước mặt bà. Tất cả mọi người trong điện đã nghe cũng đã nhìn rõ...
Này... Lão thái bà này định đề cử phế vật kia làm gia chủ Liễu gia tân nhiệm sao?
Người trong điện trợn mắt, há hốc mồm. Vài vị chưởng quản và trưởng lão ở Liễu gia cũng không khỏi run sợ. Đại trưởng lão cảm thấy không ổn, nhất thời không không chế cảm xúc của mình, lập tức đứng dậy kinh hô: "Lão phu nhân, vạn lần không thể được."
Ánh mắt lạnh lùng của Liễu lão phu nhân lia tới, xẹt qua người đại trưởng lão: "Có thể hay không, không do một hai câu của ngươi là có thể phủ nhận."
"Nhưng mà..."
"Đại trưởng lão, ta quản gia vài thập niên rồi, ngươi còn sợ ta già nên hồ đồ sao?" Liễu lão phu nhân lập tức ngắt lời hắn.
Đại trưởng lão nghe được lời ấy, cúi đầu, trên khuôn mặt già nua vẫn không thể bình tĩnh như trước, sau đó ngồi phịch xuống: "Thôi xong, xong rồi..." Hắn không tin nổi một tiểu hài tử kém cỏi ít tuổi có thể làm gia chủ cho dù thực lực nàng đủ mạnh. Nhưng vấn đề là nàng lại là một phế vật, một đại phế vật có được không???
Khi đại trưởng lão ngồi xuống, Bạch gia chủ bỗng nhiên ôm bụng cười phá lên: "Ha ha ha... Xem ra ngươi thực sự già nên hồ đồ, già nên hồ đồ ha ha ha. Ngươi lựa chọn một phế vật làm gia chủ, Liễu gia thực sự chẳng có ai cả."