Edit: Chiryu Vũ
Tiểu Lam chỉ cảm thấy bàn tay trên bờ vai kia giống như một đoàn hỏa diễm thiêu đốt khiến cho cơ hội phản kháng nàng cũng không có.
Biến dị hỏa nguyên tố Liễu Hồ Nguyệt của không phải một người bình thường có thể chịu đựng được, cho dù Tiểu Lam cũng có tu luyện nhưng thực lực hiện tại của Liễu Hồ Nguyệt Tiểu Lam không phải là có thể ngưỡng vọng tới.
Tư chất Tiểu Lam bình thường, nếu không phải mấy năm nay luôn luôn ở phòng luyện đan, vụng trộm dùng ăn những phế đan của Liễu lão phu nhân chỉ sợ cũng không có khả năng đạt tới chiến sĩ tứ cấp.
Nhưng mà, nàng cũng gần là một tứ cấp chiến sĩ, đối mặt với lục cấp triệu hồi sư, căn bản nàng ngay cả khí lực phản kháng đều không có.
Càng làm cho Tiểu Lam rung động chính là, phế vật này... Vậy mà là triệu hồi sư.
Nàng kinh ngạc trừng mắt, giây lát dường như đã quên đau, nhìn Liễu Hồ Nguyệt như nhìn thấy quỷ: "Ngươi, ngươi ngươi..."
Khóe môi Liễu Hồ Nguyệt giương lên: "Có phải hay không ta đã làm ngươi thật thất vọng, không kịp thời đem tin tức như vậy đưa đến trước mặt Tần Duyệt?"
Tiểu Lam nghe đến lời này của Liễu Hồ Nguyệt, hai mắt càng trừng lớn hơn nữa, miệng chỉ có thể phát ra một chữ "Ngươi", sau đó cũng không thể nói được lời nào khác.
Liễu Hồ Nguyệt cười lạnh, lại nói: "Đêm đó ở rừng trúc, ngươi với Tần Duyệt thiếu công tử thoải mái như vậy a."
Sau một hồi"Ngươi", Tiểu Lam rốt cục hộc ra được một câu nói: "Ngươi nghe lén!"
"Nơi này là Liễu gia, các ngươi lại hẹn hò ở rừng trúc Liễu gia, ta làm sao có thể gọi là nghe lén." Liễu Hồ Nguyệt cũng không sợ nói cho Tiểu Lam việc này. Vào cái hình phòng kia, nàng còn nghĩ ra được, đừng có nằm mơ. Chẳng mấy ai còn có thể sống được khi ra khỏi cái hình phòng đó đâu.
Mà Liễu lão phu nhân cũng là không có tính toán để Tiểu Lam sống sót. Liễu lão phu nhân tùy ý để Liễu Hồ Nguyệt hung hăng giáo huấn Tiểu Lam.
Tiểu Lam bị lời nói của Liễu Hồ Nguyệt dọa sọ hãi ngồi bệt ở trên đất, Liễu Hồ Nguyệt thu hồi tay chính mình, chỉ chỉ nói: "Người tới, đem nàng đi xuống."
Ám vệ bốn phía đều bị hành động của Liễu Hồ Nguyệt làm cho kinh ngạc đến không thể mở miệng, Cửu tiểu thư nhà bọn họ từ khi nào mà trở nên bưu hãn như thế.
Bất quá, bưu hãn thì bưu hãn, thực lực của Liễu Hồ Nguyệt không hề giả, trừ bỏ chỉ có Tiểu Lam có thể cảm nhận được thực lực của Liễu Hồ Nguyệt, ám vệ thủ hộ nội viện lại không cảm nhận được chân chính nó ở bậc nào.
Liễu lão phu nhân thấy không có người xuất hiện, tay nâng lên quải trượng, không vui dậm xuống đất vài cái.
Nhóm ám vệ giật mình phục hồi lại tinh thần,từ trong chỗ tối xuất hiện hai ám vệ, ngay lập tức túm lôi Tiểu Lam ra ngoài viện.
Liễu lão phu nhân than một tiếng, trong mắt nhiều hơn một tia ưu sầu, xoay người nói: "Nguyệt Nhi, ngươi đã đã khế ước huyễn thú, tổ mẫu cũng không nhất thiết phải thay ngươi tranh thủ một danh ngạch."
"Nhưng là, tổ mẫu..." Liễu Hồ Nguyệt đúng là lo lắng vấn đề này, nghe nói lễ trưởng thành qua đi, kẻ không có tư chất trưởng thành đứa nhỏ sẽ bị đuổi khỏi Liễu gia. Tuy rằng nàng không cần lo lắng vấn đề này, nhưng tóm lại nàng không thể luôn luôn ở đây ngây ngốc mãi được.
"Tổ mẫu, năm nay nghi thức thí nghiệm cử hành cùng nghi thức cộng đồng, nếu là Nguyệt Nhi vô pháp tu luyện, sau khi cử hành nghi thức xong, liền muốn..."
"Còn có phụ thân ngươi ở đây." Liễu lão phu nhân đánh gãy lời của nàng.
"Nhưng ta không nghĩ như thế. Ta sẽ mãi mãi được che chở dưới cánh xhim của phụ thân, ta muốn trưởng thành." Liễu Hồ Nguyệt lắc đầu, thanh âm lược có chút kích động nói. Nàng tin tưởng Liễu lão phu nhân sẽ cho nàng quyền lợi như vậy.
Liễu lão phu nhân kinh ngạc nhìn nhìn cháu gái của mình, thế mới biết bản thân cũng đã từng có ý định che chở Liễu Hồ Nguyệt, thực sự biến nàng thành một phế vật.