Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thâm Uyên không dùng acc clone, quang minh chính đại để lại lời nhắn trêu ghẹo khiến cho cái lò bát quái nhanh chóng nổ tung, fan của đại thần từng bước từng bước nhảy ra, nội dung comt từ “Không phải là chính chủ sao?!”, “Đại thần anh muốn làm gì?” đến “Đột nhiên cảm thấy CP Uyên Tô này thật đáng yêu~”, “Đáng yêu +, tôi muốn xem đồng nhân ~~”, rồi lại đến “Uyên Tô trọn đời ~” liên tục spam bình – ing.
Tô Ngữ Bạch nhìn chán chê bình luận “Uyên Tô trọn đời”, trên trán vạch xuống ba đường hắc tuyến thẳng tưng. Một bài post cứ như vậy mà bị đẩy thành topic [HOT], đây là cái mà họ gọi là hiệu ứng đại thần sao? ORZ
Chỉ có điều ….. Hôm nay đại thần đúng là bị động kinh rồi sao? Sao lại năm lần bảy lượt trêu ghẹo anh? Tuy rằng Tô Ngữ Bạch vẫn luôn rất thích Thâm Uyên, nhưng trên thực tế, số lần bọn họ tiếp xúc ít đến đáng thương, nếu như nhớ không lầm thì hôm nay, anh và Thâm Uyên mới tính là chính thức _ nhận biết lẫn nhau, trước đó bọn họ cũng chưa từng nói chuyện dù chỉ là một câu.
Hưng phấn được thần tượng chú ý tới mình vừa mới qua, Tô Ngữ Bạch bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, kỳ thực anh cũng không hề thích đại thần như vậy, cảm giác như buồn chán nên đem anh ra đùa giỡn vậy.
Bị so sánh của chính mình chọc tức, Tô Ngữ Bạch dùng sức cắn chặt cánh môi dưới, bởi vì thời gian trạch ở lì trong ký túc xá nên làn da của Tô Ngữ Bạch rất trắng, giờ phút này khuôn mặt trắng nõn lại có phần đỏ lên. Ngừng lại những suy nghĩ viễn vông trong chốc lát, anh lại lạch cạch gõ lên bàn phím mấy chữ.
Đầu tiên, cảm ơn lâu chủ đã luôn ủng hộ tôi, về sau tôi sẽ càng cố gắng phối kịch, tận lực tạo ra những tác phẩm xuất sắc khác.
Sau đó, mọi người không cần phải đoán mò, tôi là fan của Thâm Uyên, không sai, bản phòng vấn tôi ở trên cũng đã từng nói, tôi tán thưởng Thâm Uyên, không chỉ tán thưởng thanh âm của hắn, còn yêu thích năng lực và kỹ xảo diễn xuất của hắn.
Cuối cùng, cảm ơn Thâm Uyên sama đã yêu thích thanh âm của tôi.
Hoàn toàn máy móc trả lời, trước sau như một vẫn là giọng điệu lạnh băng đó, Tô Ngữ Bạch nhìn lại những gì mình đánh ra một lần, xác nhận không sai chữ nào mới copy paste vào bài post, sau khi đăng thành công, anh cũng không F xem lại một lần mà trực tiếp tắt trang mạng, lên Baidu xem “Cậu bé bọt biển” =_=.
Khi đang xem Cậu bé bọt biển xốp xốp mềm mềm cũng với sao biển phấn hồng vờ vịt ngớ ngẩn thì đám bạn cùng phòng của Tô Ngữ Bạch cũng về. Về trước là đám đi làm thêm, khoảng mười một giờ mới đẩy cửa vào là Hạ Thần Lạc, áo quần lộn xộn, người đầy mùi rượu. Hạ Thần Lạc vừa mới bước vào cửa đã ồn ào gào rống lên “Tao muốn ngủ đến khi trái đất bị hủy diệt, ai cũng không được làm phiền tao, bằng không tao kéo ra ngoài hấp diêm!”. Sau đó liền cắm đầu vào giường khò khò ngủ, mọi người trong ký túc xá đã quen Hạ Thần Lạc động kinh như vậy, một đám mặc kệ hắn luôn, chỉ có Tô Ngữ Bạch tốt bụng kéo cho hắn cái chăn quấn mình.
Thời gian cũng đã muộn rồi, ngày mai còn có tiết.
Tô Ngữ Bạch nhìn đồng hồ, tính toán nên đi ngủ thôi, liền cầm bồn rửa mặt, bàn chải đánh răng, khăn mặt chạy vào WC vệ sinh, đại khái khoảng mười lăm phút sau anh mới trở lại ngồi trước máy tính, chuẩn bị tắt máy đi hẹn với Chu Công thì nhìn thấy trên màn hình kia, chỗ vốn có một con chim cánh cút nho nhỏ lại thay bằng một cái loa nhỏ không ngừng nhấp nháy nháy nháy nháy nháy.
Từ khi Tô Ngữ Bạch tiến vào giới, đa phần đều dùng QQ của võng phối, QQ cá nhân đã n ngày không lên, chắc mọc đầy rêu rồi. Anh nhìn cái loa nhỏ không ngừng nhảy lên, trong bụng không nén nổi nghi ngờ.
Đến giờ này rồi, còn có ai mời anh vào diễn đàn hoặc là thêm Q của anh sao? Tô Ngữ Bạch ôm một bụng đầy thắc mắc nhấp mở cái loa, vừa nhìn nội dung liền cứng đờ cả người.
Đó là một yêu cầu xin thêm bạn, thông tin chứng minh chỉ có một dòng bảy chữ, tuy là ngắn nhưng lực sát thương không phải là lớn bình thường.
————- Tiểu Mễ Tô, tôi là Thâm Uyên ^ ^
Tô Ngữ Bạch run rẩy nhấn mở xem tư liệu của con chim cánh cụt kia, sau đó tự mình chứng nhận, đây thực sự là QQ của Thâm Uyên.
Cái gì gọi là tự mình chứng nhận? Kia đương nhiên là số chim cánh cụt mà anh biết cùng với số chim cánh cụt tự nhận là Thâm Uyên hoàn toàn giống nhau. Từ trăm năm trước anh đã thông qua đủ mọi con đường thăm dò nghe ngóng cho ra số QQ của Thâm Uyên, vả lại còn học thuộc lòng nó. Mặc dù có QQ của thần tượng, nhưng Tô Ngữ Bạch vẫn luôn vì thẹn thùng mà không dám thêm. Hết cách, ai bảo anh là fan não tàn của người ta cơ chứ, phải thông cảm cho tâm tình của một tiểu phấn hồng thôi ╮(╯▽╰)╭.
Tô Ngữ Bạch hít sâu một hơi, cố nén kích động trong cơ thể muốn chạy ra ban công học sói hướng về mặt trăng tru vài tiếng, bình tĩnh nhấn đồng ý thêm bạn, do dự là thế nhưng chuyện thêm bạn vẫn diễn ra rất tốc độ, vài giây sau, anh với Thâm Uyên đã là bạn tốt trên QQ rồi. Nhìn khung bạn tốt trong QQ có thêm người kia, Tô Ngữ Bạch cảm nhận được trái tim của mình đang nhảy tăng gô thình thịch liên hồi trong lồng ngực.
Mất tự nhiên đặc biệt kéo tên Thâm Uyên vào một nhóm riêng, nhìn số lượng biểu hiện lên [/], Tô Ngữ Bạch càng cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Ài, fan não tàn ở trước mặt thần tượng đúng là rất dễ thỏa mãn.
Nếu Thâm Uyên tìm anh có việc, Tô Ngữ Bạch sẽ dễ dàng tạm thời buông tha kế hoạch đánh cờ cùng Chu Công, thành thật ngồi trước máy tính chờ Thâm Uyên lên tiếng.
Muốn hỏi Tô Ngữ Bạch làm sao biết Thâm Uyên tìm anh nhất định là có việc? Vô nghĩa, Thâm Uyên chủ động đến thêm bạn khẳng định phải có chuyện mới tìm anh, nếu không có chuyện muốn nói, anh tin Thâm Uyên đại thần cũng không buồn chán đến thế, đi thêm một tiểu phấn hồng.
Hỏi lại, vì sao anh không tự mình chạy đi hỏi Thâm Uyên? Ai da, anh thẹn thùng mà =V= Vẫn là câu nói kia, phải thông cảm cho tâm tình của một tiểu phấn hồng thôi.
Vì thế, hai tên nhóc người phương Bắc còn chưa đi ngủ trong phòng tận mắt chứng kiến Tô Ngữ Bạch hai tay nắm chặt, con mắt lóe sáng nhìn chằm chằm màn hình máy tính _ bộ dạng ngu ngốc điển hình.
Một phút đồng hồ trôi qua, Thâm Uyên không nói gì, Tô Ngữ Bạch nghĩ, hay là người ta vừa vặn có chuyện khác.
Năm phút đồng hồ trôi qua, Thâm Uyên vẫn không lên tiếng, Tô Ngữ Bạch mở tài liệu của Thâm Uyên ra xem, nick vẫn là hai chữ ngắn gọn như trước —— Thâm Uyên, avar là một cái lốc xoáy đen như mực, đại khái thể hiện ý Vực Sâu (Thâm Uyên nghĩa là Vực sâu, vực thẳm). Rất hợp với tên của hắn, Tô Ngữ Bạch nghĩ như vậy, tư liệu ngoại trừ ngày sinh, những cái khác đều không điền, ký tên cũng là một câu đơn giản, gần đây bận không tiếp kịch mới ^ ^;
Mười phút đồng hồ trôi qua, Thâm Uyên vẫn không nói gì như cũ, tâm trạng Tô Ngữ Bạch chán muốn chết, đành mò xem Không gian của Thâm Uyên() thì được hệ thống thông báo, Không gian của Thâm Uyên private, bản thân không có tư cách tiến vào xem QAQ fan não tàn nào đó bụm lấy vết thương BLX bị thương rỉ máu, ảo não đóng trang mạng, thất vọng một chút rồi lại ngọ ngoạy trước máy tính ngồi chờ.
Mười lăm phút trôi qua, rốt cuộc Tô Ngữ Bạch cũng nổi giận, cuối cùng cũng không kiên nhẫn nổi nữa, cuối cùng cũng chờ không nổi nữa, cuối cùng cũng quyết định logout, thành ra khi anh di chuột đến nút đỏ đỏ nào đó thì cái avar màu đen của Thâm Uyên lại nhấp nháy.
………………
Hỏi đất đất không thấu, hỏi trời trời không nghe.
Ni mã() người này tuyệt đối là cố tình đi?! Cho dù hắn là đại thần, cho dù hắn là thần tượng, giờ phút này Tô Ngữ Bạch chỉ muốn tẩn cho hắn một trận!!
Vỗ nhẹ ngực mấy cái, dùng năm giây tìm lại bình yên, khôi phục nội tâm đang cuồn cuôn dậy sóng, rồi mới bình tĩnh nhấp mở, chỉ thấy trong khung đối thoại, người kia dùng kiểu màu đen cỡ lớn gửi tới mấy chữ: Xin chào, tôi là fan não tàn bí mật.
Hoàn chương .
() Không gian của QQ: giống như kiêu blog của yahoo ý.
() Ni mã: một câu chửi.
() Khi dùng QQ, khi add friend, QQ sẽ kêu “khụ khụ” (tiếng ho ấy).