Cả hai người đều vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy đống lộn xộn trên bàn và tôi đang ngồi một mình trước nó.
“…Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Cuối cùng thì cha cũng bình tĩnh lại. Vẻ mặt ông ta thay đổi thành một cái nhìn lạnh lùng và nói.
Ricardo tiến nhanh đến chỗ tôi và nắm chặt lấy tay tôi.
Sau đó anh ta thì thầm bằng một giọng trầm, đủ thấp để Cha không nghe thấy.
“Hilise, em đang muốn làm cái gì vậy?”
Tôi giật lấy cánh tay của mình và đối mặt với bàn một lần nữa.
“Tôi biết mình không tới đây thường xuyên lắm, như anh đang thấy đấy, tôi đang dùng bữa tối ở đây, có vấn đề gì sao?”
Ricardo nheo mắt trước câu trả lời khô khan của tôi.
“Anh không nói về việc em ở đây, chỉ là hành động thiếu tế nhị vừa nãy của em là không thể chấp nhận được.”
Sau khi giải quyết mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay, sự kiên nhẫn của anh dường như cuối cùng đã đạt đến giới hạn.
“Lúc nãy anh đã ngăn cha vì nghĩ em còn sốc chuyện hồi chiều, nhưng nhìn xem, em đang làm cái quái gì vậy? Nếu em muốn dùng bữa tối ở đây thì ít ra cũng nên đợi anh và Cha xuống chứ. “
Trước khi tôi định nói thì Ricardo đã trách móc tôi trước.
Nó chẳng khác gì một người anh mắng đứa em gái hư hỏng của mình.
Tuy nhiên, cho dù anh ấy có hành động như thế nào, anh ấy sẽ không bao giờ là anh em với tôi nữa.
“Tôi cảm thấy ăn không ngon khi ăn cùng mấy người, vậy anh nói xem, tại sao tôi phải làm thế?”
Ricardo có vẻ mặt ngu ngốc như thể anh ấy chưa bao giờ tưởng tượng rằng tôi sẽ nói những lời như vậy với anh ấy.
“Hilise! Thái độ đó là gì? “
Một giọng nói vang lên sau lưng Ricardo.
“Ta đã không trách mắng ngươi vì Ricardo bênh vực ngươi, ta đã nhẫn nhịn đủ rồi, giờ ngươi đang muốn làm gì nữa, ta sẽ không bỏ qua nữa đâu!”
À, Ricardo bênh vực tôi sao?
Hiếm có đấy, đương nhiên tôi biết anh ta làm vậy không phải vì quan tâm tôi rồi.
Anh ta chỉ muốn giảm bớt cảm giác tội lỗi vì anh ta đã bỏ mặc tôi suýt bị quái thú ăn thịt mà cứu Gabrielle đó mà.
“Ngươi đã hỗn láo với ta và anh trai vừa nãy… Rồi cả bây giờ nữa! Ta đã dạy ngươi như thế hả?”
Tôi nghiêng đầu khi nhìn thấy người cha đang tức giận của mình.
Đó có phải là những gì ông ta đã dạy tôi không? Đúng là một câu hỏi thú vị mà.
“Không. Đương nhiên đó không phải là điều mà Cha đã dạy tôi rồi!”
Tôi nhìn anh ta chằm chằm và trả lời bằng một giọng đều đều.
“Đúng vậy, hành động hỗn xược của ngươi là…”
“Đúng hơn thì… Cha à, người đã bao giờ dạy tôi một cách tử tế chưa nhỉ!?”
“Cái gì… Ngươi nói gì?”
Cha tôi sững người ngay tại chỗ ông đứng. Có vẻ như ông ta không hiểu được lời tôi vừa nói.
Ricardo và những người hầu nín thở.
Tất cả những sự việc đang xảy ra hiện giờ khiến tôi có cảm giác như đang xem một vở kịch nhàm chán của các diễn viên hạng ba.
Tôi tiếp tục nói.
“Suốt cuộc đời tôi chưa bao giờ được cha mẹ giáo dục tử tế lần nào. Khi tôi đã trưởng thành như bây giờ, ông lại chỉ trích cho rằng tôi hư hỏng sao? Đó không phải là do cha chưa bao giờ dạy dỗ tôi đó à? Cha à, người đã từng suy ngẫm về nó chưa dù cho là đã quá muộn rồi?”
“Người chưa bao giờ đối xử với tôi với tư cách là cha, tôi chắc là người cũng biết điều đó rồi.”
Cha tôi đã bỏ bê tôi ngay từ khi tôi được sinh ra.
Ông ấy phớt lờ tôi như thể tôi không phải gia đình anh ấy, và ông ấy sẽ nhìn tôi với ánh mắt khó chịu như thể anh ấy đang nhìn vào những vết cũ trên giấy dán tường.
“Thành thật mà nói, thật buồn cười khi gọi mối quan hệ của chúng tôi là mối quan hệ giữa cha và con gái”.
Điều tương tự cũng có thể nói đối với Ricardo, nhưng vai trò của cha mẹ khác với vai trò của anh trai.
Vì vậy, thật nực cười khi nghe ông ta nói vậy.
Tôi đã từng luôn cho rằng họ nói dối và xử xự với tôi như vậy là đương nhiên, nhưng giờ đã khác rồi.
Tôi đặt chiếc thìa của mình lên bàn và nhìn cha tôi đang trong trạng thái vô cùng tức giận.
Cha choáng váng trước những lời nhận xét thẳng thừng của tôi. Ricardo cũng chỉ có thể đứng và nhìn tôi một cách ngạc nhiên, anh ta còn không giấu nổi sự ngạc nhiên và tức giận trong đáy mắt.
Kétttt!
Tôi đứng dậy khỏi chỗ ngồi, không thèm đếm xỉa gì đến thìa tráng miệng mà người hầu mới đem lên cho mình.
“Ông chưa bao giờ hoàn thành trách nhiệm của một người cha đối với tôi. Vậy nên đừng dùng cái quyền đó để ép buộc tôi phải nghe theo.”
Tôi liếc nhìn những người hầu đang đứng trời trồng như hóa đá.
“Cám ơn vì bữa ăn.”
Những người hầu chăm chú nhìn tôi, như thể họ không biết phải trả lời như thế nào với lòng biết ơn khiêm tốn của tôi.
Họ cũng ngạc nhiên khi nghe tất cả những gì tôi nói với Cha và Ricardo.
Tuy nhiên, những người hầu nhanh chóng giật mình khi tôi nói lại, mắt họ tròn xoe.
“Với cả, các ngươi cũng đừng có đối xử phân biệt như trước với ta!.”
“T-Tiểu thư, ý người là gì…?”
“Ta biết từ trước tới giờ các ngươi vẫn toàn gửi đồ thừa đến cho ta.”
Chiếc khăn ăn mà tôi đang cầm rơi vào ly rượu vang làm nó đổ xuống, màu đỏ của rượu lan ra hết tấm trải bàn màu trắng, đỏ như màu của hoa hồng và tóc của người đó vậy.
Tôi vô tư bước ra khỏi phòng bếp, bỏ lại những người hầu đông cứng phía sau, đi ngang qua người cha đang cứng đờ của tôi và Ricardo.
“Hilise đang muốn nói về cái gì?”
“Chúng tôi… Chúng tôi không hề biết gì về điều đó. Hẳn tiểu thư đang nhầm lẫn ở đâu đó… “
Tôi nghe thấy giọng nói của Ricardo khi anh ta thẩm vấn những người hầu.
Khi tôi tiếp tục bước đi, những lời bào chữa của người hầu dần biến mất.
Tôi trở về phòng, nằm trên chiếc nệm êm ái và chìm vào giấc ngủ.
“Từ giờ trở đi đây sẽ là mẹ kế và em gái của con.”
Điều đó xảy ra khi tôi sáu tuổi. Trải qua bao nhiêu kiếp luân hồi, nó đã trở thành một kỷ niệm rất xa xôi của quá khứ.
Nhưng vì đó là bước ngoặt của cuộc đời tôi nên nó vẫn còn đọng lại trong ký ức của tôi như thể mới hôm qua.
“Rất vui được gặp em!”
Cha của chúng tôi, Diego, đã đưa họ đến đây. Người phụ nữ xinh đẹp và một cô gái, trông giống như cô ấy trẻ hơn tôi một tuổi, cả hai đều có mái tóc màu vàng mật ong và đôi mắt mơ mộng.
“Hãy chăm sóc cho Gabrielle.”
Họ trông giống như chân dung của mẹ tôi được treo ở hành lang.
Khi tôi nhìn thấy khuôn mặt của Ricardo, tôi có thể biết rằng anh ấy đã bị mê hoặc bởi những người mà Cha mang đến.
Tôi cũng thích hai người trông giống mẹ tôi chỉ tồn tại trong một bức chân dung.
Tuy nhiên, họ thường không gọi cho tôi trong các buổi họp mặt gia đình.
Vì vậy, tôi đã phải dành thời gian trong phòng của mình thường xuyên hơn trước.
“Cha!”
Một ngày nọ, tôi mở cửa sổ trong phòng và nhìn thấy chúng trong vườn.
Gabrielle đang chạy trên bãi cỏ xanh về phía Cha, mái tóc vàng óng ả của cô ấy tung bay.
Trong vô thức, tôi gần như cố gắng ngăn cản Gabrielle.
Hôm nọ, khi tôi đến gần và nắm tay Cha, Cha đã thô bạo xô tay tôi và quay đi.
Những giọt nước mắt nóng hổi chảy dài trên khuôn mặt tôi. Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nắm lấy bàn tay đỏ bừng của mình và nhìn chằm chằm vào cha tôi đang lùi dần về phía sau.
Tôi đã lo lắng cho Gabrielle.
Đừng. Cha sẽ tức giận vì ông ấy không thích bị chạm vào ……
Nhưng anh ấy đã nâng Gabrielle đang chạy với một nụ cười ấm áp mà tôi chưa từng thấy trước đây.
Rắc!
Tiếng rạn nứt vang lên trong lồng ngực tôi.
Ricardo và mẹ kế của chúng tôi, người đứng ngay bên cạnh, tiến lại gần hai người.
Nó giống như một bức tranh gia đình.
Nó đến như một cú sốc lớn đối với tôi.
Những gì tôi chỉ tưởng tượng trong phòng của tôi cho đến nay, cuối cùng đã xảy ra.
Nhưng trái với tưởng tượng của tôi, đó là Gabrielle, không phải tôi, người đang ở trong phong cảnh tuyệt đẹp đó.
Gabrielle, người giống mẹ cô, là một đứa trẻ xinh xắn. Cô ấy giống như một thiên thần.
Đó là lý do tại sao tôi nghĩ rằng việc bố và anh trai tôi thích cô ấy là điều đương nhiên.
Tôi cũng rất quý Gabrielle và mẹ kế nữa.
Đó là những gì tôi đã từng nghĩ, tôi đã ngồi dựa lưng vào cửa sổ và bịt tai lại. Nhưng những tiếng cười ở dưới sân vườn vẫn xuyên thủng qua màng nhĩ của tôi và lớn hơn. Nó dần nhấn chìm tôi.