“Hôm qua ca ca đệ lại bắt nạt đệ?” Hứa Song Uyển cười hỏi.
Tuân Lâm rất buồn cười, lại ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: “Là Tuân Lâm học không đến nơi đến chốn.”
Tuyên Trọng An ở bên cạnh nghe xong liền khẽ hừ.
Xem như nó thức thời.
“Lần sau chúng ta sẽ không trúng chiêu của chàng nữa, đừng so đo với chàng ấy.” Hứa Song Uyển nói với hắn. Ngu nương dẫn theo người có việc hỏi nàng, thấy vậy cũng đứng hầu một bên chứ không tiến lên.
“Ầy.”
“Nghe chưa? Đừng chiều chàng ấy.” Hứa Song Uyển lại dặn dò.
“Đệ biết rồi.” Hạnh Lâm cười gật đầu.
“Được rồi, đệ ra ngồi trước đi, lát nữa sẽ xuất phát rồi.” Hứa Song Uyển cũng có việc, cả nhà bọn họ chắc là đến chiều muộn mới về nhà, nàng cần phải dặn dò vài chuyện trong phủ trước khi đi.
Năm mới khách đến nhiều, Hầu phủ không phải ai cũng tiếp, nhưng người tới không vào cửa cũng là khách. Hầu phủ quyền cao chức trọng, càng kiêng kỵ ỷ thế hiếp người, trong đó người ở giữa tiếp đón cũng cần các chủ tử chỉ bảo. Nhìn hoa cả mắt, người phía dưới càng không dám lười biếng.
Hứa Song Uyển quản gia nghiêm khắc, mọi người từ trên xuống dưới đều có nhiệm vụ riêng, ngay ngắn rõ ràng nên Hầu phủ cực kỳ yển ổn.
Chỉ cần Tuân Lâm nhà về, mặc kệ bên ngoài xô bồ bao nhiêu, về đến nhà thì hắn liền yên lòng.
Đối với hắn, tẩu tử quản gia chẳng khác gì nhà. Trong lúc tẩu tử đi sang dặn dò những người xung quanh, hắn cũng không ngồi xuống mà bước sang chỗ huynh trưởng đang ôm cháu gái nhỏ: “Huynh trưởng.”
Hắn đưa tay ra, Ngọc Quân cũng duỗi tay về phía hắn, bé gái ngọt ngào cười khúc khích gọi hắn: “Tiểu thúc.”
Tuân Lâm ôm cháu gái nhỏ, ôm chặt bé, lại thân mật lấy mặt chạm vào má bé, lập tức nghiêm mặt nói với bé: “Ra ngoài không thể để người ta tuỳ tiện ôm, tay và mặt cũng không thể để người ta chạm vào, nhớ kỹ chưa?”
Ngọc Quân gật đầu: “Chỉ cho cha và tiểu thúc ôm, à, còn có ca ca…”
“Ừ?”
“Còn tổ phụ thì sao?”
Tuân Lâm do dự: “Đợi một lát, ôm một lúc rồi để cháu xuống.”
“Vâng.” Ngọc Quân nặng nề gật đầu.
“Hai năm sau, con là đại cô nương, cho dù là tiểu thúc cũng không thể để cho hắn ôm, biết chưa?” Tuyên Trọng An ở bên cạnh lạnh nhạt nói.
Ngọc Quân trốn vào ngực tiểu thúc.
Tuân Lâm ôm bé, cười gượng với huynh trưởng: “Không phải Ngọc Quân còn chưa lớn ạ?”
Tuyên Trọng An liếc nhìn hắn: “Đệ cũng phải tự chú ý chuyện hôn nhân đại sự của mình, đừng có chuyện gì cũng chờ tẩu tử đệ lo liệu.”
Tuân Lâm lập tức ủ rũ cúi đầu.
Tiểu công tử Vọng Khang đang nghênh ngang từ ngoài đi vào, vừa nhìn mặt đau khổ của tiểu thúc, cậu biết ngay tiểu thúc vừa thua trận dưới tay phụ thân. Tiểu trưởng công tử hận sắt không thành thép nhìn tiểu thúc, như thể muốn lấy lại công bằng cho tiểu thúc, lao về phía trước: “Cha, đang năm mới người đừng tàn sát tiểu thúc của con, tiểu thúc con đang thiếu niên tuấn kiệt, nhìn xem người tàn sát thành dáng vẻ gì rồi?”
“Tuyên Vọng Khang…” Tuyên Tướng mở miệng.
“Như nào?”
“Tết đến, con đừng tưởng ta sẽ không đánh con chứ?”
Vọng Khang nói một cách hợp tình hợp lý: “Đương nhiên cha sẽ không đánh con, nếu không năm mới đến thì có tác dụng gì?”
Tết đến đương nhiên không thể đánh con.
Tuyên Trọng An vừa nghe, ngay lập tức liền đưa mắt nhìn về phía thê tử, đau đớn nói: “Nàng nhìn đi, nhi tử nàng đấy!”
Cũng là hắn ngay từ đầu không biết lớn nhỏ mới nuôi được nhi tử giống hắn như đúc. Hứa Song Uyển nhìn lại, chỉ đành lờ việc này, tuỳ theo bọn họ. Nàng giống như trước, cười nhìn bọn họ rồi gật đầu với mấy người Ngu nương: “Được rồi, trong phủ liền giao cho mọi người.”
“Vâng.”
Hứa Song Uyển lại nhìn Khương nương bên cạnh Tuân Lâm: “Khương nương.”
Khương nương vốn đang cười nhìn các chủ tử nói chuyện, lúc này vội vàng dẫn theo nương tử nha hoàn bên cạnh đi qua: “Vâng, Thiếu phu nhân.”
Hứa Song Uyển đã sắp xếp xong xuôi chuyện của bên phía Tuân Lâm. Nàng vừa qua bên các nam nhân, bọn họ cũng biết sắp xuất phát, tất cả đều ngừng đấu võ mồm nhìn về phía nàng.
“Được rồi, tất cả đều quàng thêm áo lông chồn đi. Phu quân, chàng ôm Quân nhi để thiếp đội thêm mũ cho con.”
Tuyên Trọng An bế nữ nhi đang ngồi trên người ca ca.
Người một nhà ăn mặc xong xuôi, bên phía người hầu cũng nhanh chóng tới báo, nói lão Hầu gia đã đi ra ngoài. Hứa Song Uyển sợ công công chờ, liền nói: “Chúng ta đi nhanh vài bước.”
“Ừ.” Tuyên Trọng An ôm nữ nhi ra ngoài, bên cạnh cửa Thấm Viên vang lên tiếng pháo nổ.
Năm mới đến, chủ nhân và khách quý ra ngoài đều phải nổ hai tiếng pháo. Tuyên Ngọc Quân trốn trong lòng phụ thân nhìn về tiếng pháo nổ, trên đường thấy mẫu thân cười nhìn mình, bé liền cười khúc khích nhìn mẫu thân.
Mẫu thân bé cười rất tươi. Phụ nhân dịu dàng cười tươi như hoa, giống như gió xuân lướt nhẹ qua mặt.
Nhiều năm sau, Tuyên Ngọc Quân lại nhớ lại cảnh tượng này, mỗi lần nhớ lại đều cảm thấy đau đớn khôn nguôi. Đó là người cô yêu nhất trên đời này, cô cho rằng chỉ là thoáng qua, sau khi mất đi mẫu thân, mỗi một khoảnh khắc đều trở thành vĩnh hằng.
**
Ngày mùng sáu chiêu đãi người một nhà Hầu phủ, là năm trước Bảo Lạc vừa định ra. Đã định được hai năm, đây đã trở thành quy củ bất thành văn trong cung. Năm nay, phủ cung vụ không hỏi trước, cứ thế sắp xếp vào ngày ấy.
Trong cung đã chuẩn bị kỹ càng từ năm ngoái. Người Hầu phủ vừa đến, từ ra cửa đến tiến cung, vào Thái Cực điện, thời gian đã ngắn hơn năm trước.
So với năm ngoái, năm nay rất nhiều quy củ trong cung đã lược bỏ đi trước Hầu phủ, không còn phức tạp nữa.
Tết năm nay tuyết rơi, vừa vào Thái Cực điện, Tuyên Trọng An và phụ thân dẫn theo người nhà thỉnh an đế hậu xong, sau đó nói với Bảo Lạc: “Năm nay kinh thành tuyết rơi khá lớn, bên phía Khâm Thiên Giám đã báo với ngài chưa?”
“Chưa.”
“Cũng không biết bên phía tây bắc và đông bắc như nào.”
“Hay là gọi giám chính đến đây một chuyến?
“Hỏi đi.” Tuyên Trọng An nhìn Tuân Lâm: “Để Tuân Lâm đi mời.”
Cung nhân vừa cởi áo ngoài cho Tuân Lâm lập tức lùi xuống một bước, Tuân Lâm cũng vội vàng nhìn về phía Bảo Lạc Hoàng.
“Tẩu tử?” Bảo Lạc nhìn tẩu tử Tuyên gia đang nói chuyện với Hoàng hậu: “Tuyên tướng lại sai Tuân Lâm làm việc.”
Hứa Song Uyển nhìn lại: “Là chuyện gì?”
“Gọi người vào cung hỏi chút chuyện, chạy việc vặt.” Bảo Lạc phấn khởi kiếm chuyện cho người ta: “Bên ngoài lạnh lắm.”
Hứa Song Uyển biết hắn không có việc liền muốn kiếm thêm việc cho nghĩa huynh nên nàng nhìn Tuân Lâm.
Một bên là thánh thượng, một bên là huynh ruột, ai cũng không dễ đắc tội. Tuân Lâm cười không nói nhìn tẩu tử.
Hứa Song Uyển thấy Tuân Lâm bình thường, liền cười nói: “Ca ca đệ lại giày vò đệ, vậy đệ đi đi.”
“Người cũng không nói huynh ấy à?” Bảo Lạc không vui.
Hoàng hậu nhìn Hoàng đế sợ thiên hạ không biết, mỉm cười liếc nhìn hắn.
Bảo Lạc thở dài: “Bỏ đi, trẫm không nói nữa.”
Bảo Lạc phải đi mời người, Vọng Khang cũng lặng lẽ đi theo. Tuyên Trọng An cũng coi như không nhìn thấy, để bọn họ ra cửa.
Vọng Khang rất hoang dã, thay vì gò bò, còn không bằng để cho nó chạy theo bọn họ nhiều hơn, có bọn họ trông coi cũng tốt hơn.
Trong điện, Bảo Lạc ôm tiểu thái tử, dẫn lão Hầu gia và nghĩa huynh đến chính điện. Ngọc Quân là quận chúa, một tay dắt hai công chúa của Hoàng hậu đi xem mấy chiếc khăn bé mang từ nhà đến cho bọn tỷ muội.
Hoàng hậu nhìn cung nhân theo sát các bé, lại gọi nữ quan bên cạnh đi qua, sau đó nói với Hứa Song Uyển: “Có Tạ tài nhân nhìn, tẩu tử cứ yên tâm, ngồi đi.”
Bên cạnh Ngọc Quân có Thái Hà, Hứa Song Uyển cũng yên tâm, liền ngồi xuống bên cạnh Hoàng hậu.
Hai nhà thân thiết hơn trước rất nhiều. Hoàng hậu cũng giống nàng, nàng tiến cung cũng không câu nệ như trước, thoải mái với Hoàng hậu hơn.
Ấy mà, so với vị tẩu tử Tuyên gia vẫn đa lễ với nàng, Hoàng hậu Tề Lưu Uẩn vẫn đối xử với nàng hiền hoà hơn nhiều. Nàng chưa bao giờ bày ra dáng vẻ Hoàng hậu trước mặt Hứa Song Uyển, tính ra là thật lòng đối xử với Hứa Song Uyển như tẩu tử.
Không đợi Hứa Song Uyển tiếp lời, nàng lại nói thêm: “An Di và An Bình đã ngóng trông Ngọc Quân đến từ hai ngày trước, mãi mới chờ đến lúc Ngọc Quân đến, tẩu tử cứ để cho mấy đứa tỷ muội chúng chơi thêm một lúc.”
“Hôm qua Ngọc Quân cũng loay hoay với mấy cái khăn cả ngày.” Hứa Song Uyển nói, người bên cạnh đứng phía sau nàng cũng cúi đầu bật cười.
Hứa Song Uyển cũng cười nói với Hoàng hậu: “Còn cất mấy cái khăn nó thấy rất đẹp đi, nói muốn mang đến cho An Di tỷ tỷ và An Ninh muội muội chọn. Lát nữa, nếu ngài thấy mấy cái khăn cũ, cũng đừng vạch trần, cứ để mặc chúng nó, ngài thấy thế nào?”
Tề Lưu Uẩn bật cười, nói: “Đây là tính tình hào phóng.”
Hứa Song Uyển cười gật đầu.
So với Vọng Khang ngày thường đi theo tiên sinh đọc sách, Ngọc Quân được nàng dắt theo bên người chăm cả ngày. Hứa Song Uyển thương con nhỏ tuổi, bình thường ngoại trừ dạy bé lễ nghi biết tiến lùi khéo léo, rất nhiều chuyện cũng không dạy, để bé thuận theo tự nhiên. Ngọc Quân lớn lên thì tự do phát triển, chỉ cần là bé thích, ngay cả một chiếc lá bé cũng coi như bảo bối. Trước đó mùa thu lá rụng, bé còn khóc to một lúc…
Bé rất ngây thơ, mà Hứa Song Uyển yêu thương bé, bởi vậy cũng không để xem nhẹ nỗi buồn của bé. Nàng dựa vào lá cây rụng dạy Ngọc Quân một ít đạo lý. Bởi vậy, Ngọc Quân lại học thụ động, trước còn định mai sau sẽ dạy dỗ, nhưng bé lại tiếp thu một cách tự nhiên.
Giống như hôm qua, bé muốn mấy chiếc khăn, còn đặc biệt đến xin nàng để nàng bỏ đi đồ yêu thích, còn hứa trở về sẽ cẩn thận cầm kim thêu bù cho mẫu thân hai chiếc khác.
Hứa Song Uyển đồng ý, định trở về dạy Ngọc Quân thêu thêm hai chiếc khăn. Đúng lúc dạy dỗ nữ nhi phải tôn trọng lới hứa mình tự nói ra, nói là phải làm.
Hiện tại, Ngọc Quân đối xử với người khác hào phóng, phong thái cũng không tệ, cho dù là học theo người khác nhưng cũng là học theo cha và huynh trưởng. Hứa Song Uyển cũng để ý con kỹ hơn, sợ không cẩn thận bé sẽ xảy ra chuyện nên lúc nói chuyện cùng Hoàngg hậu, ánh mắt nàng vẫn dõi theo nữ nhi.
Tề Lưu Uẩn thấy vậy bèn nói: “Tẩu tử, hiện tại Ngọc Quân vẫn là tẩu chăm cả ngày bên người?”
Hứa Song Uyển nhìn về nàng ấy rồi gật đầu. Lúc này, thấy Hoàng hậu đăm chiêu, nàng liền hỏi: “Như nào?”
Tề Lưu Uẩn sờ bụng, suy nghĩ một lát rồi nói: “Muội cũng muốn giữ An Di và An Ninh bên cạnh thêm hai năm nữa.”
Hứa Song Uyển nhìn xuống bụng nàng ấy, khóe mắt nhướng lên, hơi ngạc nhiên.
Có?
Tề Lưu Uẩn gật đầu, không nói nhiều nữa mà chỉ nhỏ giọng hỏi: “Tẩu tử, tẩu nói xem có phải muội quá tham lam không?”
“Sao lại nói thế?” Lần này, Hứa Song Uyển thật sự ngạc nhiên.
“Hậu cung chỉ có mình muội sinh, thánh thượng cũng chỉ đến Vinh Phượng cung.” Tề Lưu Uẩn nói, im lặng một lúc rồi mới nói tiếp: “Tẩu nói ông trời có ghen tị với muội không?”
“Ai nói?” Hứa Song Uyển liếc mắt nhìn người bên cạnh Hoàng hậu, lại quay đầu lại nhìn Phúc nương.
Phúc nương nhận được ánh mắt của chủ nhân, lùi về sau mấy bước. Người bên cạnh Hoàng hậu thấy vậy cũng lùi lại mấy bước.
Người hầu và cung nhân đều đã đi xa. Hứa Song Uyển cúi đầu, nhìn tay Hoàng hậu đặt trên đùi: “Ai nói mấy lời này với ngài?”
Tề Lưu Uẩn im lặng, một lát sau mới nói: “Có người nói truyền vào tai muội, nói làm người phải biết đủ…”
“Người nhà nào?” Nhà ai dám?
Tề Lưu Uẩn lắc đầu: “Trong lòng muội hiểu rõ, chỉ là…”
Thật ra nàng cũng hơi hoảng, sợ quá tham lam, ông trời cũng ghen tị với nàng.
“Ta thấy có mấy người quá rảnh.” Hứa Song Uyển nghĩ cũng biết, đây nhất định là có một số người trong cung rảnh rỗi nghĩ nhiều. Bởi vì Bảo Lạc muốn dùng người nên mấy nữ nhân trong cung dựa vào nhà mẹ đẻ có suy nghĩ riêng, lời nói và hành động không giống như trước. Theo Hoàng hậu làm việc, kiêng dè bên phía thánh thượng, cũng không thể quá không nể mặt những người này, cho nên cũng khó tránh khỏi bó tay bó chân, nhưng chuyện trong cung không phải là một người ngoài như nàng có thể khoa tay múa chân, cho nên Hứa Song Uyển cũng chỉ nói một câu: “Ngài là Hoàng hậu.”
Nàng ấy là Hoàng hậu, người đứng đầu hậu cung, mẫu nghi của một quốc gia. Một số người muốn vào vị trí này, cũng nhiều người ghen ghét nàng ấy. Thậm chí có thể nói, chỉ cần gần nàng ấy thì có mấy người không ghen ghét? Dù cho nàng không phải độc sủng, người hận nàng ấy sẽ không buông tha.
Tề Lưu Uẩn nghe vậy liền đáp “ừ”, sau đó quay đầu nhìn về phía nữ nhi đang chơi đùa trong sảnh, mở miệng: “Tẩu tử, thật ra trong lòng muội đã nghĩ kỹ, nói với tẩu chỉ là không muốn chừa đường lui cho mình.”
Nàng ấy quay đầu lại, mỉm cười với Hứa Song Uyển, thản nhiên nói tiếp: “Chỉ là muội sinh được hai đứa, không phải con của các nàng. Các con đều là của muội nên được nuôi dưỡng dưới gối muội. Các nàng không chiếm được, có thể tranh có thể cướp để muội nhường nữ nhi của muội ra, hy sinh nữ nhi của muội để chặn miệng các nàng, các nàng cứ nằm mơ đi.”
Hứa Song Uyển nắm lấy cánh tay nàng, gật đầu rồi nói: “Thánh thượng coi trọng con cái, có vài người muốn dựa vào đó để được sủng ái, ngài đừng lo cái này mất cái kia.”
Hoàng hậu muốn cân bằng hậu cung chỉ đành chia công chúa ra để người ta im miệng. Đến lúc đó, thánh thượng sẽ nghĩ như nào?
“Vâng, tẩu tử, muội biết rồi.” Tề Lưu Uẩn nói ra đã cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Ít nhất vẫn có người đứng về phía nàng.
Tề Lưu Uẩn không nói với nghĩa tẩu Tuyên gia rằng người tới thuyết phục nàng không phải người khác, mà là mẫu thân ruột của nàng.
Nàng cũng biết, mẫu thân là vì tốt cho nàng, muốn nàng sống tốt hơn, không trở thành cái đích của hậu cung bị tiền triều chỉ trích. Nàng phải biết đủ, để hậu cung đều dính mưa móc cho thánh thượng nhiều con cái thì nàng mới có danh hiền hậu.
Nhưng Hoàng hậu vẫn tham lam, thứ nàng ấy muốn cũng không còn như trước. Điều khiến nàng đau lòng chính là mẫu thân không đứng về phía mình, nhưng mẫu thân vẫn thế, lời mẫu thân nói cũng chỉ thật lòng muốn tốt cho nàng, điều này khiến nàng cảm thấy vừa khó chịu vừa buồn bã.
Mẫu thân nàng nói: “Con à, hôm nay con ngăn hắn ham thứ mới, chính là lý do trong tương lai hắn sủng ái người mới tát vào mặt con. Con cản phu quân con hưởng lạc, đến lúc hắn không thoả hiệp thì sẽ có ngày hắn chẳng yêu thương chiều chuộng con nữa. Con chắc chắn sẽ bị hắn trả thù nặng nề, mỗi câu nói ngăn cản hắn đều chứng tỏ bụng dạ con hẹp hòi. Con phải biết, chỉ có chờ đến ngày hắn không còn gì thì hắn mới thừa nhận con, nhưng thánh thượng sẽ có ngày như vậy ư? Hắn sẽ không. Lưu Uẩn, con đừng h@m muốn chút ân tình nhỏ nhoi, để hắn có một nhược điểm để ghét bỏ con.”
Đây là đạo lý mà mẫu thân nàng dùng nửa đời người mới hiểu ra từ phụ thân. Bà thật lòng cho rằng, nếu ngày nào đó thánh thượng không sủng ái nàng, ngày hôm nay nàng ngăn cản thánh thượng không cho hắn mưa móc đồng đều thì sẽ có ngày nàng bị thánh thượng trả thù. Mẫu thân tận tình khuyên nhủ, khóc lóc van nài nàng cầu xin thánh thượng san đều ân sủng, từng câu từng chữ như đâm vào tim nàng.
Lời nói của mẫu thân không sai, nhưng nàng lại không thể làm theo lời của bà. Hoàng hậu vừa bất lực vừa đau lòng. Nàng giải thích với mẫu thân rằng nếu Bảo Lạc nghe lời khuyên của mình thì mới thật sự thất vọng. Nàng nói Bảo Lạc không phải cha nàng, cũng chẳng phải nam nhân bình thường, nhưng mẫu thân không tin. Bà nói đi nói lại rằng nàng thật ngốc, chưa nhìn rõ sự đời.
Mẫu thân đã bị cha nàng làm tan nát cõi lòng. Bà tuyệt vọng đến mức chỉ thừa nhận lý luận của mình, Tề Lưu Uẩn chẳng thể thuyết phục bà. Cuối cùng, nàng chỉ đành ngừng nói, an ủi mẫu thân cả ngày mới khiến bà yên tâm rời đi.
Tề phu nhân là ngày mùng ba tiến vào cung, hoàng hậu ngóng trông nàng hơn nửa năm, lại ngóng trông mẫu thân khóc lóc khuyên bảo, nàng suy nghĩ mấy ngày, mới đem sự tình suy nghĩ rõ ràng.
Mùng ba Tề phu nhân tiến cung. Hoàng hậu ngóng trông bà hơn nửa năm, lại đợi được mẫu thân khóc lóc khuyên bảo. Nàng suy nghĩ kỹ mấy ngày mới nghĩ thông.
Nhưng cũng vì đã nghĩ thông, nàng biết rằng sau này gặp lại mẫu thân, không thể làm theo tâm ý của người. Nàng cũng chẳng thể khiến mẫu thân hài lòng, giữa hai người cũng không thể trở về như trước.
Tề Lưu Uẩn phát hiện tim mình lại lạnh và cứng hơn chút.
Hoá ra con người sẽ thay đổi như vậy, dù là tình nguyện hay bất đắc dĩ, số phận và thời gian sẽ luôn đẩy nàng về phía trước.
Tề Lưu Uẩn không định nói với người khác. Nàng nhắc tới chuyện này với nghĩa tẩu Tuyên Hứa thị, cũng chỉ muốn thấy điều khác biệt với nàng. Dẫu cho chỉ nhận được nửa câu khẳng định tương tự, nhưng Hứa Song Uyển đã cho nàng phản ứng trong suy nghĩ, lòng nàng liền kiên định.
Lúc này, nàng đã hiểu rõ nàng phải bước đi trên con đường của chính mình.
Nàng lại kể về trò đùa giữa thánh thượng và con cái. Hứa Song Uyển thấy nàng ấy bỏ qua, cũng hàn huyên theo chủ đề của nàng ấy, hai người trò chuyện rất vui vẻ. Khi cung nhân tới nói đã đến giờ mở ngọ yến, hai người còn chưa nói hết, bỗng nhìn nhau mỉm cười.
Người sống trên đời đều có nỗi đau riêng, thà nói chuyện vặt vãnh, chuyện tình cảm, không nói đến mấy chuyện liên quan đến đau khổ mới tốt.
Một nhà Hầu phủ đến chập tối mới về nhà. Đến buổi tối còn có người tới cửa chúc tết, Hứa Song Uyển nghe Tuyên Trọng An sai người đi gọi Tuân Lâm tiếp khách, nàng vừa nhẫn vừa nhịn đuổi hắn ra ngoài.
Tuyên tướng tức giận đến mức gào thét ở cửa là sẽ ngủ ở thư phòng. Đêm ấy, Hứa Song Uyển đi mời, hắn còn liếc nhìn rồi hỏi nàng: “Khí phách của nàng đâu?”
Hứa Song Uyển cũng không có khí phách như hắn, nói: “Gặp chàng thì khí phách mất tiêu rồi.”
Tuyên Trọng An bật cười. Hắn cười thì khí phách cũng biến mất tiêu, lại nghiêm mặt nhịn cười, lạnh lùng nói: “Ta nói không về là không về.”
Hứa Song Uyển giữ mặt mũi cho hắn nên ngủ ở thư phòng cùng hắn.
Thư phòng đơn sơ, vốn dĩ Tuyên Trọng An chưa từng ngủ ở đây, giường đâu thoải mái bằng phòng của mình. Tuyên tướng ngủ đến nửa đêm liền cõng phu nhân trở về. Người hầu bị hắn giày vò tỉnh lại, cả đường cầm đèn chiếu sáng, chỉ sợ trưởng công tử loạng choạng cõng Thiếu phu nhân gặp chuyện không may.
Chuyện này ầm ĩ đến mức bên phía Thính Hiên Đường cũng biết động tĩnh. Tuân Lâm bị người hầu đánh thức, nghe nói việc này liền vỗ giường chiếu than thở: “Ca ca giày vò ta còn chưa đủ, còn giày vò cả tẩu tử.”
Nửa đêm, Vọng Khang cũng bị tiếng động bên ngoài đánh thức. Chờ phụ thân cõng mẫu thân trở về, tiểu trường công tử nghiêm mặt chắp tay, đau đớn nói với phụ thân một câu: “Khi nào người mới thận trọng chút?”
“Chờ đó, ngày mai ta sẽ trừng trị con.” Tuyên Trọng An rất buồn ngủ, ngáp một cái rồi vào cửa.
Vừa làm ầm, đôi phu thê ngủ thẳng đến giờ Thìn mới dậy. Tuyên Trọng An tỉnh lại trước, hắn vừa tỉnh lại liền cảm thấy có gì đó không ổn, phát hiện Uyển Cơ nhà hắn vẫn chưa tỉnh.
Nàng thường thức dậy sớm hơn hắn. Tuyên Trọng An sờ đầu đánh thức nàng, mới phát hiện cơ thể nàng hơi nóng.
Sáng sớm hôm ấy, Thấm Viên lập tức gà bay chó sủa. Cũng may vào buổi chiều, tinh thần Thiếu phu nhân đã thoải mái, đầu cũng không còn nóng, người hầu Thấm Viên mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng cũng vì vậy, Tuyên Trọng An không đi hoàng miếu cầu phúc vào mùng tám, mà để Tuân Lâm dẫn theo Vọng Khang cùng Ngọc Quân tới Khương gia, đi cùng Khương gia.
Bên phía Khương gia biết là thân thể Hứa Song Uyển không ổn, vội vàng sai người qua hỏi thăm.
Hai năm nay, Hứa Song Uyển cũng phát hiện sức khoẻ của mình không tốt như trước. Trước kia, nàng rất ít khi đau đầu nhức óc, nhưng bây giờ hơi không để ý thì dễ sinh bệnh.
Nàng cũng rất chú ý đến sức khoẻ. Sợ nàng xảy ra chuyện, trong nhà loạn không nói, hơn nữa trong khoảng thời gian nàng bị bệnh, trượng phu nàng cực kỳ khó tính. Ngày nào cũng nổi trận lôi đình, bắt được ai thì mắng người đó, khiến ai nấy đều không thoải mái. Nhưng nàng có chú ý đến thế nào đi chăng nữa, cũng khó tránh khỏi có lúc không để ý. Lần này, xem như là trưởng công tử nhà nàng tự làm loạn, nên hiếm khi hắn không nổi giận với ai, chỉ tự hờn dỗi bản thân, mặt càng lạnh tanh không nói lời nào. Hiểu phu đâu bằng thê. Hứa Song Uyển biết tính của hắn, cho nên thật ra lần này không bị bệnh, thân thể vẫn khá tốt, nhưng hắn không ra ngoài thì nàng cũng ở trong phòng. Hai người cùng nhau ngủ cả ngày trên giường rồi lại đọc sách một lúc.
Đến buổi tối, Tuyên Trọng An thấy tinh thần nàng không tệ, chắc là không phát tác phong hàn mới cảm thấy yên tâm. Khi các con trở về, hắn mới tươi cười.
Thấy hắn rốt cuộc cũng mỉm cười, Vọng Khang và Ngọc Quân đều thở phào nhẹ nhõm.
Bọn họ còn nhỏ nên sẽ không hiểu sự hổ thẹn trong lòng phụ thân với mẫu thân.
Bởi vì bệnh vặt của Hứa Song Uyển, mấy ngày nay Tuyên Trọng An đều ở chán ngấy Thấm Viên không ra ngoài. Đến ngày thứ mười hai sắp lên triều, nửa đêm hôm đó, Hứa Song Uyển mặc quan phục đưa hắn ra cửa còn thở phào nhẹ nhõm: “Xem như có thể vào triều rồi.”
Tuyên tướng tạm thời không nghe hiểu, ngạc nhiên nói: “Ngày vào triều còn có thể thay đổi?”
“Ừ, không thể đổi, không thể thay đổi mới tốt.”
Lần này Tuyên Trọng An mới xem như nghe hiểu, phất tay áo rời đi. Hắn vừa ra khỏi cửa một lúc thì Hứa Song Uyển lại thấy hắn sải bước vào lại, thấy hắn mỉm cười, hơi ngước cằm, ra vẻ mất tự nhiên cao quý nói với nàng: “Để phu nhân nhớ thương, năm nay công vụ trên người vi phu không nhiều lắm. Dù phu nhân không muốn nhưng thời gian ở nhà của ta cũng sẽ rất nhiều.”
Hắn nói xong lập tức đi ra cửa, nhe răng với nàng: “Cảm thấy ta phiền cũng vô dụng.”
Hứa Song Uyển che miệng cười vì lời trêu đùa của hắn. Lúc ra cửa, lại nghe hắn cao giọng nói ở phía trước: “Đừng theo nữa, gió lớn.”
Nhưng hắn đi mấy bước lại quay đầu, thấy nàng đang đứng dưới hành lang, mỉm cười với hắn.
Dưới ánh đèn lồ ng mờ ảo, gương mặt nàng dịu dàng như nước.
Tuyên Trọng An nhìn nàng vài lần, mới chịu giơ tay vẫy tay chào tạm biệt nàng: “Vào đi, muộn chút ta sẽ về.”
Hứa Song Uyển gật đầu, khom lưng khẽ hành lễ với hắn, mỉm cười nhìn hắn ra cửa.
Thời gian như lũ, lại qua một năm nữa.
Không nói ngày dài tháng ngắn, chỉ chờ phu quân quay về.