Vọng Khang rất quen thuộc với Cảnh gia. Có thể nói, phủ Quy Đức Hầu đứng sau hai Quân Châu Lạc Châu và Lương Châu.
Tuy nói Tuyên Trọng An đứng đầu quan văn, nhưng hắn chưa từng có ý lấy văn áp võ.
Lạc Châu và Lương Châu vốn được tiên đế nuôi dưỡng làm đao phủ ở phía sau. Khi đó, trong lòng triều thần đều hiểu rõ bọn họ không phải người mà tiên đế nuôi để đánh người ngoài. Bọn họ là trường thương sắc bén được tiên dế sử dụng để đàn áp dân chúng và bách quan. Đến tay Bảo Lạc Hoàng, hai Quân Châu có thể duy trì địa vị nguyên trạng nhờ dựa vào ủng hộ đế vương lên ngôi. Nhưng đám quan văn cũng không ngờ rằng Tuyên Trọng An là người đứng đầu quan văn. Mấy năm nay, không những không chèn ép được binh quyền của Lạc Châu và Lương Châu, làm suy yếu mối đe doạ của bọn họ đối với thánh thượng mà càng làm binh quyền hai châu này bành trướng ra phía ngoài. Hiện tại, nhân thủ của hai Quân Châu này dưới sự trọng dụng của Tuyên tướng trọng, thế lực đã bắt đầu bành trướng ra mấy châu phủ xung quanh. Bốn nơi bao gồm tây nam, tây bắc, bắc trung bắc và trung bắc đều quy về dưới trướng quản lý của bọn họ.
Có người trong triều rất tức giận với chuyện này, nhưng trên triều liên tục xảy ra những chuyện quan trọng. Binh quyền lại chẳng phải là chuyện quan trọng nhất. Bọn họ cũng chưa làm tốt công việc trong tay nên không dám đi khơi mào lửa giận của quan võ, cũng chỉ đành trơ mắt nhìn địa vị và quyền lực của quan võ tăng lên, thậm chí sắp ngang bằng bọn họ.
Mấy năm nay, trên triều loạn lạc, tranh đấu từ đầu năm đến cuối năm, các phe phái cũng mệt mỏi. Nhưng không thể phủ nhận, quốc gia đã phát triển mạnh mẽ. Chỉ qua vài năm, cuộc sống của dân chúng đã tốt hơn rất nhiều so với trước kia. Hiện tại, kinh thành phồn vinh, thậm chí cảnh tượng hưng thịnh này có thể sánh ngang với những năm cuối thời Cao Tông tại vị.
Những nguyên lão tam triều còn ở lại đều có cảm xúc lẫn lộn khi nhìn thấy cảnh này, nhưng bọn họ có thể đứng trên triều đến ngày nay, đó là bởi vì bọn họ có thực lực hùng hậu và dứt khoát nhận thức thời thế. Tuy rằng nhục thịt giả bỉ[1], vinh hoa phú quý mà bọn họ sở hữu khiến bọn họ không thể chùn chân, từ lâu hai mắt đã không nhìn thấy mai sau, chỉ muốn lo cho quyền lợi trước mắt. Hôm nay có rượu hôm nay vui, nhưng bọn họ bị thế lực mới trong triều đẩy về phía trước. Đến lúc này, bọn họ cũng chỉ có thể cúi đầu xưng thần với xu thế, tuyên bố thoả hiệp. Nếu không, bọn họ sẽ không đuổi kịp phân chia công trạng.
Trong tình cảnh này, Tuyên Trọng An còn gia tăng thêm quân quyền của hai Quân Châu, giao mấy vị trí quan trọng cho hai đô đốc hai châu quản lý.
Ban đầu, hai vị đô đốc Cảnh và Sở đều không dám tin nhìn hắn, nhưng sau khi phục hồi tinh thần, mặc kệ là “chết vì tri kỷ” hay là “vì nước quên thân, vì dân phục vụ” thì bọn họ điều binh càng nghiêm chỉnh hơn trước đây, cũng sợ vuột mất cơ hội lớn trong tay. Đồng thời, bọn họ cũng nhả ra một phần quyền lực cho người của thánh thượng chen vào.
Loạn quân thần này rất dễ nói chuyện, là thời cơ tốt để thúc đẩy thống nhất phòng tuyến của Đại Vi ở tây nam, tây bắc, và bắc trung bắc và trung bắc. Đồng thời cũng làm hai phủ đô đốc thân cận với Tuyên tướng.
Tuy nhiên, đây là năm đầu tiên của Cảnh phủ. Trong mấy ngày đầu tháng giêng đã phái con ruột tới chúc tết Hầu phủ. Canh Cam chỉ ở nhà ba ngày, ăn cơm đoàn viên vào buổi tối mùng ba. Phụ thân vừa hạ lệnh, hắn lập tức dẫn theo nhân mã phi nước đại, ngày đêm tới kinh thành.
Vội vàng vào thời điểm này đúng là có lòng.
Tiểu trưởng công tử Hầu phủ biết ăn nói làm cho Cảnh Cam lớn hơn cậu mười mấy tuổi khá ngạc nhiên, đồng thời cũng làm cho thái độ của hắn nghiêm chỉnh lên, không dám coi cậu như một đứa trẻ.
Vọng Khang lại cực kỳ ngưỡng mộ và khâm phục với Cảnh gia và Sở gia. Bởi vì phụ thân thường xuyên giảng giải cho cậu nghe về tầm ảnh hưởng của phòng tuyến lớn đối với Đại Vi sau này, cùng với sự quan trọng của các võ tướng đối với quốc gia và triều đình. Cậu cảm thấy bảo vệ quốc gia, xả thân quên mình, trở thành chiến sĩ uy phong lẫm liệt mới là do đấng nam nhi. Nếu cậu không phải là tiểu trưởng tôn Hầu phủ thì cậu cũng phải đi làm đại tướng quân.
Tiểu trưởng công tử ngưỡng mộ, tiểu muội muội kia theo huynh trưởng đến, cũng khâm phục và tò mò với võ tướng mà huynh trưởng sùng bái.
Vọng Khang đang tiếp khách trong phòng. Cậu rất tò mò về việc ngày thường Cảnh đại tướng quân cùng Cảnh đại đô đốc luyện binh và chiến đấu như nào, nhưng cậu cũng biết hỏi thẳng thì rất mất lịch sự. Chờ điểm tâm được mang lên, bên bọn họ cũng dâng trà, cậu mới dẫn theo muội muội đến kính chén trà với Cảnh Cam, kể với hắn về mấy cảnh tượng náo nhiệt ở kinh thành trong mấy ngày nay.
“Hoàng miếu mở cửa vào mồng tám tháng chạp cầu phúc cho chúng sinh trong thiên hạ. Lần này, mọi người đến đến. Nếu như ngày đó đại tướng quân vẫn trong kinh thì cũng có thể đi xem. Mấy ngày nay, hơn vạn bách tính thắp và thả đèn trời cho hoàng miếu, lòng thành lấp lánh, toả sáng rực rỡ, đáng xem đấy…”
Vọng Khang dẫn theo muội muội, liên tục khoe khoang về cảnh tượng hoành tráng sẽ xảy ra vào mấy ngày tới trong kinh thành. Bên kia, cuối cùng Tuyên tướng đã ngắt được một cành tượng trưng hay là có hoa, nhưng rất đẹp ra dáng là một cành mai, cẩn thận cầm trở về cho phu nhân.
Mấy ngày nay nhiều người chúc tết, Hứa Song Uyển dậy sớm, thường thường nàng vừa thức dậy thì người bên gối cũng dậy theo. Hai người hầu ở bên cạnh vừa nghe tiếng động liền chạy tới, người một nhà thường thường chưa sáng đã tỉnh.
Nàng tỉnh dậy là làm việc, nhưng nàng dậy sớm là muốn dặn dò việc trong nhà. Hằng ngày bắt đầu từ sáng tinh mơ, người trong phủ đều đang chờ nghe lệnh của nàng làm việc. Hứa Song Uyển không có thời gian để ý tới bọn họ, cũng chỉ có thể đuổi bọn họ ra ngoài rồi nói sau.
Sáng hôm ấy, nàng sai người đi hái mai, ba người ra ngoài, lúc trở về còn một người lớn. Nàng đứng dậy nhận cành hoa, đưa sang Thái Hà c ắm vào bình rồi nắm tay hắn đi về hướng ghế tựa, vừa đi vừa hỏi: “Các con đâu rồi?”
“Người của Cảnh phủ Lạc Châu đến đây chúc tết, Vọng Khang dẫn người đi trước.”
“Phủ đô đốc?”
“Ừ.”
“Vậy chàng uống một ngụm trà rồi qua đi.”
“Vọng Khang đang ở đó, để mấy đứa bọn họ trò chuyện trước.”
Hứa Song Uyển lắc đầu, đưa đũa gắp canh đậu hũ sợi[2] đang nóng trong lò bếp nhỏ lên nếm thử, thấy đúng vị liền đút cho hắn hai miếng: “Vọng Khang còn nhỏ.”
“Không nhỏ nữa.” Tuyên Trọng An không đồng ý, nuốt canh đậu hũ trong miệng rồi há miệng chờ đút tiếp.
“Chàng đang đốt cháy giai đoạn.” Hứa Song Uyển thổi cái thìa rồi đút một miếng vào miệng hắn.
Tuyên Trọng An nhận lấy, cầm lấy thìa của nàng húp một ngụm rồi đưa lại sang miệng nàng, sau khi nuốt xong miếng đậu hũ non trong miệng bèn nói: “Vậy nàng phải xem là ta đang đẩy nó hay là nó tình nguyện. Nàng không thấy nó liên tục nói là muốn chịu trách nhiệm với nàng à?”
Hứa Song Uyển chợt nhớ tới nhi tử chỉ cần đi bên cạnh thì sẽ thao thao bất tuyệt vô số chuyện với nàng. Nàng cảm thấy hơi buồn cười, nhưng để giữ thể diện cho nhi tử, nàng vẫn nhịn xuống.
Nói cũng lạ, Vọng Khang chỉ cần nhìn thấy cha thì sẽ có vô số câu hỏi muốn hỏi, ví như tại sao mùa thu lá rụng, mùa đông cây cối trơ trọi. Con có thể biến đổi rất nhiều chiêu trò để hỏi cha, nhưng đến trước mặt nàng, con sẽ lưu loát nói hết lý do cho nàng, chờ nàng khen một câu thì sẽ mừng rỡ lăn lộn.
Tiểu trưởng công tử rất dễ vui, rất được lòng mẫu thân, nhưng ở chỗ phụ thân thì cậu hơi đáng ghét. Hắn hận không thể để nhi tử lớn nhanh thêm hai tuổi để đuổi cậu khỏi Thấm Viên.
Thấm Viên chỉ có hắn và thê tử, cộng thêm nữ nhi ở cùng là được rồi.
“Vọng Khang hoạt bát.” Nàng mỉm cười, cầm lấy thìa.
“Chàng cũng đừng để con dẫn Ngọc Quân chạy lung tung, đừng học thói xấu.”
“Quân nhi thích theo nó, Vọng Khang cũng đồng ý dẫn nó theo, cứ để hai huynh muội bọn chúng ở chung. Qua mấy năm nữa Vọng Khang theo Tuân Lâm làm việc thì hai đứa chẳng ở chung được bao lâu nữa.” Hứa Song Uyển nói đến đây liền dừng lại, hơi thổn thức.
Thời gian trôi qua nhanh đến mức nàng không nhận ra. Chỉ trong chớp mắt, các con đều đã lớn, ngày các con lập gia đình rời xa nàng sẽ chẳng xa nữa.
“Nó chậm chút, muộn thêm mấy năm cũng được, ta cũng không ép nó.”
Hai năm qua Tuyên Trọng An rất bận. Đến năm nay không phải thời gian hắn bận nữa mà đến lượt Bảo Lạc. Quân thần hai người luân phiên nhau hai năm. Hai năm trước hắn gánh vác phần lớn chuyện trên triều, để Bảo Lạc rảnh rỗi hai năm. Từ năm nay đến lượt hắn, mà Tuân Lâm cũng đã trải qua ít việc, có thể gánh vác nhiều việc hơn trước kia. Tuyên Trọng An cũng không định tự làm như hai năm trước. Hắn định phát huy sở trường của mình để điều dưỡng thân thể, nhân tiện chăm sóc thê tử và các con.
Về phần Vọng Khang, Tuyên Trọng An biết rõ rằng nhi tử theo hắn và Tuân Lâm nên kiến thức đã vững hơn nhiều. Bây giờ tiểu trưởng công tử đã lớn nên lòng cũng hướng ra ngoài, thời gian ra ngoài của năm sau nhiều hơn năm trước. Mẫu thân nó không giữ được nó thêm mấy năm, nhưng hắn vẫn phải an ủi nàng.
Tất nhiên Hứa Song Uyển nghe hiểu lời an ủi của hắn. Nàng mỉm cười, đưa canh trong bát đến môi hắn, để hắn nếm một ngụm nước ấm rồi súc miệng, sau đó lấy khăn tay lau miệng, nói: “Không còn sớm nữa. Chàng đi đi, khách đến từ sớm rồi.”
“Ừ.”
“Đúng rồi, khách có ở lại không?”
“Không đâu, Lạc Châu có phủ trong kinh. Đã đến rồi thì sẽ ở lại đấy.”
Đúng rồi, Lạc Châu có nhiều người. Đang trong năm mới, công tử của phủ đô đốc đến, không qua ở để gặp gỡ đồng hương và người thân cũ thì không phải.
Hứa Song Uyển gật đầu: “Vậy để lát nữa thiếp xem lễ rồi đưa đồ đáp lễ đến sảnh chính?”
“Ừ, cũng không vội. Trước khi hắn rời đi sẽ đến Hầu phủ một lần nữa, đến lúc đó nàng đưa qua cũng được.” Không cần vội.
Đến cửa, Tuyên Trọng An lại thấy bên ngoài tuyết rơi, gió to thổi nên hắn cản nàng: “Đừng ra ngoài, ta ra phía trước lượn một vàng rồi lát nữa sẽ về.”
“Lát nữa Cung tiểu muội sẽ qua chúc tết thiếp, để thiếp bảo muội ấy vào vườn gặp thiếp.”
“Vậy ta thì sao?”
Hứa Song Uyển nhận áo lông chồn mà Thái Hà đem ra, sờ sờ, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói với Thái Hà: “Hôm nay gió to, đổi thành áo lông chồn màu đen đi.”
“Vâng.”
Thái Hà đi xuống, Hứa Song Uyển quay đầu rồi đáp lại câu vừa nãy: “Chàng đi gặp phụ thân, hôm nay ngài ấy cũng có bạn cũ đến chúc tết, chàng giúp ngài tiếp khách đi.”
Tuyên trưởng công tử cười lạnh.
Sau khi gặp người đến từ Lạc Châu, hắn đi về phía Thính Hiên Đường. Thấy khuôn mặt tươi cười của cha già, đang ngồi nấu ấm trà cho hắn. Tuyên Trọng An quanh năm suốt tháng cũng không nghỉ ngơi mấy ngày, vào lúc này, hắn mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Hầu phủ từng lung lay sắp đổ chống đỡ được đến bây giờ, cho dù bên trong không hoàn hảo, nhưng dáng vẻ vẫn còn mấy phần, đối với hắn đã là đủ.
Đủ để hắn thoả mãn, cũng đủ để hắn không từ mọi thủ đoạn nào để chắn gió che mưa cho bốn chữ “Phủ Quy Đức Hầu” này.
Trưởng tử đến, đầu tiên pha trà cho ông. Đợi đến khi lão bằng hữu đến, nhìn thấy trưởng tử cũng cảm thấy ngạc nhiên mừng rỡ. Tuyên Hoành Đạo nghe con nhẹ nhàng đàm quốc sự luận học vấn với bạn bè mình thì khuôn mặt tươi cười mãi không phai. Đến khi Tuân Lâm dẫn theo Vọng Khang và Ngọc Quân tới, Thính Hiên Đường càng thêm náo nhiệt.
Trong Thấm Viên, Hứa Song Uyển cũng thấy tiểu muội Cung gia tới cửa.
Cung tiểu muội dẫn theo con cái đến. Bên phía Hứa Song Uyển cũng đi gọi Vọng Khang và Ngọc Quân, mỉm cười nói với tiểu muội: “Muội nhìn thấy hai quỷ nghịch ngợm kia thì đừng khen chúng nữa. Lần trước Vọng Khang cãi nhau với ta, nói rằng ngay cả Cung di cũng thích nó, chỉ có ta không thích nó, rất không ổn.”
Cung tiểu muội dắt một đứa bên cạnh, trong ngực còn ôm một đứa. Nàng nhìn tiểu nữ nhi đang dựa trên ghế mềm, nghe vậy liền nhịn cười quay đầu lại hỏi: “Còn tranh luận với tỷ nữa à?”
“Hừ. Nói nó đừng bướng nữa, đi ngủ sớm chút thì nó muốn giảng một đống đạo lý lớn cho ta nghe.”
“Nó đúng là tiểu tài tử.” Lần trước Cung tiểu muội tới, chợt nghe tiểu trưởng công tử Tuyên gia mặt mày hớn hở giảng giải với nàng rất nhiều điển cố về hoa cỏ cây cối và điện xá lớn nhỏ của bọn họ. Đó chính là một tiểu công tử trong lòng giấu nhiều chuyện xưa. Cung tiểu muội tin rằng để mỗi ngày cậu kể một chuyện, cậu có thể kể cả năm không giống nhau.
“Nhìn đi.” Hứa Song Uyển bật cười lắc đầu.
Lần này, Cung tiểu muội thấy khuê nữ ngồi vững, tiểu ngốc nghếch đỏ mặt không dám ngẩng đầu, nàng cũng lười quản, nhét đứa con trai chưa đầy tuổi vào lòng Hứa Song Uyển: “Uyển tỷ tỷ, tỷ ôm giúp muội một chút, dính ít linh khí. Trước khi đi, tên ngốc to đầu kia lại ôm. Muội nói cho tỷ biết, làm hỏng muội rồi. Muội sinh hai đứa, đứa lớn giống cha, đứa nhỏ cũng chẳng khác, dáng vẻ vừa ngốc vừa vụng về. Muội thà rằng chúng nó nghịch ngợm còn tốt hơn trong nhà có một phòng toàn người ngốc.”
Hứa Song Uyển nghe lời, ôm lấy tiểu nhi lang đang mở to đôi mắt ngây thơ lại tò mò nhìn nàng, cười nhìn tiểu muội thở phào nhẹ nhõm.
Giống như vị phu quân nhà muội ấy? Khá được mà.
Hiện giờ, vị kia vừa thăng lên quan chủ hình. Mới ngắn ngủi vài năm đã thăng từ quan thẩm vấn của Thuận thiên phủ lên Hình bộ Quan chủ hình, đây đâu phải kẻ ngốc?
Nhưng mà, một đường thăng chức cũng phiền đến tiểu muội. Phu quân của muội xông pha ra mặt, tra án đã đắc tội không ít người. Dù là quan lại hay dân chúng cũng từng nếm quả đắng trong tay hắn. Nhiều người oán hận, còn làm loạn đến nhà bọn họ. Hiện nay, phu quân muội làm quan chủ hình, chủ yếu tra xét quan viên tham ô phạm pháp ở các nơi, nhìn có vẻ đã thăng chức xa khỏi dân chúng, nhưng cũng có nhiều chuyện khó giải quyết hơn trước.
Cuộc sống sau này của tiểu muội sẽ càng chấn động lòng người.
“Lớn lên là tốt rồi, muội đừng lo hiện tại.” Hứa Song Uyển an ủi muội ấy.
“Sao muội không lo cho được? Muội chỉ sợ chúng nó vừa ngốc vừa vụng, ra khỏi cửa đã bị bắt cóc.” Tiểu muội cũng không kể thêm, không nói với Uyển tỷ tỷ rằng mấy ngày trước đêm giao thừa, tiểu nữ nhi suýt chút nữa bị một tên vô lại bắt cóc trả thù. Muội ấy chỉ cười hì hì nói một câu, lọt vào tai Hứa Song Uyển là tiểu muội đang nói đùa.
Đến lúc Vọng Khang dẫn theo Ngọc Quân trở về, trong phòng lập tức náo nhiệt.
Ngọc Quân ít nghịch ngợm hơn ca ca, nhưng cũng là một đứa trẻ thích cười ham chơi. Sau khi mẫu thân dặn dò bé chơi ngoan với tiểu tỷ tỷ, bé lập tức kéo tay tiểu tỷ tỷ lên giường, hai đứa cùng nhau đùa nghịch hộp kẹo của bé.
Bé được cha và tổ phụ cưng chiều. Tổ phụ bé tự tay chia thành ba tầng, có hơn hai mươi ô vuông đầy ắp kẹp trong hộp kẹo của bé. Khi hết kẹo, bé nói một tiếng với cha và tổ phụ thì ngày mai hộp sẽ được lấp đầy.
Năm mới, hộp kẹo của Ngọc Quân đầy ắp. Bé tìm đến Ngu bà xin mấy tờ giấy vàng gói điểm tâm. Cầm thìa lên cho tiểu tỷ tỷ nếm thử. Tiểu tỷ tỷ cảm thấy cái nào ngon thì bé sẽ đặt một thìa lên tờ giấy, nói muốn đóng gói lại cho tiểu tỷ tỷ.
Tiểu tỷ tỷ nhà Cung tiểu muội ch ảy nước miếng vì chuyện này. Nước bọt chảy xuống bộ quần áo mới mặc trên người. Người hầu đi theo lau nước miếng giúp bé. Bé không nỡ rời mắt khỏi các loại kẹo và điểm tâm, đầu kề sát vào tay người hầu, tha thiết mong chờ.
Tiểu muội ở cách đó không xa nhìn thấy, che mắt nói với Hứa Song Uyển: “Tỷ thấy có ngốc không cơ chứ?”
Hứa Song Uyển bật cười lắc đầu.
Vọng Khang ở bên cạnh kéo tay Cung di, lắc đầu nói với di: “Muội muội không ngốc, người nhìn đi, muội ấy còn nhường đường cho Ngọc Quân ăn đấy.”
Trong phòng, tiểu tỷ tỷ ăn rất ngon, vội vã nhét một viên vào miệng tiểu muội, còn tươi cười với muội muội.
Ngọc Quân nếm thử, gật đầu rồi nói: “Ăn ngon lắm, đa tạ tiểu tỷ tỷ.”
Hai tỷ muội chơi rất vui, Vọng Khang chắp tay lại nhìn một lúc, lại sờ gương mặt tiểu đệ lúc lâu rồi mới nói với Cung di: “Di, không có chuyện khác nữa thì cháu sang bên tổ phụ đây. Bên kia cũng có khách, cháu đi qua xem.”
“Đi đi.”
“Ầy.”
Vọng Khang quay đầu: “Dạ, Tuyên tướng phu nhân?”
Hứa Song Uyển cười liếc con rồi kéo con lại chỉnh sửa quần áo, để tiểu nghịch ngợm này ra ngoài.
Sau khi cậu vừa đi, tiểu muội lên tiếng: “Không cần tỷ nói, muội cũng biết bình thường nó tranh luận với tỷ như nào rồi.”
Hứa Song Uyển cười gật đầu.
“Tuyên tướng đại nhân cũng không nói gì nó?”
“Cũng nói, đôi khi cũng tùy nó, thỉnh thoảng ở nhà nhường nó, bên ngoài thì không cho nó làm càn.” Hứa Song Uyển cười nói.
Nàng cũng không tiện nói với tiểu muội rằng thật ra tính tình hai cha con giống nhau, chỉ là từ nhỏ vị trưởng công tử kia của nàng đã được tổ phụ dẫn theo dạy dỗ bên người, đã gánh vác sống chết cả nhà từ bé, sao có thể sống không lo nghĩ như Vọng Khang. Bình thường, hai cha con như thể nhìn nhau không thuận mắt, nhưng trong lòng rất thân. Có đôi khi hai người vui đùa, nàng chẳng xen vào được.
Tuy nhiên, Hứa Song Uyển cũng nuôi chiều chuyện này. Trượng phu cũng được, Vọng Khang cũng được. Nàng đều hy vọng bọn họ có thể sống thoải mái ở nhà, lúc ra ngoài khoác áo giáp cũng không muộn.
“Cũng là hai người biết dạy.”
“Chúng ta không nói mấy lời khách sáo này nữa. Sao hôm nay muội đến mà phu lang nhà muội lại không đến?”
“Sợ mất mặt chứ gì, sợ người ta nói hắn ôm bắp đùi của Tuyên tướng đại nhân…” Tiểu muội nói xong cũng cảm thấy tức giận: “Lúc trước, hắn là một thư sinh nghèo quấn lấy cha muội muốn cưới muội, sao hắn không cảm thấy lúc đó hắn ôm bắp đùi cha muội?”
“Đâu giống nhau.” Hứa Song Uyển nghe giọng của muội, luôn cảm thấy hình như trong nhà tiểu muội không yên bình nên trong lòng không vui cho lắm. Nhưng đang năm mới, nàng cũng không tiện hỏi thăm chuyện xảy ra trong nhà, cho nên nàng nói chuyện càng dịu dàng hơn: “Hắn xem muội và người nhà muội là ngươi thân, mà trưởng công tử nhà ta là cấp trên của hắn, đương nhiên ở giữa đều phải giữ khoảng cách chút.”
Tiểu muội gật đầu: “Muội biết mà.”
Dứt lời, muội ấy cười tự giễu: “Hắn không đến thì muội đến.”
Hứa Song Uyển dịu dàng nhìn muội ấy, tiểu muội cũng im lặng khi chạm phải ánh mắt của nàng. Nỗi lo giấu trong lòng cũng không giấu được: “Uyển tỷ tỷ, chẳng gạt tỷ, trên đời này thăng quan là tốt, còn muội lại nhìn thấy bên trong sâu không lường được, chẳng đoán được mầm hoạ hay ác ý.”
Hứa Song Uyển gật đầu.
“Uyển tỷ tỷ, sao tỷ có thể vượt qua?”
“Nhìn về phía trước là sẽ qua.”
Có thể đi đên ngày hôm nay, Hứa Song Uyển phát hiện trong những năm qua, nàng không nhất thiết phải thông minh như nào, cũng chẳng phải dựa vào may mắn. Trong số đó, có một điều nàng cảm thấy mình làm tốt nhất chính là nhìn về phía trước.
Cũng giống như ngươi nhìn vào bóng tối thì ánh sáng sẽ rời xa ngươi. Ngươi cố chấp với thế sự đến cùng thì chắc chắn nó sẽ bó tay chịu trói với ngươi. Ngươi đi trên con đường gồ ghề, kết thúc sẽ chào đón ngươi bằng ngõ cụt. Nếu ngươi yếu đuối thì chẳng có ai kiên cường thay. Nếu ngươi luôn nghĩ rằng mọi việc quá khó giải quyết, vấn đề sẽ không nằm ở việc ngươi giải quyết nó trước mà nó đã giải quyết ngươi trước…
Nhưng nếu ngươi nhìn về phía trước, một ngày nào đó ngươi sẽ phát hiện, thứ bủa vây ngươi đã không còn.
Chỉ cần nhìn về phía trước.
Hứa Song Uyển kể cho tiểu muội một vài chuyện, dứt lời, nàng nhẹ giọng thêm một câu: “Hầu hết mọi chuyện không phải cứ cố gắng là được, nhưng không cố gắng, không nhìn về phía trước thì chẳng có khả năng nào xảy ra. Khi nhìn lại, thứ đầu tiên đánh bại chúng ta không phải là những vấn đề đã nảy sinh, mà là nỗi sợ của chúng ta về chính mình. Muội nói xem chúng ta còn giúp những chuyện vây hãm chúng ta, tự giày vò bản thân, có đáng không? Tệ biết bao?”
Lúc đầu, tiểu muội còn ghen tị, nhưng giờ đã mỉm cười, còn liếc nhìn nàng: “Muội thấy Vọng Khang mới giống tỷ.”
Hứa Song Uyển cười, vỗ tay tiểu muội: “Chỉ là muội còn chưa quen, chờ sau một khoảng thời gian, muội sẽ phát hiện ra những chuyện kinh thiên động địa, kinh tâm động phách của người khác đối với muội cũng chỉ là một chuyện cần giải quyết mà thôi.”
“Muội e là không làm được như tỷ.” Tiểu muội thành thật lắc đầu, hít một hơi thật sâu: “Nhưng, muội không còn lo lắng như trước nữa.”
Thế gian này sẽ chẳng thay đổi vì nỗi sợ hãi của cô, tốt hơn hết là cô nên lấy hết sức mạnh của nỗi sợ hãi và dũng cảm đối mặt với chúng.
“Ừ.” Hứa Song Uyển nhìn tiểu muội đã khá hơn, nắm lấy tay muội ấy rồi mỉm cười.
Đừng sợ, còn có nàng đang ở bên cạnh dõi theo mà.
Hôm nay, không có nhiều khách đến Hầu phủ. Buổi chiều, Khương phủ sai người đưa tới ít hoa quả tươi đến, nói là có người từ phía nam mang tới, chọn một ít đưa cho bọn họ nếm thử.
Mùa đông vừa tràn đến phương bắc thì vạn vật đều khô héo. Ngay cả trong cung cũng chỉ có hai ba quả cống phẩm bình thường, thêm nữa thì chẳng còn. Trái cây của bên Khương gia đưa tới rất mới, còn có một số quả chưa từng nhìn thấy.
Trái cây không nhiều, đưa một nửa cho hai vị chủ tử của Thính Hiên Đường, nửa còn lại để cho Ngọc Quân thích ăn. Hứa Song Uyển giữ lại phần còn lại cho con.
Buổi tối, Tuyên Trọng An đi ra ngoài một lúc, mạo hiểm gió tuyết trở về, lấy ra một quả cam vừa vàng vừa to rồi nhét vào tay nàng: “Cho nàng.”
“Lấy đâu ra thế?”
“Tuân Lâm thua ta.”
Nàng nhất định sẽ để lại cho Ngọc Quân nên hắn đành phải đánh chủ ý từ Tuân Lâm.
“Sao lại thua?”
“Thua cờ.”
“Chàng lại bắt nạt đệ ấy.” Hứa Song Uyển đánh vào vai hắn một cái.
“Ui, đau, để ta bóc cho nàng.” Tuyên Trọng An lấy quả cam trong tay nàng, bóc ra thay nàng. Lần này, Hứa Song Uyển muốn mắng hắn cũng khó.
Đến ngày hôm sau, cả nhà vào cung dùng bữa với thánh thượng. Trước khi đi, Tuân Lâm đ ến vấn an phu thê bọn họ, Hứa Song Uyển vẫy tay hắn.
[1] 食肉者鄙: Câu thành ngữ “nhục thực giả bỉ” (kẻ ăn thịt thì th ô tục) dùng để chỉ người chức vị cao, hưởng lộc hậu hĩnh, thì nhận thức thường nông cạn.
[2] Ảnh minh hoạ canh đậu hũ sợi.