Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 956: Muốn gì
Tam đệ, ca ca từ sau khi thăng quan, thì bận rộn không về nhà, đến thời gian viết thư cho đệ cũng không có.
Ca ca đệ kêu tẩu viết, nhưng tẩu là nữ tữ đọc sách ít, chữ không đẹp, đệ xem thì chớ cười.
Tiểu muội sắp lập gia đình rồi.
Đệ đoán xem là thành thân với ai?
Là thứ đệ Bùi Cảnh của tiểu Bùi gia.
Cuộc hôn nhân này thật sự là một câu chuyện dài.
Trước khi ca ngươi chưa thăng quan, ta âm thầm giúp tiểu muội nhìn không ít người, với dòng dõi nhà chúng ta trước kia, dù tiểu thư thứ xuất, nhưng chỉ cần không trèo cao, cũng có thể thẳng lưng xứng với con trưởng.
Sau khi lão gia qua đời, thì khác hẳn.
Đừng nói con trai trưởng, dù là con thứ thì đám kia đều chê ca ca nàng là một con buôn, tương lai không giúp gì được.
Sau đó ngươi đoán thế nào, có một lần Bùi thúc mang theo Bùi Cảnh đến nhà chúng ta, hai oan gia này cũng không biết thế nào lại nhìn trúng nhau.
Thực ra, Bùi Cảnh ở Bùi gia cũng không tính là cao thấp gì, hắn lại chất phát ít nói năng gì.
Hai người tuổi tác tương đương, lại đều dính một chữ thứ, còn biết gốc biết đáy, coi như là môn đăng hộ đối.
Ca ca ta tính bát tự cho họ, nói tiểu muội có mệnh vượng phu, Bùi thúc vừa nghe vượng phu, lập tức mời tam môi lục lễ tới.
Nói chứ, số tiểu muội thật tốt, Bùi Cảnh sau này rõ ràng sẽ tiếp nhận y bát của Bùi thúc.
Nói đến đây, không thể không nhắc tới một người khác.
Đỗ Y Vân, đệ còn nhớ không?
Đỗ gia ngã, thất bại thảm hại, cuối cùng nàng làm tiểu thiếp của Vệ Quốc Công.
Vệ Quốc Công thì đệ biết rồi đó, tham lam, thê thiếp trong phủ thành đàn, thứ tử thứ nữ một đống lớn, Đỗ Y Vân đi theo hắn, ăn mặc là không lo, nhưng so với trước kia...
Nhớ lúc trước tiểu muội còn mỗi ngày đi theo phía sau nàng, tỷ tỷ dài, tỷ tỷ ngắn, hôm nay đúng là người trên trời, kẻ dưới đất.
Mối hôn sự này, người vui nhất là Liễu di nương, nàng nhờ con gái mà cuối cùng có thể mời thái y chẩn bệnh cho nàng rồi.
Nhưng Liễu di nương còn có một tâm bệnh, ở chỗ Nhị gia.
Nhị gia nói hắn không muốn thành thân, Liễu di nương hết cách, bèn tới cầu xin ca ca đệ, kêu ca ca nói hắn, nhưng hắn cũng không chịu nghe.
Nhị gia nói chuyện gì cũng nghe ca ca, nhưng chuyện này ca ca phải nghe hắn, ca ca ngươi suýt nữa tức giận tát hắn, may mà bị ta ngăn lại.Ta bây giờ có chút phát sầu, không phải lão nhị tới giờ còn nhớ thương Yến Tam Hợp đó chứ!
Đúng rồi, đại ca đệ có nghe ngóng tin tức cho đệ, kêu nhị ca đến tìm Hàn gia tiêu cục áp tiêu, lôi kéo quen biết.
Nhị ca ngươi trở về nói mình với vị ở Hàn gia vừa gặp đã hận không thể gặp nhau sớm, muốn bái làm huynh đệ.
Hôm nay ca ca ngươi hối hận muốn chết, họ Hàn kia miệng chặt như hến, chẳng moi được tin tức gì của đệ.
Nhị ca ngươi không chỉ xưng huynh gọi đệ với Hàn gia, còn giúp đỡ đi áp tiêu, mỗi lần đi là đi tận hai tháng, đến bóng người cũng không thấy.
Ngươi nói nhị ca ngươi có phải trúng tà rồi không?
(có khi ảnh tưởng ảnh bê đê nên không muốn thành hôn ó)
...
Tam đệ, tẩu tẩu gần đây có một tâm sự, việc này ta nói với ai cũng không thích hợp, chỉ có thể nói cho đệ nghe.
Nhiều lần, ta nhìn thấy Chu Thanh một mình chắp tay đứng từ xa nhìn vào viện của đại tiểu thư, không nhúc nhích.
Ta cảm thấy tò mò, bèn âm thầm quan sát một thời gian...
Tam đệ, ngươi thành thật nói với tẩu tẩu đi, có phải Chu Thanh ở lại là vì đại tiểu thư hay không?
Chắc chắn rồi.
Giấu được ai, cũng không dấu được đôi hỏa nhãn kim tinh của ta, cái ánh mắt dịu dàng giọng nói nhỏ nhẹ của Chu Thanh khi nhìn thấy đại tiểu thư...
Hắn chẳng nói chuyện với ai như vậy cả!
Nếu không phải ta nể tình đệ, thì đã muốn bước lên mắng hắn: Ta nhổ vào đúng là cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga.
Tam đệ, tầu tẩu xin lỗi đệ, đại tiểu thư dù thế nào, cũng là đại tiểu thư, không phải là người một hạ nhân như hắn có thể tơ tưởng.
Tẩu tẩu về sau sẽ tìm một cơ hội xử hắn.
...
Tam đệ, tẩu tử xử hắn rồi, ngươi đoán Chu Thanh kia trả lời ta như thế nào?
Hắn nói hắn nhận ủy thác của Tam gia, âm thầm chăm sóc Đại tiểu thư!
Ta nhổ!
Ủy thác con khỉ á!
Ta muốn mắng hắn một trận, nhưng mắng không nổi, đại tẩu mang thai nửa tháng rồi, gần đây nôn quá trời nôn.
Họ Chu, ngươi chờ đó, chờ ta khỏe lên sẽ liều chết với ngươi!
...
Tam đệ, ca ca ngươi lại thăng quan, làm Lễ bộ thị lang.
Trước cửa Tạ gia chúng ta lại bắt đầu náo nhiệt.
Ta khuyên ca ca đệ trăm triệu lần không thể tự cao đắc ý, phải cẩn thận lời nói việc làm mới đúng.
Đúng rồi, Chu Thanh không chỉ xử lý mọi chuyện trong phủ rất tốt, mà còn trở thành cánh tay đắc lực của ca ca đệ.
Gần đây hắn không làm gì khác người với đại tiểu thư, ta quyết định lại quan sát thêm.
...
Tam đệ, hôm nay có người đến cầu hôn đại tiểu thư.
Đối phương là một người đọc sách, nhà ở phủ Thành Đô, dòng dõi rất bình thường, nhưng người rất cầu tiến, học hành cũng giỏi, nói không chừng có thể trúng cử.
Ta và ca ngươi thương lượng, quyết định hỏi thăm thêm, chuyện cả đời của đại tiểu thư, không thể qua loa được.
...
Tam đệ, bệnh ở chân Chu Thanh lại tái phát, nghe nói là mắc mưa.
Ca ca đệ hỏi hắn dầm mưa ở đâu, hắn sống chết không nói!
...
Tam đệ, đại tiểu thư cũng bị bệnh, nghe nói là lúc tối nhiễm phong hàn.
Nàng không đi ra bên ngoài, cửa sổ đều đóng kỹ, hạ nhân cũng hầu hạ không rời, sao lại nhiễm phong hàn được?
...
Tam đệ, chuyện của Chu Thanh thôi thì mặc kệ hắn đi.
Thứ nhất, ta sắp sinh, không có sức.
Thứ hai, thế đạo này chẳng ai dễ dàng.
...
Tam đệ, đại tẩu ta sinh non, bị thư sinh kia chọc tức.
Thì ra, thằng nhãi này ở quê nhà đã có thê tử, muốn trèo lên nhà chúng ta, mới hưu thê tử kia.
Hắn còn loan tin với bên ngoài là đại tiểu thư chúng ta thích hắn rồi!
Súc sinh, phá hỏng thanh danh đại muội, ai mà nhịn cho được?
Ta ưỡn cái bụng lớn, tìm tới cửa, chỉ vào mũi hắn mắng một trận, đang mắng thì vỡ nước ối.
Là một bé trai, nặng năm cân hai.
Ca ca đệ nổi giận với ta, nói sau này còn dám ưỡn bụng chạy ra ngoài, thì sẽ đánh gãy chân ta.
Đúng rồi, chân ta không gãy, chân tên nhãi kia gãy rồi, ta rất nghi ngờ là ca ca ngươi kêu Chu Thanh làm, nhưng ta không dám hỏi.
Bởi vì chuyện sinh non, ca ca đệ gần đây rất nỏng nảy, trong tháng ở cữ còn chẳng cho ta xuống giường.
...
Tam đệ, Bộ tướng quân gác áo giáp về vườn, Bộ gia quân cũng giải tán.
Ca ca đệ mời hắn đến nhà uống rượu, uống nhiều quá, hai người nói đến đệ thì chợt im lặng.
Đúng rồi, Bộ tướng quân sao lại gọi đệ là tiểu chủ tử chứ?
Một tiếng kia, ta nghe rất rõ ràng.
Ngày hôm sau ta nói chuyện này với ca ca đệ, hắn nói ta nghe nhầm.
Ta có nghe nhầm không?
Ta đâu có say như ca ca đệ!
...
Tam đệ, gần đây trong kinh xảy ra một chuyện lớn.
Hán vương bị bệ hạ xử tử.
Ta hỏi ca ca đệ, Hán vương bị giam cầm đã nhiều năm như vậy, sao bệ hạ lại động đầu ca ca ngươi còn không chịu nói, bị ta ép lắm mới nói là Hán vương tự rước họa vào thân.
Chuyện là Hán vương có lần uống quá nhiều, khóc lóc kể lể tiên đế chết rất kỳ quặc, nói tiên đế không bệnh không tai, chỉ ham chút sắc đẹp, sao có thể chết đột ngột trong đêm khuya như thế? Chắc chắn là có người hại hắn!
Con người ấy à, họa đều từ miệng mà ra.
Ta khuyên ca ca đệ, về sau cũng uống ít rượu một chút, đừng say lên rồi nói năng bừa bãi, để họ nắm thóp.
...
Tam đệ, nương bị bệnh.
Ban ngày ta ở bên cạnh, ban đêm là Liễu di nương.
Thực ra lão gia, lão phu nhân vừa đi, sức khỏe của bà đã không tốt lắm, ba ngày hai bữa uống thuốc.
Sau đó đệ biến mất, bà cũng suy sụp hẳn.
Tính tình nương vẫn như trước, nói chuyện làm việc cũng hồ đồ.
Nhưng ta không so đo nữa, cả đời bà nhìn thì như có phúc, nhưng thực ra sống rất mệt mỏi.
Ca ca đệ gần đây lại thăng quan, không biết vì sao, ta lại chẳng vui vẻ nổi, còn rất hoài niệm thời gian lúc hắn đinh ưu ở nhà.
Có đôi khi ta thường nghĩ, con người cả đời này cuối cùng là mong muốn thứ gì đây?