Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 955: Ghi chép
Mùa đông dường như chỉ tới trong một đêm, lá cây còn chưa bị gió thu thổi hết, sau một hồi tuyết rơi, đầu cành đã trở nên trụi lủi.
Tạ Nhi Lập mỗi ngày dạy con trai đọc sách, viết chữ, thỉnh thoảng đến Chu phủ và Bùi phủ ngồi một chút, cuộc sống trôi qua nói nhanh cũng không nhanh, nói chậm cũng không chậm.
Giao thừa năm nay, trước cửa góc lại có thêm một tên ăn mày.
Thư là đưa vào trong tay Chu Thanh, Chu Thanh vội vàng quét mắt, đích thân đưa tới thư phòng đại gia.
Chân trái của hắn vẫn để lại tật, trời âm u sẽ bị đau, Bùi thái y cứ cách nửa tháng sẽ châm cứu cho hắn một lần, cũng không biết có thể giảm bớt một chút hay không.
Tạ Nhi Lập tiếp nhận thư, trên thư viết một hàng chữ gọn gàng: Mùng một tế tổ, giúp đệ dâng nén hương cho lão tổ tông và cha!
"Tên nhóc thối tha!"
"Đại ca mắng ai thế?"
Tạ Bất Hoặc đứng ở cửa thư phòng, áo bào trắng, thân hình thon dài.
Tạ Nhi Lập vẫy tay với hắn.
Lão Tam mang hết náo nhiệt của phủ đi, nhưng cũng làm cho quan hệ giữa đại phòng và nhị phòng dần trở nên hòa hợp.
Thứ nhất là Tạ Đạo Chi chết, nương và Liễu di nương không có gì phải tranh nữa.
Thứ hai, sản nghiệp Tạ gia phải nhờ lão nhị xử lý, lại phải nhờ vào quan hệ giao thiệp giữa hắn và Chu gia trong quan trường.
Tạ Bất Hoặc đi vào thư phòng.
Chu Thanh lui ra, thuận tay đóng cửa.
Tạ Nhi Lập mở tờ giấy ra, Tạ Bất Hoặc khẽ liếc mắt, mặt mày cong lên.
Sau khi phụ thân qua đời, hắn mới biết được vì sao mình có thể thuận buồm xuôi gió trên thương trường như thế, ngoại trừ chức quan của phụ thân, còn có tác dụng của đại ca, lão tam trong quan trường.
Con người ấy mà, sau khi mất đi, mới có thể hiểu được mình đã làm sai điều gì, bỏ lỡ điều gì.
Thực ra, đích thứ thì có gì đáng tranh giành, Tạ gia tổng cộng chỉ có ba đứa con trai, một cái cây sao gọi là rừng được?
Hắn đưa sổ sách trên tay qua: "Đại ca, đây là tổng sổ sách cả năm, huynh xem đi."
...
Mùng một tế tổ, mười lăm hoa đăng.
Trong tiếng pháo nổ, tết âm lịch năm thứ hai của Thái Khang cứ như vậy lặng lẽ lướt qua.Đêm trước thanh minh, toàn phủ Tạ phủ đi viếng mộ lão tổ tông và lão gia.
Đúng lúc này phía bắc truyền đến tin vui, Bộ tướng quân lại đánh thắng trận, Tạ Nhi Lập nhìn dân chúng vui sướng trên quan đạo, thấy vui mừng tự đáy lòng.
Nghe Chu Thanh nói, Bộ tướng quân và lão tam thân thiết với nhau, việc này phải viết vào trong thư báo cho lão tam.
Đúng vậy, bắt đầu từ mùng một tế tổ, Tạ Nhi Lập không có việc gì ghi chép lại chuyện lớn nhỏ, cất vào phong thư, khóa vào trong ngăn kéo.
Hắn tin lão tam một ngày nào đó sẽ trở về.
Trí nhớ tốt không bằng viết ra, đến lúc đó lấy thư ra để hắn xem, lão Tam chỉ cần nhìn từng phong thư này thì sẽ biết hết.
Thăm mộ xong hồi phủ, ai nấy đều mệt mỏi.
Ngô thị ngủ sớm, Tạ Nhi Lập chờ bà ngủ rồi mới trở về phòng.
Ban đêm, hắn đang ngủ say, bỗng nhiên bị Chu thị đánh thức: "Đại gia, mau nghe xem là âm thanh gì thế?"
Đúng lúc này, âm thanh lại vang lên.
Tạ Nhi Lập nghe thấy tiếng chuông này, sợ tới hồn phi phách tán.
...
Giờ sửu một khắc, ngày mười ba tháng hai, năm Thái Khang thứ hai, tân đế đột nhiên băng hà.
Lão Tam, ngươi dám tin không?
Dù sao ta cũng không dám, đến bây giờ tim còn đập thình thịch.
Ngài mới thượng vị một năm!
Bây giờ khắp thành Tứ Cửu giới nghiêm, bên ngoài đều là cấm quân và cẩm y vệ, dù là vương công quý tộc, văn võ bá quan, hay là dân chúng bình thường, đều không được phép ra ngoài.
Giới nghiêm như vậy, sợ là phải kéo dài ba ngày.
Đại ca giờ phút này giống như con ruồi không đầu, đầu óc ong ong không biết bay đi đâu, nghĩ thầm nếu cha còn sống, nếu đệ còn ở đây thì tốt biết bao.
Phụ thân ở nội các, hẳn là sẽ bị người gọi vào cung, thương lượng rất nhiều công việc.
Đệ ở Ngũ thành, phụ trách trị an, ít nhiều có thể nghe được một ít tin tức.
Thái tử giờ phút này hẳn là trên đường chạy về kinh thành, chỉ mong hắn thuận lợi đăng vị, đừng xảy ra chuyện gì nữa.
...
Lão tam, Thái tử thuận lợi đăng cơ rồi, đổi niên hiệu thành Cảnh Bình.
Tin tức này không biết khi nào có thể truyền tới tai đệ, nhưng ta nghĩ, cách ngày đệ hồi kinh hẳn là không xa nữa.
Bùi thúc hôm qua tới phủ, vẻ mặt rất hứng phấn.
Đệ với Minh Đình từ nhỏ đã thân với hắn, bây giờ hắn đăng đại vị, tất nhiên là sẽ không quên hai người các ngươi.
Lời này ta không dám nói với bất cứ ai, chỉ âm thầm vui mừng.
...
Lão tam, hôm nay đưa tang tiên đế, Bùi thúc ngươi đi theo.
Ta nghĩ dù sao cũng từng là quân thần, bèn theo dân chúng đưa đến cửa thành.
Mặc dù thời gian tiên đế tại vị ngắn, nhưng lại rất được bách tính kính yêu, rất nhiều bách tính thất thanh khóc rống.
Lúc ở cửa thành, gặp được huynh trưởng của đại tẩu đệ.
Huynh ấy nói tháng này tính cho đệ một quẻ, quẻ tượng vẫn là cát, đã có hung vị, ta hỏi hắn hung vị ở nơi nào, hắn nói ở Thành Tứ Cửu, còn nói rõ hung vị của Minh Đình, cũng ở Thành Tứ Cửu.
Lời này khiến lòng ta run lên.
Thành Tứ Cửu sao có thể là hung vị của các đệ được?
Rõ ràng các đệ đều sinh ở trong Thành Tứ Cửu, lớn lên ở thành Tứ Cửu?
Mặc dù Viễn Mặc không ở Khâm Thiên Giám, nhưng người tìm huynh ấy xem bói hỏi chuyện, lại luôn xếp thành hàng dài, quẻ của huynh ấy ta cũng nên tin.
Đúng rồi, huynh ấy nói sắp chuyển về quê, nói kinh thành e cũng là hung vị của hắn.
Nếu tẩu tẩu đệ biết, hẳn sẽ khóc lớn một hồi.
...
Lão tam, hôm nay Bùi thúc ngươi tới, nói hắn thăng chức trưởng Thái y viện.
Ta thấy trên mặt ông ấy chẳng vui gì, bèn hỏi hắn có chuyện gì thế?
Hắn thở dài, nói là nhớ Minh Đình, còn nói đã lâu không nhận được thư của Minh Đình.
Ta tính sơ qua, đã hơn nửa năm rồi, lá thư nhà cuối cũng là ngày ta viếng mộ lão tổ tông và cha.
Trong thư đệ nói đệ và Minh Đình đều đã thành thân, lúc ta viếng mộ đã âm thầm báo chuyện vui này với lão tổ tông và cha.
Bọn họ thương đệ như vậy, hẳn sẽ vui cho đệ.
Bùi thúc còn mang tin đến, chiến sự đại thắng, Bộ gia quân lập tức muốn trở về.
...
Lão Tam, hôm nay là ngày phụ thân trừ tang, suốt hai mươi bảy tháng, ta cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Lão nhị, tiểu muội càng ngày càng lớn tuổi, hôn nhân đại sự trì hoãn lâu như vậy rồi, đại tẩu đệ nói là phải lo liệu nhanh lên.
Tiểu muội đệ còn nghe lời, lão Nhị thì không biết sao, nói muốn trì hoãn thêm hai năm, khiến cho ta muốn đánh hắn ghê.
Hôm nay còn xảy ra một chuyện lớn, ta đến Hàn Lâm viện xin nghỉ, thủ trưởng nói Lễ bộ muốn ta nhận chức Nhậm lang trung.
Quan thăng cấp hai?
Lão tam à, đại ca là nhờ tình cảm của ngươi và hắn, mới thăng quan!
Đúng rồi, có một người tên là Hàn Hú, ban đêm đưa một rổ nấm Đài vào trong phủ, hắn ném đồ xuống rồi bỏ đi, không để lại lời nào.
Đại tẩu nói là đệ gửi tới, còn nói đệ lúc này chắc chắn ở trên núi Ngũ Đài.
Ta hỏi nàng ấy tại sao lại chắc chắn như vậy, nàng ấy nói chỉ có trên núi Ngũ Đài mới có thể hái được nấm núi Đài, nàng ấy từng ăn cơm chay ở đó.
Còn nói, núi Ngũ Đài cách kinh thành cũng chỉ có bốn năm ngày đi xe, sao ngươi không mang Yến cô nương trở về thăm một chút chứ!
Trái tim của ca ca đệ bị câu này của nàng làm nhau nhói!
Đúng lúc này, Bùi thúc ngươi lại tới nữa, cầm trong tay mấy tờ Tâm Kinh, nói là tìm được trong nấm Đài.
Ta vội lật xem, cũng lật được mấy tờ giấy.
Trên giấy chép kinh vãng sinh, ta biết đó là chữ của Yến Tam Hợp.
Đại tẩu ngươi thoáng cái đã rơi nước mắt, nghẹn ngào nói: Hai phu thê các ngươi là cầu phúc cho lão tổ tông và cha sao!
Bùi thúc ngươi cũng âm thầm rơi lệ.
Tâm Kinh... là Minh Đình chúc hai người họ bình an trường thọ!
Bùi thúc vừa đi, Tạ tổng quản đột nhiên quỳ gối trước mặt ta, nói hắn muốn đến núi Ngũ Đài thắp hương.
Sao ta không biết suy nghĩ của lão già này được?
Thắp hương là giả, tìm ngươi là thật.
Từ sau khi ngươi rời đi, lão già này mắt thường có thể thấy được càng ngày càng gầy, càng ngày càng già, trên mặt đã có thêm nhiều nếp nhăn.
Ta biết, hắn người ở Tạ phủ, tâm ở chỗ ngươi.
Nhất là sau khi biết ngươi và Yến cô nương thành thân, hắn lại càng ngây ra trong phủ.
Vừa uống rượu đã gạt lệ, nói liên miên cằn nhằn với Chu Thanh là muốn trông con cho ngươi, còn nói từ nhỏ hắn đã cõng đệ lớn lên.
Thôi thôi thôi!
Chu Thanh cũng có thể một mình đảm đương chuyện trong phủ, cứ theo tâm nguyện của hắn đi.
Lão Tam à, nếu như thực sự có con, đừng quên nó là người của Tạ gia, trong tên phải mang chữ Hoài đó.
***Gia phả thời xưa hay có kiểu đặt tên lót theo bài kệ nào đó ấy, anh ba chắc là Thừa, đến đời con ảnh là Hoài(em nghe đâu đó thui)