Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong mười lăm phút chờ đợi Thâm Uyên lên tiếng kia, Tô Ngữ Bạch đã tưởng tượng rất nhiều lần về nội dung hắn muốn nói, ví dụ như kịch mới “Thuyết quỷ súc”; ví dụ như biểu hiện của anh trong buổi Pia diễn thử hôm nay; ví dụ như dùng thân phận tiền bối chỉ bảo cho anh; ví dụ như giải thích vì sao hôm nay hắn không bình thường như thế …. Thế nhưng Tô Ngữ Bạch đã nghĩ ra nhiều kiểu như vậy mà chỉ bằng một câu nói của Thâm Uyên đã trực tiếp khiến anh chỉ có thể 囧囧, mai mắt nhìn câu trả lời của Thâm Uyên còn hồn vía lại bay mất.
Đề Lạp Mễ Tô: = =
Thâm Uyên: — – Ai da, Tiểu Mễ Tô, đây là thái độ đối đãi với thần tượng của cậu sao ~~~
Đề Lạp Mễ Tô: = =!!!
Đề Lạp Mễ Tô: ……. Chào đại thần.
Thâm Uyên: ( ̄︶ ̄)/ Tiểu Mễ Tô, lại ôm một cái ~
Đề Lạp Mễ Tô: ……….
Hiện tại Tô Ngữ Bạch thật sự rất muốn xuyên qua màn hình máy tính nho nhỏ, bò đến xem trong đầu người ở bên kia có phải chứa toàn bã đậu hay không. Mẹ nó. Người vừa mới đòi hun hun, lại đòi ôm một cái, còn làm đủ các loại biểu tình giả vờ đáng yêu thực sự chính là người mang danh hiệu quỷ súc đại tổng công Thâm Uyên sama sao?!! Nhất định là cách mở máy tính của anh hôm nay không đúng rồi QAQ
Đề Lạp Mễ Tô: Sama ….. Tìm tôi có chuyện gì sao?
Thâm Uyên: ^ ^ Không có việc gì.
Không có việc gì cái đầu mẹ cậu. Tô Ngữ bạch nhìn đến mấy chữ này thực chỉ muốn ném mấy lời đang nghĩ ra đập vào mặt tên kia, nhưng mà anh vẫn kiềm chế một chút, nhẫn nhịn một chút. Dù sao bất kể hắn động kinh thế nào, não tàn thế nào, ít nhất thanh âm của hắn vẫn khiến anh muốn ngừng mà không ngừng được, hắn vẫn là ….. thần tượng mà anh sùng bái …. mà.
Vì thế Tô Ngữ Bạch nhắm con mắt bên trái, híp con mắt bên phải với mấy lời trên khung đối thoại, đang chuẩn bị ấn tắt đi, câu tiếp theo của Thâm Uyên trong khung chat lại nhảy ra lập tức kéo anh lại, mà còn là một cú sét đánh cho anh cháy khét.
Thâm Uyên: ^ ^ Chỉ là muốn câu dẫn cậu mà thôi.
Chỉ là muốn câu dẫn cậu mà thôi……… Tô Ngữ Bạch ngơ ngẩn nhìn mấy chữ này, thân mình lơ lửng trôi theo đầu óc, “thình thịch” một cái liền chết máy. Vì thế với đại não đã đình công, phản ứng đầu tiên của thân thể Tô Ngữ Bạch chính là trực tiếp tắt máy tính, bò lên giường cuốn chăn, miệng niệm ba lần “mình đang nằm mơ, mình đang nằm mơ, mình đang nằm mơ” rồi lập tức nhắm mắt, nặng nề rơi vào mộng mị.
Không sai, đối với Thâm Uyên càng ngày càng lộ bản chất, càng ngày càng đùa giỡn quá trớn, bạn Tô nào đó uất ức lựa chọn trốn chạy = =b
Đêm khuya bao phủ, Tô Ngữ Bạch mơ thấy một giấc mộng rất kỳ quái. Trong mộng có một người đàn ông thân hình cao lớn, trên mặt dán một bức ảnh một cái vực sâu đen kịt, tay lại tự cầm lấy khuôn mặt của hắn, dùng thanh âm trầm thấp lại tràn đầy từ tính mê hoặc của Thâm Uyên mà anh rất quen thuộc, không ngừng nói với anh ……..
Mễ Tô sama, cầu câu dẫn ……
Tô Ngữ Bạch lập tức bị dọa đến hai mắt trừng mở, lưng sởn đầy gai ốc, toát hết một thân mồ hôi lạnh.
Nằm lại.
Đây là cái thể loại mộng gì đây, cái thể loại mộng gì đây, cái thể loại mộng gì đây? Trong đầu Tô Ngữ Bạch thấy một trăm con thảo nê mã ầm ầm chạy qua.
Tô Ngữ Bạch không phải là người lười biếng, sau khi bừng tỉnh dù có ngủ tiếp cũng rất khó ngủ sâu, vì vậy anh dứt khoát rời giường, đứng lên, xuống giường, gấp chăn, đi phòng tắm rửa mặt. Làm xong một loạt động tác như vậy, Tô Ngữ Bạch mới thong thả mở điện thoại di động. Trên màn hình điện thoại hiển thị rõ : phút sáng.
Tô Ngữ Bạch nhẹ nhàng đi đến bên cửa sổ, kéo tấm rèm che lấp ánh sáng ban mai kia. Sáng sớm tháng chín vô cùng mát mẻ, không khí cũng mang theo một chút hương vị vừa ẩm ướt vừa trong lành. Anh mở toang hai cánh cửa, hít sâu vài hơi, cảm thụ đủ sức sống của thiên nhiên mới thay quần áo chuẩn bị đến xã phát thanh.
Hôm nay là một ngày chủ nhật đẹp trời, đáng lẽ phải là lúc tất cả mọi người được nằm trong ổ chăn ấm áp, lười biếng ngủ nướng. Thế nhưng những người lười biếng hôm nay cũng không nhiều, quảng trường đại học A tấp nập cả biển người, vô cùng náo nhiệt.
Muốn hỏi vì sao á, chân tướng chỉ có một, hôm nay chính là ngày các xã đoàn chiêu mộ tân sinh ( ̄.  ̄).
Đoàn thể xã hội của đại học A số lượng đông đảo mà lại toàn thiên về một chiều hướng vô cùng kỳ quặc, (tuy là rất nhiều xã đoàn đều thuộc loại không làm việc đàng hoàng) nhưng mà đại học A cũng có mấy xã đoàn có chút danh tiếng, ví dụ như xã phát thanh, ví dụ như xã văn học, vân vân và mây mây.
Học kỳ mới, đại học A nghênh đón rất nhiều sinh viên mới vào trường, đây là cơ hội mang đến một nguồn nhân lực dồi dào mới cho các xã đoàn, mỗi xã đoàn đều hằm hè xắn tay áo, hướng tới mục đích kiếm cho xã mình một đám nhân tài mới đến làm người kế nghiệp, không quan trọng mạnh hay yếu, sự cạnh tranh vô cùng quyết liệt, mà xã phát thanh tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Mà hôm nay chính là lúc xã phát thanh phỏng vấn người mới, thân là phó xã trưởng xúi quẩy bị kêu đi làm vật hi sinh của xã phát thanh, một trong ba vị giám khảo phỏng vấn người mới, Tô Ngữ Bạch gánh trên vai một trách nhiệm nặng nề, chiêu mộ thêm nhân tài cho xã phát thanh, quyết định của anh sẽ dẫn đến kết quả người mới có được làm xã viên của xã phát thanh hay không.
Tuy rằng Tô Ngữ Bạch chỉ là sinh viên năm hai, thế nhưng anh đã có thể xem như là nhân vật nòng cốt + một trong ba trụ cột lớn trong truyền thuyết của xã phát thanh, còn về phần vì sao thời gian gia nhập của anh ngắn hơn mấy tên tiểu trong suốt năm ba kia nhiều như vậy, tôi nghĩ, đương nhiên là do chênh lệch về năng lực rồi ( ̄.  ̄)
Khi Tô Ngữ Bạch đến được xã phát thanh thì bên ngoài xã đã tụ tập rất nhiều người rồi. Liếc mắt một cái, có lùn có cao, có xấu có đẹp, có nam có nữ, có ngụy nương, có nhân yêu, có yêu nhân, xem ra các tiết mục phát thanh này vẫn được rất nhiều người yêu thích, tuy không loại bỏ những ý đồ gia nhập đơn thuần thì vẫn cảm thấy các tiết mục phát thanh bình thường cũng khá hỗn loạn.
Nhiều người cùng tụ lại, một người thở ra, một người hít vào hiển nhiên đã khiến không khí trở nên vẩn đục, xung quanh cũng ồn ào hơn. Tô Ngữ Bạch nhíu nhíu mày, muốn vào xã bằng cửa trước nhưng cánh cửa lại bị một đống người vây chặt, anh thân thể gầy yếu một mét bảy căn bản chen không lọt. Chen được hai phút không những không tiến thêm được bước nào mà còn đụng phải một người cao mét tám mấy. Người nọ đã đứng ở cửa đợi thật lâu, tâm tình có chút nóng nảy, bị đụng phải thái độ dĩ nhiên khó mà ôn hòa, gầm nhẹ nói mát Tô Ngữ Bạch mấy câu, khiến người bình tĩnh như Tô Ngữ Bạch cũng phải phát hỏa.
Hừ, ni mã cậu, có biết anh đây là ai không? Chốc lát phỏng vấn đừng mong qua ╭(╯^╰)╮!!
Đại khái do vẻ ngoài Tô Ngữ Bạch thanh tú, da dẻ trắng bóc, hiện tại mặt lại đỏ lên cắn môi ủy khuất, càng thêm vài phần điềm đạm đáng yêu, liền khiến quần chúng vây quanh tâm không đành lòng, đứng ra nói giúp anh.
“Bạn học, nhìn cậu thế này có phải là cần đi vào trong rất gấp không?”
Tô Ngữ Bạch ngẩn người một lúc mới phản ứng được người nọ là đang hỏi anh, vì thế anh liền vội vàng trả lời: “Ừ, tôi là phó xã trưởng, cần đi vào trong chuẩn bị tư liệu phỏng vấn người mới.” Nói xong còn tăng lực đạo ôm tập tài liệu trên tay để tăng cường độ tin cậy.
“Ha ha…” Người nọ khẽ cười nhẹ một tiếng rồi thanh thanh cổ họng, gia tăng âm lượng nói với đám người đang đứng chắn cửa xã phát thanh kia một câu: “Mọi người làm ơn tránh đường cho phó xã trưởng đi qua cái nào.”
Thanh âm của hắn vô cùng, vô cùng, vô cùng dễ nghe, tăng âm lượng càng khiến người khác chú mục. Vì thế ngay sau đó, mọi người liền sôi nổi quay đầu lại nhao nhao nhìn về hướng phát ra tiếng nói ấy. Tô Ngữ Bạch cảm thấy chính mình chỉ là một người thường, mà người kia tốt xấu gì cũng đã mở cho mình một con đường bèn như nước chảy bèo trôi lướt qua.
Còn những người ở đây đều cảm giác như bị cặp mắt hoa đào đang cười chúm chím kia phát ra một luồng điện mê hoặc mất hồn.