Quy Đức Hầu Phủ

chương 127

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hai đứa con trai của Đào Tĩnh đã tự lập làm vua ở chỗ hai mỏ vàng. Để cho Quân Châu [] đi tấn công bọn họ, chờ lấy lại được mỏ vàng, khó nói hai đề đốc không có lòng khác. Triều đình bắt buộc phải có mỏ vàng này, vậy nên chuyến đi này của Bảo Lạc lợi dụng thân phận của hắn và chút giao tình với hai vị đề đốc của hai châu để che giấu quan hệ.

Dù cho Tuyên Trọng An muốn đi chuyến này thay hắn cũng không thể, bởi vì hai lão đại của hai châu kia chỉ nhận Bảo Lạc.

Chuyến đi này của Bảo Lạc không biết có bao nhiêu hiểm nguy; vì thế trước khi đi hắn giao triều đình cho Tuyên Trọng An, giao Hoàng hậu của mình cho Hứa Song Uyển.

Lúc Bảo Lạc rời đi, bụng của Hoàng hậu đã được sáu tháng. Hứa Song Uyển vào cung một chuyến, thấy Hoàng hậu vẫn cười mỉm, chẳng hề thấy chút u sầu nào. Nàng ấy thấy nàng còn cười nói: “Thánh thượng nói là đi đòi tiền, đợi lúc lấy được tiền quay về thì ngài ấy sẽ lén lút thưởng cho ta trăm lượng hoàng kim để buổi tối ta đếm chơi.”

Hứa Song Uyển nghe xong suýt chút nữa bật cười.

Đây đúng thật là lời Bảo Lạc nói.

“Tẩu tử, ta không sao.” Tính tình Hoàng hậu mạnh mẽ. Ở trước mặt Bảo Lạc thì nàng ấy đều thuận theo hắn mọi việc, hắn nói nghĩa tẩu sẽ chăm sóc nàng thật tốt thì Hoàng Hậu cũng xem như không nghe hiểu ý tứ trong câu nói của hắn mà chỉ cười gật đầu. Nhưng đến trước mặt Hứa Song Uyển, nàng ấy lại biểu lộ một mặt kiên cường trong tính tình của mình ra: “Trong cung này ít người, yên tĩnh. Từ lúc ta vào cung đã sống rất tốt, ta cũng có thể cố gắng ngồi yên trong cung đợi ngài ấy trở về.”

“Ây da.” Hứa Song Uyển cong môi nhìn Hoàng Hậu mạnh mẽ hiểu chuyện rồi gật đầu với nàng ấy.

Nàng nghĩ Bảo Lạc biết Hoàng hậu của đệ ấy là dạng người gì, dặn dò thừa thãi, suy cho cùng là vì không yên lòng.

Mà Hoàng hậu ấm áp hiểu chuyện mang thai hài tử của đệ ấy đang ngồi trong hoàng cung chờ người trở về, chắc là Bảo Lạc cũng không nỡ không quay về?

Hứa Song Uyển ngồi trong cung một lát rồi định rời đi. Khi đi, nàng nói với Hoàng hậu: “Có chuyện thì ngài truyền lời cho ta. Bảo Lạc cho ta kim bài tiến cung, chỉ cần có việc thì dẫu ngày hay đêm thì ta đều có thể vào cung tiếp ngài.”

Hoàng hậu cũng buồn bã khi thấy nàng mới nói được vài câu đã muốn rời đi.

Nhưng nàng cũng biết vị nghĩa tẩu này rõ ràng cư xử rụt rè với mình và Bảo Lạc. Nàng cũng nghĩ rằng là cách ba phần không xa không thân này thì nàng mới yên tâm để có thể tiếp tục duy trì tôn trọng với vị nghĩa tẩu này.

Nhất định phải có giới hạn thì các nàng mới có thể bảo đảm giữ được đầu óc sáng suốt, mối quan hệ này mới có thể tiếp tục lâu dài.

“Được.”

Nàng ấy tiễn Hứa Song Uyển vài bước. Nàng khuyên nàng ấy dừng bước còn mình trở về Hầu phủ.

Qua mấy ngày sau, tháng sáu vừa đến thì thời tiết nóng bức hẳn lên. Tiết trời nắng nóng khiến phản ứng mang thai của Hứa Song Uyển ngày càng nghiêm trọng. Nàng ăn gì nôn ấy làm Vọng Khang lo lắng đến nỗi ngày nào cũng chắp tay nhỏ đi vào phòng bếp, kiễng mũi chân nhìn đồ ăn của mẫu thân trên bếp, dặn đầu bếp nữ chuẩn bị thêm chút, để cho nương cậu nôn xong còn có cái ăn.

Hoàng đế dẫn mấy đại thần trong triều đến mỏ vàng của phản tặc chủ trì đại cục. Hắn dẫn theo mấy lão đại thần già đầu cứng cổ nhất trong triều, nếu họ gây sự thì hắn sẵn sàng chém bọn họ ở nơi đất khách không dẫn về. Tân đế đúng thật là người ngang ngược khiến các thần tử hơi sợ hắn. Hắn dẫn người đi, còn lại người trong triều hầu như là người của Tuyên đảng. Người trong Tuyên đảng thấy thánh thượng không hề sợ Tuyên tướng làm tu hú chiếm tổ chim khách thì bọn họ còn giúp thánh thượng giám sát Tuyên tướng đại nhân, còn thỉnh thoảng nhắc nhở Tuyên tướng đại nhân đến lúc thì nên giục Hoàng đế trở về.

Tuyên tướng thấy bọn họ còn rất trung quân thì cười tủm tỉm, quay đầu lại giao việc cho những người nhiều chuyện kia khiến bọn họ bận rộn đến mười ngày nửa tháng không thể về nhà. Người bọn họ hôi hám, tóc ướt đến mức đồng liêu bịt mũi không chịu đựng nổi.

Bảo Lạc vừa đi, Tuyên Trọng An cũng hai ba ngày mới trở về nhà một chuyến. Bởi vì hắn không thường xuyên về nhà nên tiểu trưởng công tử lại quan tâm đến chuyện trong phủ, địa vị của hắn khó giữ được. Mỗi lần trở về hắn đều bị tiểu trưởng công tử vặn hỏi: “Ngài là ai?”

Tuyên Trọng An bị con chọc giận đến mức đầu óc choáng váng; nhưng hắn vừa trở về, quả thực chẳng giúp được gì mà còn phải để Uyển Cơ xoay quanh hắn. Vừa lo liệu cho hắn ăn uống đầy đủ thì hắn liền ngủ bù. Sáng sớm hôm sau, hắn lại vội vàng đi tới Tướng đường chủ để chủ trì đại cục trong triều.

Nhân khoảng thời gian Bảo Lạc đi xa, hắn không chỉ phải xử lý nhiều tấu chương đã lâu chưa được xử lý ở các nơi mà còn thả một vài đám người bị tiên đế nhốt vào lao ngục trước đây. Thả người còn chưa tính, còn phải xin bọn họ làm việc cho triều đình; từng việc từng việc đều cần hắn đích thân giải quyết.

Vì vậy, hắn trở về cũng chỉ để nghỉ ngơi lấy lại sức, vừa hồi sức được chút thì lập tức xông về triều đình chém giết. Mỗi buổi sáng Vọng Khang tỉnh lại thấy phụ thân không ở nhà thì cậu liền thở dài.

Sáng hôm đó, cậu vừa tỉnh lại, không tìm được phụ thân thì cậu bèn nói với nương: “Sau này muội muội ra đời thì người đừng giao cho phụ thân, cứ giao cho con.”

Giao cho cậu để cậu chăm sóc.

Hứa Song Uyển bật cười vì lời nói của con.

Cơ mà, chờ Tuyên Trọng An mấy ngày liên tiếp không quay về, sáng nay Vọng Khang tỉnh lại bên cạnh mẫu thân, cậu vừa tỉnh thì lập tức quay đầu nhưng vẫn không nhìn thấy phụ thân. Cậu bĩu môi hỏi nàng: “Khi nào phụ thân về ạ?”

“Chắc là hai ngày nay sẽ về thôi.” Hứa Song Uyển tính toán trưởng công tử ngang tàn bên ngoài, nhiều lắm là nay mai sẽ trở về. Nếu hắn không về, những lời cất giấu trong lòng muốn nói thầm với nàng đều làm hắn ngột ngạt. Hiện tại, đám thuộc hạ thần tử của hắn đã có năng lực cao, có lẽ là quen với tình tính bên trong của hắn nên đã dám biểu hiện ra. Bọn họ còn dám tranh cãi với hắn, thường thường có thể khiến hắn tức điên mà hắn giết cũng không giết được, đánh cũng chẳng đánh được. Theo lời hắn nói, không quay về than với nàng vài câu thì chẳng sống nổi mất.

“Mau trở về đi.” Hai ngày đầu, Vọng Khang còn ghét bỏ phụ thân là sói hoang không biết về nhà. Chờ gần bốn năm ngày mà sói hoang vẫn không về thì sói lang nhỏ cảm thấy cuống cuồng, cũng chẳng giả vờ ghét bỏ nữa. Lúc nói chuyện cậu còn thấy tủi thân.

Hứa Song Uyển thấy con nghĩ đến luống cuồng thì vừa buồn cười vừa xót xa.

Tình cảm của hai phụ tử này thật tốt. Trước mặt nàng, Vọng Khang còn bày ra vẻ mặt của tiểu đại nhân, nói phải trông chừng và quản nàng. Đến trước mặt phụ thân cậu, cậu mới thật sự không buồn không lo, chẳng hề kiêng nể.

Đúng như Hứa Song Uyển đoán, buổi tối hôm nay Tuyên Trọng An về nhà. Vừa trở về thì đã ngủ gật trong chậu tắm, còn để Hứa Song Uyển đút cơm cho hắn.

Vọng Khang ở bên cạnh bưng trà đưa nước. Chờ phụ thân lên giường, cậu còn cởi giày cho phụ thân, đáng tiếc hiếm thấy cảnh cậu hiếu thuận cố găng rút một chiếc giày ra cho phụ thân cậu thì phụ thân cậu đã ngủ thiếp đi.

Sáng sớm ngày hôm sau, lúc phụ thân đi thì Vọng Khang ngây người tỉnh lại. Tuyên Trọng An cầm chiếc giày nhỏ sang ngắm con, nhìn dáng vẻ con mặc bộ y phục trắng dụi mắt gọi phụ thân thì hắn không nhịn được mà tiến lên ôm con lên.

“Trời còn chưa sáng, sao con không ngủ thêm?” Giọng Tuyên Trọng An rất nhỏ.

Vọng Khang chu mỏ, ôm cổ hắn, đầu gối lên bả vai của hắn.

Tuyên Trọng An ôm con một lát. Lúc hắn muốn đặt con ngủ bên cạnh nương con thì thấy nhi tử gối đầu trên bả vai không nói gì nãy giờ bỗng ngẩng đầu lên: “Người dẫn con theo đi.”

Tuyên Trọng An nhìn con.

“Con cũng làm việc.” Vọng Khang vuốt ve gương mặt gầy gò của phụ thân, nói: “Người phải ăn nhiều hơn, có hiểu không?”

Tuyên Trọng An mỉm cười, cắn ngón tay út của con.

Hắn vẫn thả con xuống.

Vọng Khang lại trở mình bò lên, ngồi xếp bằng trước người mẫu thân. Cậu ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn phụ thân đang nhìn hai mẫu tử bọn họ…

Chỉ một cái liếc nhìn mà Vọng Khang chẳng nói gì thêm. Cậu tủi thân bĩu môi rồi gục đầu xuống.

Bên ngoài lại vang lên tiếng giục, cuối cùng Tuyên Trọng An thở dài rồi xoa đầu nhỏ của con, dịu dàng nhìn Uyển Cơ. Hắn xoay người, không dám dừng bước mà sải chân nhanh ra ngoài.

Hắn sợ không rời đi thì hắn không nỡ đi.

Vào tháng Chín, cuối cùng thời tiết nóng bức cũng mát mẻ hơn chút. Hứa Song Uyển nôn nghén cũng ngày càng nghiêm trọng. Mấy ngày nay, nàng cố gắng nghỉ ngơi trong phủ rồi dẫn theo Ngu nương và Phúc nương tiến cung.

Hoàng hậu đã chuẩn bị sinh.

Bên phía Bảo Lạc đã truyền về tin tốt, đã có hai nhóm Ngự lâm quân kéo vàng trở về. Hai lần đều là hơn mười chiếc xe ngựa vào kinh, còn nói là phía sau đang còn nhiều hơn.

Tuyên tướng nhanh chóng lệnh cho Hộ bộ đúc thỏi, lại hạ lệnh đặc biệt rằng phàm trong kinh thành và thiên hạ có bạc trong tay thì đều có thể dùng mười lượng bạc đổi lấy một lượng vàng với triều đình.

Đầu tiên, dân chúng không dám tin, sau đó nghe nói chuyện này là thật, lại thấy có người đổi thành công thì đều cầm bạc để đến đổi.

Trong dân gian cũng dùng mười lượng bạc đổi một lượng vàng, nhưng trong cuộc giao dịch là phải khấu trừ đi năm quan tiền. Còn triều đình không chỉ đổi lại lượng bạc mà còn là quan thỏi, vàng thật giá thật, không hề giả dối.

Hơn nữa, dân chúng nghe nói vàng này là do thánh thượng dẫn theo binh lính đoạt lại từ tay Đào đảng làm vua. Đổi thành bạc không chỉ là muốn xây dựng lại kinh thành mà còn muốn xây kênh đào, tiền công đều lấy ra từ trong chỗ bạc này. Bây giờ, cho dù là mấy nhà không có bạc trong tay cũng gom lại mười lượng bạc đi đổi thành vàng. Tuyên tướng nói, đổi bạc cho triều đình chính là đóng góp cho vinh quang của quốc gia.

Chủ ý này của Tuyên tướng đánh cho kẻ trộm và dân chúng mang về những thỏi vàng khắc quan ấn này. Không có mấy người nỡ tiêu, phần lớn là giữ lại trong nhà để cúng. Bình thường, muốn ăn muốn uống phải dùng đến bạc, thà rằng đi làm thêm chút việc để giữ lại thỏi quan này.

Bọn họ không tiêu tiền đổi với triều đình còn tiền triều đình đưa vào vẫn chảy ào ào ra ngoài. Quan phủ mời người tu sửa kênh đào đều phải xuất tiền công, tiền công rẻ hơn trước kia một nửa nhưng không ngăn lại người tới làm việc nên tiền xuất ra cũng nhiều…

Cuối cùng, tiền của dân chúng vẫn rơi vào dân chúng, nhưng phần tiền bọn họ lấy được vào tay thì phải làm thêm hai phần công so với trước kia.

Dân chúng cũng không biết tính, chỉ biết là tốn thêm chút sức lực là có thể ăn thêm hai bát cơm, hơn là so với trước kia lúc nào cũng phải bán sức.

Người đi làm việc này nhiều hơn, kinh thành cũng không có chuyện đánh nhau ẩu đả, thời điểm náo nhiệt nhất ở kinh thành hiện nay chính là chờ một ngày tan công trở về chạng vạng, lúc này gánh vác bán đồ ăn, mở quán nhỏ, còn có quán rượu nhỏ, loại khách nhân nào cũng có.

Người đi làm việc nhiều hơn, kinh thành cũng không xảy ra chuyện đánh nhau ẩu đả. Khoảnh khắc náo nhiệt nhất ở kinh thành hiện giờ chính là vào lúc chạng vạng, thời điểm tan làm trở về. Lúc này, hàng gồng gánh bán đồ ăn, quán ăn nhỏ, còn có quán rượu nhỏ, đại tửu lâu đều có đủ loại khách ghé thăm.

Cả kinh thành tràn ngập sức sống.

Khoảng thời gian này, bởi vì cơ thể Hứa Song Uyển không khoẻ nên vẫn luôn ở trong Hầu phủ. Chạng vạng tối hôm nay, thời điểm nàng vào cung, nàng còn đặc biệt cho người ta vòng thêm một đoạn đường ngắn, xuyên qua một đoạn đường phố xá sầm uất ngắn ngủi. Nàng không vén rèm nhìn ra ngoài, chỉ nghe tiếng những người đi đường và kiệu phu cò kè mặc cả không dứt, ý cười bên khoé miệng nàng chưa hề vơi.

Vào hoàng cung, Hứa Song Uyển thỉnh an nhìn Hoàng hậu nương nương bụng to. Cả người nàng ấy tròn trịa, nàng nháy mắt một cái, cũng không dám nhận người.

Tề Lưu Uẩn ngượng ngùng khi bị nàng nhìn.

Nàng để cho bản thân ăn quá thoải mái. Những ngày tháng này, để kích sữa cho con, nhũ mẫu cho nàng ăn gì thì nàng ăn đấy…

Thậm chí, nhũ mẫu còn đến phủ Quy Đức Hầu hỏi phương thuốc Đan Dược vương kê cho nghĩa tẩu kích sữa, cho nên nàng ăn uống cả ngày, không cẩn thận nên mặt giống như bụng, vừa tròn vừa to…

Hoàng hậu cũng là mỹ nhân. Nàng ấy và Hứa Song Uyển đều là những người xinh đẹp tuyệt trần, chỉ là vẻ đẹp của nàng ấy không giống với Tuyên tướng phu nhân. Nàng ấy là người Tây Bắc nên trong vẻ đẹp của nàng ấy mang theo khí chất phóng khoáng quang minh lỗi lạc.

Hiện tại, khuôn mặt mập mạp đã làm phai nhạt đi vẻ phóng khoáng lỗi lạc trên người nàng ấy. Hoàng hậu sáng sủa xinh đẹp tuyệt trần đã biến thành một quý phụ phúc hậu mà vừa nhìn đã biết là sống tốt.

Lúc trước, Hoàng hậu còn chưa cảm thấy khác lạ, nhưng dáng người vẫn giống như trước kia; thậm chí, gương mặt gầy gò hơn trở nên tươi sáng thoát tục hơn Tuyên tướng phu nhân. Nàng ấy nuốt nước bọt, cố nén xúc động để nhũ mẫu bưng bát mì lên, nàng ấy cảm thấy trước khi thánh thượng trở về, ít nhất phải sút đi một nửa lớp thịt trên mặt mới tốt.

Hứa Song Uyển thấy nàng ấy chỉ chớp hai mắt rồi khuôn mặt bỗng đỏ lên, hai mắt nháy liên tục thì nàng không nhịn được mà lắc đầu.

“Tẩu tử, tẩu ngồi đi.” Hoàng hậu cười.

Hứa Song Uyển cũng không biết mới sau ba tháng mà Hoàng hậu ăn như nào để mập đến mức này.

Hồi nàng ấy sáu tháng trước, rõ ràng vẫn còn bình thường.

“Tương phu nhân, thật ra nương nương nhớ tới thánh thượng. Ngài vừa nhớ vừa muốn ăn, vừa nhớ liền ăn…”

“Nhũ mẫu!” Khuôn mặt của Hoàng hậu càng đỏ hơn.

Tề nhũ mẫu không nói lời nào rồi lùi về sau một bước.

“Thái y có nói là ảnh hưởng đến sinh nở không?”

“Không sao.” Hoàng hậu liên tục lắc đầu, cơ mà nàng ấy dừng một lát rồi không xấu hổ mà nói tiếp: “Có nói mấy ngày nay ta nên bớt lại, chờ lúc sinh thì bổ sung thêm cũng không muộn.”

Hứa Song Uyển tiến cung sớm hơn nửa tháng chính là nghĩ muốn giúp nàng ấy bổ sung thêm, nàng còn tưởng rằng Hoàng hậu sẽ không có khẩu vị khi thánh thượng đi…

Hiện giờ, phát hiện Hoàng hậu là người biết nghĩ, còn có thể ăn nhiều thêm hai phần.

Là người có phúc.

Hứa Song Uyển phục hồi tinh thần lại rồi nói: “Vậy nghe thái y.”

“Đúng vậy.” Tề Lưu Uẩn lớn hơn người trước mắt nửa tuổi, nhưng Bảo Lạc trông có vẻ vừa kính vừa sợ tẩu tử này, nói là coi nàng ấy như nương nên Tề Lưu Uẩn cũng hơi sợ nàng. Đặc biệt là nhìn vẻ mặt nàng ấy lành lạnh không nhìn rõ vui buồn thì trong lòng cũng cảm thấy hơi thấp thỏm.

“Ừ…” Hứa Song Uyển sờ sờ tay nàng ấy, thấy bàn tay ấm áp thì dịu dàng nói: “Lần nghe chẩn sau là ngày nào?”

“Ngày mai, sáng mai.”

“Vậy ngày mai ta lại hỏi kỹ thái y.”

“A.”

“Đúng rồi.” Hứa Song Uyển nói đến đây, sắc mặt cũng trở nên dịu dàng: “Thánh thượng nói với nghĩa huynh là ngài ấy muốn ngài mời mẫu thân ngài vào cung ở mấy ngày, sao ngài vẫn không đồng ý?”

Ý cười trên mặt Tề Lưu Uẩn ngừng lại, nàng ấy lắc đầu rồi nói: “Cả triều bận rộn, thánh thượng lại hết lòng lo lắng vì thiên hạ ở bên ngoài. Mẫu thân ta tiến cung là chuyện nhỏ, nhưng ai biết liệu có xảy ra chuyện không?”

“Thánh thượng giúp ta thanh lọc trong cung hơn nửa năm mới sạch, bên ngoài còn có hai người. Nếu quấy rối vũng nước sạch này thì ta sợ bản thân xảy ra chuyện, sẽ cản trở thánh thượng. Bên phía nương ta cũng biết ý của ta, người cũng nói không có thánh thượng thì ta càng phải cẩn thận hơn. Ta nghĩ đi nghĩ lại, chỉ còn mấy tháng nữa, chờ mấy tháng sau sinh xong hài tử thì để người tiến cung cũng không muộn.”

“Nhớ người chứ?” Hứa Song Uyển khẽ hỏi một câu.

Mắt Tề Lưu Uẩn đỏ lên.

Sao nàng không muốn?

Vừa vào thâm cung sâu như biển, cách một bức tường hoàng cung giống như cách ngàn sơn vạn thủy. Nàng sống bên trong, mẫu thân sống bên ngoài, quanh năm suốt tháng còn chẳng gặp nhiều bằng một cung nữ xa lạ không biết tên.

“Nếu chỉ đón một người vào, không dẫn theo người hầu thì liệu có làm người tủi thân không?” Hứa Song Uyển nhỏ giọng đề nghị với nàng ấy.

Hoàng hậu nhìn nàng.

“Thánh thượng bảo nghĩa huynh ngài ấy truyền lời với ta là vào ngày quan trọng như này mà ngài ấy không thể ở bên cạnh ngài, ngài ấy hy vọng nhạc mẫu có thể ở bên cạnh ngài mấy ngày, chờ ngài ấy trở về.” Hứa Song Uyển khẽ nói.

Vẻ mặt Hoàng hậu vốn vui vẻ nhưng khi nghe được câu này thì nước mắt lập tức rơi xuống. Nàng ấy vừa khóc vừa lau nước mắt, xấu hổ nhìn Hứa Song Uyển: “Ta đã nói với chàng ấy là ta một mình vẫn khoẻ mạnh, chờ chàng trở về chắc chắn ta sẽ béo trắng, không xảy ra chuyện…”

Mặc dù nói như vậy, nhưng nước mắt Tề Lưu Uẩn càng chảy nhiều hơn.

Xưa nay nàng không biết tương tư sẽ làm trói buộc và giày vò người ta. Dù cho là chỉ nghe một câu nói mà người ấy truyền lời thì nàng có thể rơi lệ đầy mặt.

“Đừng khóc.” Hứa Song Uyển lau nước mắt cho nàng ấy.

“A.” Tề Lưu Uẩn cúi đầu, nước mắt liên tục rơi. Một lát sau, nàng ấy mạnh mẽ lau nước mắt, ngẩng đầu rồi nói với Hứa Song Uyển: “Không gạt tẩu. Đại bá mẫu của ta ở quê nhà cũng đã tới, nói là đứa bé đầu lòng của ta nên muốn tới xem xem.”

Nhưng sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Tề Lưu Uẩn cứng rắn hạ quyết tâm không gặp.

Mẫu thân còn tốt, Tề Lưu Uẩn sợ nhất chính là những người thân ở quê nhà. Khi nàng làm Hoàng hậu thì thay đổi, ngay cả người thân cũng không nhận, ghét bỏ.

Nhưng nàng muốn gặp cũng không dám gặp.

Bảo Lạc không có ở đây, nàng đi bước nào cũng sợ. Nàng xảy ra chuyện thì không sao, nhưng nếu hài tử của Bảo Lạc xảy ra chuyện thì nàng làm gì còn mặt mũi gặp lại Bảo Lạc?

“Vậy ngài cũng muốn gặp bà?”

Tề Lưu Uẩn gật đầu.

“Vậy để mẫu thân ngài và đại bá mẫu cùng vào?”

Tề Lưu Uẩn nhìn nàng.

Hứa Song Uyển gật đầu nói: “Vậy ta đi mời hai người…”

Nàng đã mở miệng, nếu xảy ra chuyện thì nàng sẽ chịu trách nhiệm.

“Không phải, ta…”

“Ừ. Khoảng thời gian này ta cũng không tiện chăm sóc ngài, con của thánh thượng và ngài cũng sắp sinh ra, cứ để ta chăm sóc ngài một lúc…” Hứa Song Uyển có ơn tri ngộ với Hoàng hậu, nhưng rốt cuộc nàng cũng cách Hoàng hậu một tầng. Nàng không phải mẫu thân của Hoàng hậu, cũng không phải người thân của nàng. Nói nàng làm bạn với Hoàng hậu, không qua được mẫu thân của nàng ấy, người thân lớn lên cùng nàng.

Ngày hôm sau, sau khi Hứa Song Uyển tiến cung thì lập tức để trượng phu nói ra ý của Bảo Lạc, để cho mọi người biết mời mẫu thân Hoàng hậu nương nương và đại bá mẫu tiến cung là ý chỉ của thánh thượng.

Hoàng hậu nói đến là một quốc gia, trong việc này, quả thật để ngoại thần mở miệng thì tốt hơn. Nếu nàng tùy ý mở miệng cho người nhà mẹ đẻ tiến cung, nhẹ sẽ làm cho người ta cảm thấy lúc thánh thượng không có ở đây thì nàng tùy ý thân thiết với nhà mẹ đẻ. Thậm chí, nếu trong khoảng thời gian này nàng xảy ra chuyện thì ngay cảTề gia cũng không thoát khỏi liên quan.

Tề Lưu Uẩn ngồi đến vị trí này mới biết cái gì gọi là rút dây động rừng, nàng đã không phải là người có thể tuỳ tiện hành động.

Bên phía Tề gia vừa nhận được ý chỉ thì đã đến cửa cung chờ ngay từ sáng sớm, chờ tiến cung.

Trời vừa sáng, các nàng đã đến trước cửa cung, nhưng khi được người dẫn đến trước mặt Hoàng hậu nương nương thì đã đến giữa trưa. Chờ các nàng nhìn thấy Tề Lưu Uẩn tròn tròn mập mập thì Tề phu nhân và đại bá mẫu lập tức đỏ mắt.

Người thân khác với người ngoài chính là, trong mắt người thân sẽ luôn xót xa khi nhìn thấy đứa nhỏ sống vất vả.

Hứa Song Uyển thấy càng nàng thì lập tức lui ra, đứng dưới hành lang để các nàng nói chuyện.

Không ngờ, nàng đứng một lúc thì thấy Tề gia mẫu tộc Tề đại phu nhân ra ngoài. Nhìn thấy nàng, Tề thị của bộ tộc Mục Mã lau nước mắt trên mặt rồi lập tức cười phóng khoáng, nói to với nàng: “Để hai mẫu tử các nàng nói hai câu, ta ra ngoài trước.”

Hứa Song Uyển mỉm cười rồi gật đầu với bà.

“Ta nghe nói, ngươi cũng có thai?” Tề đại phu nhân nhìn dưới lớp xiêm y của nàng, chỉ lộ ra bụng một chút.

“Vâng, hơn sáu tháng rồi.”

“Ngươi gầy, ngươi phải ăn nhiều hơn chút.”

Hứa Song Uyển cười gật đầu.

Tề đại phu nhân đến gần nàng, nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng, ngắm gương mặt của nàng một lúc, bà cân nhắc rồi mới nói: “Ngươi thật lợi hại.”

“A?” Hứa Song Uyển không nghe rõ.

“Hiện tại nữ nhân các ngươi trong kinh thành cũng có thể làm việc cho triều đình, đào đường đào kênh cũng có thể lĩnh tiền công giống như nam nhân, nghe nói việc này là ngươi lên tiếng giúp các nàng?” Tề đại phu nhân hỏi.

Hứa Song Uyển thoáng sửng sốt rồi lắc đầu, nói: “Cũng không phải ta lên tiếng, mà là dân bị kế sinh nhai ép buộc. Có người trong nhà không có nam nhân lao động, trên có già dưới có trẻ phải nuôi. Lần này triều đình sửa đường đào sông dùng rất nhiều người, cũng có chỗ có thể dùng đến các nàng. Triều đình suy nghĩ nhiều lần, cũng nghĩ tận dụng người hết mức, vả lại thiên hạ nam nữ đều là con dân, không có đạo lý không cần.”

“Thế à? Những đạo lý này của các ngươi ta đều nghe không hiểu…” Tề đại phu nhân dùng giọng nói đại tây bắc của bà cười to vài tiếng: “Tuy nhiên ta từng đi xem qua công trường, còn giúp các nàng đào cuốc nửa ngày. Ta cũng không phải tâng bốc những nữ nhân kia, một nữ nhân có thể thay hai nam nhân, sẽ không lười biếng giở thủ đoạn. Những người đàn ông kia tan làm, các nàng còn muốn đào thêm mấy cuốc. Ta nói chuyện với quản đốc, nghe hắn nói cùng một chỗ mà các nàng đào nhanh hơn nhiều.”

“Ngài còn từng đi xem?”

“Đúng vậy. Đến kinh thành ở không mấy ngày, trong nhà cũng không có việc làm. Ta vừa làm chút việc thì những hạ nhân trong nhà đã bị ta doạ gần chết. Nhưng ngày nào ta cũng quản lý trường đua ngựa, một ngày không làm việc thì nhàn đến hoảng, cả người không thoải mái. Ta nghe nói nữ nhân bên ngoài đào đường còn có thể kiếm tiền, haha, nên ta ra ngoài nhìn xem. Ta cũng không phải làm thật, cho dù là giúp đỡ cũng không dám để người ta biết, sợ làm mất mặt đại chất nữ của ta.” Tề đại phu nhân vừa dứt lời lại cảm thấy không thích hợp. Bà nhìn trái nhìn phải, thấy cung nữ và những người hầu hạ không biết lui xuống từ lúc nào. Bà sờ mái tóc trùm đầu, cười nói với Hứa Song Uyển: “Ngươi cũng là người trong nhà, ta nói chuyện không khách khí với ngươi, còn ở bên ngoài ta chẳng nói nửa chữ.”

“Các nàng rất siêng à?” Đây cũng là cũng lần đầu tiên Hứa Song Uyển nghe nói đến tình huống của những nữ tử lao động kia.

Chuyện lúc trước xảy ra, thực ra là quả phụ dưới gối có trẻ nhỏ con thơ cần phải nuôi nên mặc xiêm y nam nhân, cải trang thành nam nhân đi làm công bị người ta phát hiện, bị một đám người trói đến quan phủ báo án…

Vốn dĩ Hứa Song Uyển không biết việc này, là sau khi tiểu muội Cung gia biết chuyện tìm tới nàng. Nói quả phụ kia ở trên công đường nói là mình một không trộm hai không cướp, dựa vào hai tay của mình kiếm chút khẩu phần ăn cho nữ nhi, dựa vào đâu mà nói nàng sai, dựa vào đâu mà đưa nàng đi báo quan?

Nhưng không ai nghe lời nàng. Nghe nói đám nam nhân kia còn cảm thấy nàng tỏ ra xui xẻo tìm việc cho bọn họ, mấy chục người chặn ở cửa quan phủ để quan thẩm vấn đánh trượng chết nữ nhân này.

Sau khi tiểu muội biết chuyện thì cảm thấy tức giận, cảm thấy những nam nhân này quá đáng ghét, dựa vào đâu mà nữ tử không thể làm việc kiếm tiền? Làm việc trong nhà thì để bọn họ xuống đất, lúc giặt quần áo làm nô tỳ thì sao bọn họ không nói nữ tử không thể xuất đầu lộ diện? Bọn họ còn dám liên hợp lại đánh chết quả phụ kia, đơn giản là bởi vì bọn họ cảm thấy nàng xui xẻo chứ hoàn toàn không để ý sau lưng nàng còn phải nuôi con cái…

Phu quân muội ấy chính là quan thẩm vấn Thuận thiên phủ. Sau khi biết chuyện thì ngày mai muội ấy lập tức chạy đến phủ Quy Đức Hầu nhờ Hứa Song Uyển đưa ra chủ ý.

[]trọng địa quân sự như vùng biên cảnh hoặc vị trí địa hình chiến lược

Truyện Chữ Hay