Lúc ấy Hứa Song Uyển cũng không từ chối. Trước khi trưởng công tử trở về, nàng nghĩ ra một biện pháp khả thi có thể giải quyết việc này trong vô hình, hơn nữa còn có thể có lợi cho góa phụ và những nữ tử giống như góa phụ.
Nếu như đám nam nhân làm việc quan tâm đến nam nữ khác biệt, vậy thì vẽ ra một nơi để nữ tử có thể đến làm việc. Nơi đó cách rất xa, chẳng ai gặp ai.
Về việc nói rằng đánh goá phụ đến chết, đó là do bọn họ nghĩ quá. Bọn họ muốn để ai chết thì chết, chỉ vì họ nghĩ rằng nàng ấy làm bẩn mắt và khiến họ gặp xui xẻo. Sau đó quay lại ai muốn cho bọn họ chết thì tìm một cái cớ để dâng tấu chương thì chẳng phải có thể xong chuyện ư?
Nàng cũng không tin, đều là gia đình sống dựa vào lao động mà mẫu thân bọn họ, tỷ muội thê nữ cả đời không bước ra khỏi cửa lớn, không bước ra khỏi hai cánh cửa không làm việc.
Hứa Song Uyển cũng không muốn ra mặt thay quả phụ để trừng phạt mấy người trói nàng ấy lên quan phủ. Đối với nàng mà nói, trị ngọn không trị gốc, để quả phụ có cơ hội tiếp tục dựa vào đôi tay của mình nuôi dưỡng con cái mới có thể giải quyết vấn đề.
Vì vậy, Hứa Song Uyển tóm tắt sự việc với trưởng công tử nhà mình. Trưởng công tử thoáng suy nghĩ một chút thì lập tức hạ lệnh xuống. Lệnh này vừa được ban bố thì mấy ngày đầu có nhiều người nửa tin nửa ngờ, sau này thì có ít người hơn.
Hầu hết trong nhà dân chúng, dù nam hay nữ, chỉ cần có thể duy trì kế sinh nhai bảo đảm no bụng thì không nói nhảm nhiều như vậy.
Chuyện của góa phụ kia cũng được giải quyết dễ dàng, đương nhiên nàng ấy không xảy ra chuyện.
Sau chuyện này một tháng, trước đó Hứa Song Uyển nghe nói đã có hơn ngàn nữ tử đăng kí làm công cho quan phủ…
Nàng trong phủ dưỡng thai, cũng không đi ra ngoài. Thỉnh thoảng nghe vào tai cũng là do bạn bè và người thân nhắc đến, nhưng nàng cũng biết bên ngoài hiểu được nàng lên tiếng vì các nàng ấy vì tiểu muội nói ra việc này. Lúc tiểu muội đến thăm nàng cũng đã nói. Người khác hỏi muội ấy thì muội ấy nói hết, không ngờ bị truyền ra.
Từ trước đến nay Hứa Song Uyển không màng danh lợi, tâm tư của nàng không ở đây. Nàng coi trọng danh tiếng nhưng không đến nỗi bị danh tiếng đè nặng, cho nên lúc này bên ngoài lan truyền tin đồn về nàng thì nàng cũng có thể bình tĩnh ứng đối. Nếu lan truyền tin tốt thì nàng cũng chẳng vui mừng bao nhiêu, xem như là thành thục lão luyện, chẳng sợ vinh nhục đi.
Xưa nay nàng luôn từ từ mưu cầu, là người chậm rãi tiến lên.
“Siêng năng, rất siêng năng, giám công cũng không có gì để nói.”
Hứa Song Uyển mỉm cười gật đầu.
Nhìn khuôn mặt cười mỉm của nàng, Tề đại phu nhân cũng tươi cười. Thật ra, bà và Tuyên tướng phu nhân này hơi không hợp nhau, chỉ miễn cưỡng tiếp chuyện. Các nàng là hai loại người, vốn dĩ không đối nghịch; nhưng nhìn tiểu phụ nhân xinh đẹp cao quý này, Tề đại phu nhân thầm nghĩ người với người quả thực không giống nhau.
Có một số người luôn có thể thu hút mọi người xung quanh. Dù cho trong thâm tâm biết nàng không dễ gần nhưng ngươi vẫn muốn đến gần.
“Nghe nói, phu thê hai người mời chúng ta vào?” Bà lại lên tiếng.
“Phu thê chúng ta chỉ là dây dẫn, là nương nương nhớ các ngài.” Hứa Song Uyển khẽ nói.
Tề đại phu nhân nghe vậy thì kêu “a”. Thấy nàng quay mặt đi nhìn cung điện trống rỗng, bà cũng học nàng nhìn về phía cung điện rộng thênh thang kia nhưng chẳng thấy gì.
Bà cũng không biết vị phu nhân của thừa tướng trẻ tuổi này đang nhìn cái gì. Không người không ngựa không trâu, ngay cả chó săn cũng không có; nhưng nàng vẫn nhìn thì bà cũng nhìn xem: “Lão thân biết, vốn dĩ còn chờ hoàng tử được sinh ra, xem liệu có thể gặp lại vào ngày tắm ba ngày không, chẳng ngờ có thể vào trước được.”
Tiến cung không dễ, còn dài hơn chuyến đi tiễn người thân hồi trước.
“Ở bên nương nương thêm vài ngày, ta thấy các ngài vừa đến thì trong lòng ngài ấy rất vui.” Hứa Song Uyển dịu dàng nói.
Tề đại phu nhân gật đầu rồi lại nghiêng đầu nhìn nàng. Thấy ánh mắt nàng bình tĩnh nhìn xa, bà bèn hỏi một câu: “Tiểu phu nhân, ngươi đang nhìn gì vậy?”
Hứa Song Uyển nghe vậy thì nghiêng đầu nhìn bà, cười khẽ nói: “Nhìn gió, nhìn mây, nhìn bụi…”
Và nhìn bầu trời.
Con người quá nhỏ bé khi đứng dưới bầu trời.
Nhưng trước khi tro bụi rơi xuống đất thì bị gió thổi, bị tay phủi lên, nó vẫn không cam lòng bay lên rồi mới rơi xuống.
Dáng vẻ nó bay lên rất đẹp.
Vốn dĩ Tề đại phu nhân không nghe hiểu lời nàng đang nói, nhưng thấy dáng vẻ nàng nói rất đẹp rất thơ mộng, cũng không tiện nói mình nghe không hiểu ý của nàng. Hơn nữa, bà đã già đầu nên càng không tiện dối lòng khen ngợi, chỉ cười gượng hai lần chứ không dám nói nữa, sợ tiểu phu nhân này nói bà không nghe hiểu lại không tiếp chuyện tiếp được.
Mấy ngày liên tiếp, Phượng Tê cung yên ắng lâu nay đã náo nhiệt hơn trước kia mấy lần. Hoàng hậu nương nương quả nhiên không hổ là nữ tử xuất thân từ nhà tướng, thân thể cồng kềnh cũng không ngăn nàng ấy bước đi như bay, dẫn theo mẫu thân và đại bá mẫu đi dạo trong Phượng Tê cung. Những ngày gần đây, Hứa Song Uyển đều ở bên cạnh nàng ấy nên lúc này mới nhìn ra Hoàng hậu nương nương và bề ngoài cao ngạo hoàn toàn phù hợp với tính tình.
Tính tình Hoàng hậu nương nương còn thoải mái hơn suy nghĩ của nàng, mềm dẻo hơn. Có mấy lần nàng ấy phản ứng bình tĩnh với công vụ, làm cho Hứa Song Uyển có cảm giác cứng rắn và lạnh lùng kiểu “ngươi đừng phí lời với ta”.
Hoàng cung là nơi nhiều chuyện nhất trong thiên hạ. Nơi có nhiều người thì có tranh chấp lợi ích. Dù cho chuyện trong cung không liên quan trực tiếp đến các chủ tử nhưng vẫn có nhiều việc. Khi chủ tử không để ý thì sẽ bị bọn họ chèn ép ăn chặn. Hơn nữa, nô tỳ trung thành với thứ này đều là dựa vào sự tán thưởng và ân trọng của chủ tử với việc này, thậm chí là sợ hãi. Trên đời này ai cũng có tư tâm, không có lòng trung thành tuyệt đối, thề chết không phản.
Tề Lưu Uẩn không ngại lộ ra mặt vụng về nhất của mình trước mặt người thân và thánh thượng. Nhưng đối mặt với cung vụ thì nàng ấy hạ đao dứt khoát, giải quyết công việc quả quyết và gọn gàng hơn Hứa Song Uyển nhiều.
Mấy ngày nay, Hứa Song Uyển xử lý cung vụ cũng không tránh Hứa Song Uyển. Tẩu tử này nói muốn ở bên nàng thì trời vừa sáng đã tới. Buổi sáng, Tề Lưu Uẩn thường nghe các cung chưởng sự bẩm báo về cung vụ. Mỗi lần Hứa Song Uyển nói muốn lui ra ngoài nhưng nàng ấy vẫn bảo nàng ở lại.
Lúc nàng xử lý cung vụ cũng không nhìn phản ứng của Hứa Song Uyển. Vào lúc này, nàng ấy không giống Hoàng hậu nương nương hơi câu nệ với Hứa Song Uyển.
Cảm nhận của Hứa Song Uyển về nàng ấy cũng tỉ mỉ hơn. Nàng mới phát hiện, lúc trước mình nhìn nhìn trúng những đặc điểm trên người Hoàng hậu nương nương quả không thiếu. Thậm chí, bởi vì trải qua một khoảng thời gian, Hoàng hậu nương nương càng lão luyện vững vàng hơn.
Tính tình và khí chất của Tề Lưu Uẩn thoạt nhìn hơi giống Hứa Song Uyển, nhưng chỉ là cảm giác thoáng qua. Thật ra, hai người nhìn có vẻ là cùng một loại người, nhưng chỉ cần nhìn kỹ thì hoàn toàn khác nhau.
Hứa Song Uyển giống như nước, nước tĩnh lặng không tiếng động. Còn Hoàng hậu nương nương tựa như lửa, hiên ngang lẫm liệt.
Người trước dễ bị người thất thần xem nhẹ, còn người sau khiến lòng người kiêng kỵ.
Hứa Song Uyển đi theo Hoàng hậu vài ngày cũng phát hiện trong nàng hết sức duy trì xa cách trong mối quan hệ với Hoàng hậu đã phai nhạt đi rất nhiều.
Hoàng hậu cố tình thân cận nàng, không ngại cho nàng nhìn thấy nhiều mặt, làm phai nhạt đi tầng ngăn cách chồng chất giữa hai người.
Nàng có ý tiếp cận, Hứa Song Uyển cũng thuận theo tự nhiên tiếp nhận.
Đây cũng là cơ hội hiếm có. Lần sau nàng có thời gian tiến cung chẳng biết là vào năm nào tháng nào.
Đêm nay, Hứa Song Uyển cáo lui về Đức Hinh viện. Chờ cung nhân đến báo Tả tướng phu nhân đã trở về Đức Hinh viện, dưới ánh đèn đọc sách, Tề phu nhân đang bên cạnh nữ nhi Tề Lưu Uẩn khẽ nói: “Nếu không thì con hạ chỉ cho Tuyên phu nhân, để nàng ấy đón con vào cung ở mấy ngày?”
Người làm mẫu thân, mấy ngày không gặp con sợ là nhớ đến luống cuống chứ?
Tề phu nhân thấy xiêm y thêu trong tay lúc ban ngày ngồi cùng nhau cũng không phải tã lót, nhìn có vẻ là áo mỏng cho trẻ ba tuổi mặc.
Tề Lưu Uẩn nghe xong thì lắc đầu với mẫu thân.
Tề phu nhân cúi đầu.
Tề Lưu Uẩn không đành lòng, giải thích với bà hai câu: “Con đã nói rồi, nàng ấy không đồng ý. Hài tử mà vào thì nàng ấy ắt phải phân tâm hơn nhiều…”
Nàng dừng lại một chút rồi nói nhỏ hơn với mẫu thân: “Nàng vào cung là để trấn giữ đại cục, đến lúc con…”
“Đừng nói bậy!” Tề phu nhân che miệng nàng lại.
Tề Lưu Uẩn gật đầu: “Nếu đến lúc đó trong cung xảy ra chuyện thì con sẽ không quản nổi, để nàng ấy liên hệ với bên ngoài và bên trong cùng nhau ép xuống. Trước khi đi, thánh thượng nói với con là trước khi chàng ấy trở về thì phủ Quy Đức Hầu sẽ giúp chàng ấy trấn giữ triều đình này.”
Tề phu nhân gật đầu, không tiện nhiều lời về vấn đề này. Một lát sau, bà cân nhắc rồi mới mở miệng: “Nàng ấy cũng không phải là người thích nói chuyện.”
Trước đây vẫn không cảm thấy, chỉ cảm thấy vị Thiếu phu nhân của phủ Quy Đức Hầu hiền lương thục đức là người mạnh vì gạo, bạo vì tiền. Ở chung một thời gian mới phát hiện nàng ấy cũng không nói nhiều như trong suy nghĩ của bọn họ.
Khi nàng ấy không nói chuyện thì cực kỳ yên tĩnh, yên lặng đến mức chẳng giống như một phu nhân Tả tướng đương triều.
“Không nói lời nào không có nghĩa là nàng ấy không nhìn thấy, người không phát hiện ra là nàng ấy đang cúi đầu thêu hoa,” Tề Lưu Uẩn biết ý của mẫu thân, nàng biết mẫu thân cảm kích vị kia có ân với Tề phủ bọn họ, nhưng nàng vẫn không mong mẫu thân xem thường nàng ấy vì vẻ bên ngoài: “Nhưng vẫn nhìn thấy tất cả. Nàng ấy giống Tả tướng, là người nhìn rồi giấu trong lòng nhưng không nói ra ngoài. Đừng tưởng rằng nàng ấy không nhìn thấy thì trong lòng không biết.”
“Ta biết,” Tề phu nhân kìm nén thở dài, nhưng khó nén buồn bã mà nói với nữ nhi: “Nơi này, dù cho là người hầu hạ con cũng có vài người đặc biệt không nhìn rõ khéo léo linh hoạt, có tâm tư khác. Ta lo lắng cho con…”
“Nương, đừng lo cho con.” Tề Lưu Uẩn ôm mẫu thân vào lòng, vỗ lưng bà, đón tiếp đại bá mẫu đang đứng khâu tã lót cách đó không xa. Nàng ôm mẫu thân già nua tóc bạc trắng, nói: “Chỗ nào chẳng như vậy? Là trước đó người từng nói với con đều giống nhau, đứng cao thì sẽ tốt hơn chút.”
Không đứng cao hơn thì sao nàng có thể gặp được người làm mình cười, nàng không để ý đến hắn thì hắn sẽ vội vàng xoay quanh nàng.
Chuyện trên đời khó có thể mười phân vẹn mười, có được thì tất có mất.
Đã bảy ngày sau khi Hứa Song Uyển rời đi, Tuyên tướng dẫn theo con trai đến nha môn làm việc, đã bị con trai ghét bỏ.
Sáng sớm ngày ấy, Tuyên tiểu trưởng công tử tỉnh lại trên giường lạnh của nha môn phụ thân cậu, chu môi hồng lên nói với phụ thân: “Xiêm y cũng không biết mặc, cần người để làm gì.”
Chọc cho phụ thân cậu tức giận, xoay mình kéo cái mông nhỏ trắng tròn của cậu rồi mạnh mẽ cắn hai cái, làm cho tiểu công tử cười to không dứt.
Hai cha con trưởng công tử ăn mặc qua loa ngồi lên bàn ăn. Tuyên Trọng An ở nha môn cũng ăn giống thuộc hạ. Cơm canh không thể nói là quá đạm bạc, nhưng vốn dĩ chẳng sánh bằng trong nhà. Đôi khi bữa sáng không phải cháo ăn với bánh màn thầu dưa muối thì chính là cháo ăn kèm mấy miếng thịt…
Vọng Khang không dẫn theo Phúc nương chăm sóc cậu đến, cơm ăn áo mặc đều theo phụ thân. Tuyên Trọng An lo cho con nhỏ, thường thường sẽ mang đồ ăn mà con có thể ăn được lên cho con ăn, sau đó chờ con ăn xong rồi mới ăn phần còn lại của con. Vọng Khang là một người thông minh, chưa đến hai ngày đã hiểu, dùng bữa nhanh, cũng không cần ai dỗ mà tự mình ăn no rồi đẩy chén đến trước mặt phụ thân, để cho phụ thân cậu cũng có miếng cơm nóng ăn.
Bình thường vào lúc này thì khoé miệng Tuyên Trọng An sẽ cong lên nửa ngày, mãi cho đến khi nhìn thấy những chuyện ngổn ngang mà thuộc hạ làm ra khiến hắn phiền lòng thì khuôn mặt của hắn mới nhanh chóng từ tươi cười chuyển sang mặt Diêm vương.
Công việc bề bộn đủ làm xoa dịu đi tất cả niềm vui mà Tuyên đại nhân đáng thương có được khi ở nhà.
Mà Vọng Khang cũng không phải không nhớ mẫu thân, mà là trước khi đi ở bên thẩm thẩm nhà Bảo Lạc thì hai người đã giao hẹn cẩn thận. Mỗi ngày cậu ở nhà viết một chữ đầy trang giấy mỏng, viết đến trang thứ mười lăm thì mẫu thân sẽ trở về…
Vọng Khang cũng không phải làm qua loa cho mẫu thân. Ba ngày đầu, cậu đã viết xong mười lăm trang kia, cầm đi đòi nương, kết quả là cậu lại bị phụ thân đánh vào mông một trận. Mông nhỏ và bàn tay nhỏ đều bị phụ thân đánh sưng lên.
Những ngày sau đó, bài học xương máu khiến cậu không dám vội vàng.
Hai cha con ở nha môn dùng cơm canh đạm bạc, đấu trí so dũng khí sống nương tựa lẫn nhau thì trong hoàng cung, ngày tháng lâm bồn của Hoàng hậu đã đến.
Hoàng hậu sinh con hơi không thuận lợi. Lúc bụng nàng ấy chuyển dạ, đau đớn một lúc lâu nhưng hài tử lại không có động tĩnh làm cho Tề phu nhân và Tề đại nhân mặt cắt không còn giọt máu, chỉ sợ hài tử không ra.
Lúc này, Hoàng hậu bình tĩnh cùng Tuyên tướng phu nhân thương lượng với thái y. Hoàng hậu được đỡ xuống từ trên giường, liên tục đi lại trong điện để đẩy hài tử ra ngoài. Hoàng hậu là một người có thể chịu đau, là đau đến nỗi toàn bộ cơ thể đổ mồ hôi, không cảm giác được nhưng nàng ấy vẫn liên tục đi lại.
Vì vậy, khi hài tử động dậy, lúc Hoàng hậu sinh con thì sức lực nàng ấy đã vơi hơn nửa. Vào thời điểm hài tử được sinh ra, nàng ấy chẳng hét nổi một tiếng, dáng vẻ im lặng không gào thét khiến người nhìn đều hoảng sợ.
Lúc này, Tề đại phu nhân ở bên cạnh vẫn còn có sức giúp bà đỡ bế hài tử, còn Tề phu nhân lại bị nữ nhi dọa đến tay chân mềm nhũn, đứng cũng không đứng nổi.
“Chúc mừng Hoàng hậu nương nương, chúc mừng Hoàng hậu nương nương, là tiểu công chúa…” Ngay sau khi bà đỡ tìm giới tính của hài tử thì vui sướng báo tin vui.
Nào ngờ, Tề phu nhân vừa mới lấy lại được chút sức lực, nghe thấy những lời này thì lại ngã xuống ghế.
Em bé khóc to oa oa trong lòng bà đỡ. Tề đại phu nhân nhanh chóng lấy tã lót bế tiểu công chúa, bế đến bên người cháu gái đang tha thiết mong chờ.
“Bá nương, công chúa tốt, thánh thượng nói, là nam hay nữ đều là đứa con đầu lòng của chúng ta, nó đều là bảo bối của chúng ta.” Đầu Tề Lưu Uẩn đầy mồ hôi. Nàng ấy nhìn hài tử, cười nói trong vẻ mặt đầy vui sướng.
“Nương con sinh con là con đầu, mấy người nhà chúng ta đều là sinh nữ nhi trước rồi mới đến nhi tử. Đây là truyền thống của gia đình chúng ta. Tề gia chúng ta dựa vào điểm tốt này, con cái song toàn đều là nữ nhi ra trước, nữ nhi hiểu chuyện.” Tề đại phu nhân đã sớm nghĩ tới nếu sinh nữ nhi sẽ nói như nào nên lúc nói ra cả khuôn mặt bà đều mỉm cười, vui vẻ thoải mái.
Lúc này Hứa Song Uyển ở bên ngoài biết đứa con đầu lòng của Hoàng hậu là công chúa, chờ Tề nhũ nương đến báo nói xong thì nàng gật đầu rồi nói: “Thân thể Hoàng hậu nương nương thế nào?”
“Bẩm Tả tướng phu nhân, nương nương vẫn tốt, hiện tại người vẫn còn tỉnh…” Tề nhũ nương hơi cẩn thận nhìn sắc mặt Tuyên tướng phu nhân, thấy chỉ nhìn ra thân thiết trên mặt chứ không nhìn ra cái gì khác thì bà liền rũ mắt.
Suy cho cùng, trong lòng bà vẫn hơi thấp thỏm.
“Vậy thì tốt rồi, ta cũng yên tâm. Bà đi vào trước hầu hạ nương nương, nếu nương nương có chuyện dặn dò thì cứ nói ta đợi ở bên ngoài.”
“Vâng.”
Chờ người rời đi, Hứa Song Uyển vẫn đứng nãy giờ liền ngồi xuống, vuốt bụng như trút được gánh nặng, khẽ thở dài một hơi.
Đối với nàng thì người không có chuyện là tốt rồi.
Sinh nam sinh nữ không phải chuyện quan trọng, quan trọng là người không xảy ra chuyện.
Người kết tóc với Bảo Lạc đến già là Hoàng hậu.
Phu thê bọn họ đồng ý với Bảo Lạc là cẩn thận giao nàng lại vào trong tay Bảo Lạc.
Hứa Song Uyển biết Hoàng hậu sinh ra trưởng nữ chứ không phải trưởng tôn thì trong lòng mọi người cân nhắc nhiều hơn, nhưng đây không phải là chuyện lớn. Dưới tình thế hiện giờ của triều đình, Bảo Lạc mới đăng cơ còn lâu mới lập thái tử. Hoàng hậu có rất nhiều thời gian, hoàn toàn không cần sinh hoàng tử vào ngay lúc này.
Nàng tin rằng Hoàng hậu sẽ hiểu điều ấy.
Sau khi hài tử tắm ba ngày thì Hứa Song Uyển trở về phủ Quy Đức Hầu. Nàng vừa về Hầu phủ thì lập tức ngủ hai ngày thông. Chờ tỉnh lại thì bên cạnh nàng chỉ có nhi tử chứ không thấy trượng phu.
Vọng Khang trông mẫu thân, đau lòng sờ mặt nương rồi nói: “Người tỉnh lại rồi, con chờ thảm quá.”
“Phụ thân đâu?” Hứa Song Uyển đứng dậy dựa vào giường, nhìn ra ngoài.
Thải Hà ở trong phòng, nhanh chóng bưng nước tới rồi nói: “Thánh thượng đã trở về, trưởng công tử vừa mới ra ngoài tiến cung.”
“Mới không phải, đi lâu rồi.” Vọng Khang lại nói xấu phụ thân.
Hứa Song Uyển nhận nước ấm súc miệng, nói: “Thánh thượng hồi cung là chuyện tốt.”
Tính toán ngày tháng cũng là vào mấy ngày nay.
Nàng mỉm cười và cúi đầu, nhìn hài tử đang bĩu môi: “Lớn như vậy mà còn bĩu môi?”
“Tiểu thúc nói là đẹp, không xấu, có thể bĩu.”
Hứa Song Uyển mỉm cười, Vọng Khang thấy nàng cười thì trốn vào trong ngực nàng, còn đưa tay tự che mắt mình: “Đừng cười, đừng cười.”
Miệng cậu nói đừng cười nhưng tự mình cười to, cực kỳ vui vẻ.
Hứa Song Uyển cũng đã lâu không thân thiết với con. Nàng ôm con vẫn thân thiết với mình như trước, đôi mắt và khuôn mặt trở nên dịu dàng.
Thải Hà thấy vậy cũng mỉm cười: “Cô nương muốn dậy chưa? Dùng bữa thôi chứ?”
“Được.”
Hứa Song Uyển đứng lên dùng bữa rồi sang chỗ bà bà. Mấy ngày nay, Tuyên Khương thị sống rất buồn trong phủ, nhìn thấy con dâu tới thì bà vui mừng, nói: “Sao giờ mới về nhà? Ngày nào ta cũng ngóng trông con về, nương nhớ con lắm.”
“Cảm ơn mẫu thân.” Hứa Song Uyển vừa khom người vừa cười với bà.
Tuyên Khương thị liên tục gật đầu. Chờ Hứa Song Uyển ngồi xuống, ánh mắt bà nhìn chằm chằm vào bụng con dâu. Một lúc lâu sau, bà mới ngẩng đầu nói với Hứa Song Uyển: “Cháu nội này của ta chắc chắn là cháu trai.”
“Nhi tử mới tốt, ta đều sinh nhi tử, chắc chắn là con giống ta.” Tuyên Khương thị nói như hiển nhiên.
Bà chỉ thích nhi tử.
Bởi vì lời nói của bà mà ý cười trên khoé miệng Vọng Khang nhạt đi.
Trong hoàng cung, Bảo Lạc vừa bế nữ nhi vừa nói với nghĩa huynh và Cảnh đô đốc bị hắn cưỡng ép hiến bảo vật về: “Đây chính là đứa nhỏ đầu lòng của trẫm, hoàng trưởng nữ! Người khác muốn nhìn cũng không nhìn được, xinh đúng không?”
Tuyên Trọng An nhìn tiểu công chúa có khuôn mặt mập mạp, mũi và mắt đều như bị mắc kẹt trong lớp thịt. Nữ nhi vừa sinh ra đã có dáng vẻ mập mạp này không nhiều lắm, cũng khá giống tiểu nghĩa huynh của bé lúc sinh ra. Hắn gật đầu: “Xinh đẹp.”
Ngồi bên cạnh hắn, Cảnh đô đốc cũng nhìn thấy một nha đầu mập mạp, nghe vậy thì mắt bỗng trợn to, nhìn Tuyên tướng với khuôn mặt không dám tin. Bản lĩnh mở mắt nói mò của quan văn bọn họ là trời sinh à?
“Cảnh thúc, ngươi nói đi?” Ép buộc Cảnh đô đốc làm người thân, dẫn theo Cảnh đô đốc đi trước tới mỏ vàng Liễu Bắc đào vàng về, Bảo Lạc vui vẻ hỏi Cảnh đô đốc.
Cảnh đô đốc bị Hoàng đế nuốt quân phí, ngoài cười nhưng trong không cười: “Ngài nói sao thì là vậy.”
Giận hờn trong lời nói của Cảnh đô đốc đã hoá thành vô hình.
“Nhìn ngươi kìa, đã mấy tháng rồi mà còn tức giận với trẫm à?” Bảo Lạc yêu thích hài tử, bế mãi không buông, không nỡ giao cho nhũ mẫu. Hắn dứt khoát ngồi dưới tay Cảnh đô đốc, vừa bế nữ nhi vừa làm chính vụ: “Trẫm cũng không phải không cấp phí quân sự cho ngươi. Ngươi xem, chính là ngươi không muốn, nhìn không lọt mắt số tiền trẫm cho. Trẫm cũng không phải lôi kéo ngươi đến kinh thành để giúp ngươi tìm cách lấy phí quân sự à? Chắc chắn Hộ bộ và Binh bộ đều ủng hộ ngươi. Nếu ngươi không tin thì cứ hỏi Tuyên đại nhân, hiện tại hai bộ này đều do Tuyên đại nhân quản. Tuyên đại nhân, ngươi nói có phải không?”
Tuyên Trọng An nhìn vẻ mặt tràn ngập vui sướng của Bảo Lạc Hoàng khi giao ngay trọng trách trước mặt hắn, cũng ngoài cười nhưng trong không cười, kéo kéo khoé miệng.
Cái gì mà huynh đệ tình thâm, quên đi. Hiện giờ hắn chỉ muốn ném Hoàng đế lên đường rời kinh một lần nữa.
Việc đòi tiền này chính là phí thời gian, mài tới mài lui cuối cùng chính là công dã tràng, Cảnh đô đốc vô cùng thấu hiểu.
Trước kia, hắn đi theo tiên đế, đầu tiên là tiên đế có ơn chi tri ngộ với hắn, sau đó là vì tiên đế cấp lương thực thoải mái để hắn có thể nuôi càng nhiều binh lính. Đến tay tân đế, hắn chẳng chiếm được chút lợi ích nào. Hắn dẫn theo người đánh hạ một nửa Kim Sơn cũng chẳng vơ vét được gì nên lúc này hắn bừng bừng lửa giận. Hắn không muốn nói chuyện với tân đế ranh mãnh xảo quyệt, dùng bất kì thủ đoạn tồi tệ nào chỉ vì để đạt được mục đích. Hắn xông thẳng về phía Tuyên Trọng An rồi dùng ánh mắt hung dữ nhìn thẳng người: “Tuyên đại nhân, ngài nghe thánh thượng nói rồi. Nếu lần này các ngài không cho Cảnh mỗ câu trả lời thoả đáng thì Cảnh mỗ trở về làm sao đối mặt với mấy trăm ngàn quân binh đói bụng bảo vệ quốc gia?”
Tuyên Trọng An nghe cũng cảm thấy hơi bực.
Năm ngoái, bọn họ mới kéo Bảo Lạc một cái mà đã vét sạch Hộ bộ rồi, đã kéo đi hơn trăm xe lương thực. Vẫn chưa tới một năm mà bọn họ đói bụng cái gì?
Nếu bọn họ đói bụng thì dân chúng khắp thiên hạ đều phải chết đói mất.