“Con có chắc nó đã thức tỉnh năng lực?”
Tối hôm đó, cha tôi, Diego Inoaden, trở về nhà.
Giống như Ricardo, ông ấy cũng có mái tóc đỏ sẫm và đôi mắt vàng.
Ông ấy đã rời nhà trước khi trời tối nên dường như ông ta đã vội vã về nhà ngay khi biết tin.
“Con không nhìn lầm đấy chứ?”
Ông ấy cảm thấy rất khó tin và đòi hỏi sự xác nhận của Ricardo.
Tôi đang đứng ở mép bậc cầu thang, một nơi khuất tầm nhìn của họ và lắng nghe cuộc trò chuyện.
Tôi không cố ý nghe trộm, nhưng tôi đã vô tình bắt gặp chúng khi đang trên đường xuống cầu thang.
“Hãy suy nghĩ cho kĩ vào, đó là sức mạnh của con, chứ không phải Hilise, hãy nhớ kĩ điều đấy. “
Ông ta có vẻ không biết từ bỏ là gì rồi.
Tôi cười thầm trước câu nói của cha mình.
Tất nhiên, không thể nào Ricardo sẽ dùng năng lực đó để cứu tôi khỏi con quái thú rồi.
Ngay cả Cha cũng biết điều đó, nhưng ông vẫn có những kỳ vọng vô nghĩa.
“Nhưng cha, mỗi bước chân em ấy bước đi, hoa hồng nở rộ dưới chân và phần đuôi tóc của em ấy cũng dần chuyển thành màu đỏ, cùng màu với những bông hồng ấy.”
Giọng Ricardo nhỏ dần khi truyền đến tai tôi.
Giọng của cha cũng trầm xuống.
Họ chưa bao giờ nghĩ đến khả năng này, nhưng bây giờ khi tôi thức tỉnh với sức mạnh của người thừa kế, họ chắc hẳn đã cảm thấy như mất đi sức mạnh của mình.
“Hiện tại, chúng ta phải giữ bí mật chuyện này đã.”
“Nhưng thưa Cha.”
“Con không muốn chuyện này truyền ra bên ngoài đấy chứ?”
“Không … Con đảm bảo tất cả mọi người trong dinh thự này giữ bí mật điều đó.”
Cha khen Ricardo đã làm rất tốt.
Ricardo, tuy nhiên, dường như đã cẩn thận suy nghĩ về những gì Cha đã nói.
Cạch!
Tiếng bước chân của tôi tiếp tục vang lên.
Cha và Ricardo đều ngạc nhiên khi nghe thấy ai đó bước xuống cầu thang cách họ không xa.
Phản ứng của họ trở nên tồi tệ hơn khi họ nhìn thấy khuôn mặt của tôi.
Khuôn mặt của họ cứng đến mức tôi gần như nghĩ rằng họ được làm bằng gốm sứ.
“Đừng đến đây.”
Cha, người nhìn tôi với vẻ không bằng lòng, quay đầu đi.
Đánh giá từ biểu hiện của ông ấy, có vẻ ông ấy đang nghĩ rằng tôi đến để chào ông ta như mọi khi nhỉ?
Nhưng tôi chỉ vô tình liếc nhìn chúng và gạt chúng sang một bên.
Vì thế, khuôn mặt của Cha và Ricardo lộ rõ vẻ xấu hổ.
“Đứng lại!”
Cha tôi gọi cho tôi. Tôi phớt lờ ông ta và tiếp tục bước đi.
“Hilise!”
Ông ấy gọi tên tôi như đang hét nó lên vậy.
Tôi dừng lại và nhìn lại ông ta.
“Có chuyện gì sao?”
Khuôn mặt của cha lần thứ hai lộ ra vẻ xấu hổ.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy ông ấy làm bộ mặt như vậy.
“Tại sao?”
Ông ta hỏi một câu hỏi khô khan khi thấy phản ứng hời hợt của tôi.
“Ngươi trả lời như thế với cha mình sao? Đấy là cách ngươi cư xử với cha ruột à? “
“……”
“Vậy thì con nên nói chuyện với cha như thế nào mới đúng đây, thưa Cha?”
Mặt ông ta trở nên méo mó và nực cười.
Cha và Ricardo nhìn tôi chằm chằm như thể tôi đã ăn nhầm thứ gì đó.
‘Hilise Inoaden’, một cô gái ngoan ngoãn ngu ngốc chỉ vài giờ trước, đột nhiên thay đổi và bây giờ đang nói lại với cha mình.
Tôi đã từng sống như một con búp bê không bao giờ nói ‘không’ với họ.
Đứng bên cạnh người cha ngơ ngác của tôi, môi Ricardo hé mở.
Nhưng anh ta không nói một lời nào.
Rồi đột nhiên, biểu hiện của Ricardo hơi thay đổi.
Chắc anh ấy nhớ thái độ của tôi với anh ấy trong vườn lúc nãy.
Ricardo nhìn tôi chằm chằm như thể anh ấy đang nhìn một người lạ.
“Hilise, em… Tại sao em lại nói như vậy với Cha?”
Cha lầm bầm, lời nói của ông không thể hiểu được.
Con gái của ông, người đột nhiên hành động như một người khác, dường như khiến ông ấy rất sốc.
Cha, người đang trong trạng thái không thể tiếp thu được tình huống này thì có một giọng nói làm phiền vang lên.
“Thưa ngài, Tiểu thư Gabrielle tìm ngài ạ.”
Là một hầu gái do Gabrielle gửi đến.
Cha phản ứng như thể ông vừa nhớ lại điều gì đó mà ông đã tạm thời quên mất.
“Phải rồi… Hẳn con bé đang rất hoảng loạn vì sự cố hôm nay, chúng ta nên đến thăm con bé thôi. “
Sự bình tĩnh mà ông ấy đã mất khi nói chuyện với tôi được khôi phục lại khi đáp lời cô hầu gái.
Giọng nói tuy lạnh lùng nhưng vẫn có một chút lo lắng nhỏ bé.
Tất nhiên, sự lo lắng đó là dành cho Gabrielle.
Đôi mắt ông ấy nhìn tôi sau khi nói chuyện với cô hầu gái, có vẻ như ông ấy không hề nghĩ tới rằng tôi cũng từng trải qua cái cảm xúc lo sợ như Gabrielle.
Đôi mắt ông ta chỉ chứa đựng mỗi hình ảnh của cô con gái nhỏ mà ông đã vô tình chiều hư kia.
Tôi quay sang ông ta và nói.
“Từ bây giờ, ông có thể nói rõ ông đang muốn gọi ai. Đừng lãng phí thời gian của tôi như vừa rồi, tôi rất mệt!”
“Cái gì…?”
“Chúng ta đều không cảm thấy thoải mái khi nhìn thấy nhau. Tốt nhất là đừng làm phiền nhau thì hơn.”
Rồi tôi bỏ đi và để lại người đó vẫn đang đứng yên tại đó.
Cạch cạch!
Âm thanh của gót chân tôi chạm xuống sàn đặc biệt lớn.
“Cái!?” Tôi nghe thấy rất rõ giọng cha tôi đang hét lên sau lưng mình.
“Cái quái gì vậy… Nó ăn nhầm cái gì khi ta rời đây sao?”
Lúc này mặt ông ta chắc hẳn đã đỏ bừng vì tức giận, nhưng tôi không quan tâm điều đó.
“Đứng lại ngay! Hilise …! “
“Cha, bình tĩnh lại đi. Có lẽ em ấy còn thấy sốc sau sự việc ấy. “
Tôi nghe thấy giọng nói cứng rắn của Ricardo đang cố gắng ngăn cha lại.
Tôi vô tư đi vào phòng ăn.
“Tiểu thư, người tới đây làm gì…?”
“Ta còn cần lí do để tới đây à?”
Những người hầu đang dọn bàn nhìn tôi kinh ngạc.
“Chúng tôi sẽ đưa bữa tối lên phòng cho người sau.”
Cha và Ricardo ăn trong phòng ăn, trong khi tôi đã quen ăn một mình từ lâu rồi.
“Không cần nữa, ta sẽ ăn ở đây. “
Tôi ngồi vào một trong những chiếc ghế và bắt đầu ăn một mình.
Không biết bây giờ mình đang ngồi ở ghế nào nhỉ?
Đã rất lâu rồi kể từ lần cuối cùng tôi ăn cùng họ trong phòng ăn, nên tôi đã quên mất.
Nhưng không quan trọng đây là chỗ ngồi của ai.
Những người hầu xung quanh tôi bồn chồn khi nhìn chằm chằm vào tôi.
Các ghế khác vẫn trống, có vẻ như Cha và Ricardo vẫn đang ở trong phòng của Gabrielle. Tôi nghĩ sẽ mất nhiều thời gian hơn nên tôi với lấy thêm thức ăn và đặt chúng vào đĩa của mình.
Tôi tiếp tục di chuyển tay bất chấp việc những người hầu nhìn chằm chằm vào tôi như thế nào.
Đã bao lâu rồi kể từ lần cuối tôi ăn uống đúng cách?
Mười ngày? Mười lăm ngày?
Tôi không chắc mình đã ở trong tù bao nhiêu thời gian.
Tôi đã bị nhốt trong tù một thời gian, vì vậy tôi đã không thể có những bữa ăn đàng hoàng cho trước khi tôi chết ở kiếp trước.
Cho đến tận vài giờ trước, cảm giác đói khát vẫn còn rõ nét.
Tôi không muốn ăn, nhưng tôi vẫn cảm thấy đói. Đó là một sự mâu thuẫn.
Đôi mắt của những người hầu tiếp tục đảo qua giữa tôi và bàn khi tôi với lấy thêm món ăn.
Một số người trong số họ thậm chí còn cố gắng ngăn cản tôi.
Có vẻ như sẽ rất khó để nạp đầy đủ vào dạ dày của tôi với các loại thực phẩm được chuẩn bị cẩn thận cho ba thành viên nhà Inoadens.
“Lấy cho ta món tráng miệng.”
Một lát sau, cửa phòng ăn mở ra, người hầu nhanh chóng đi ra đón.
“Chắc hẳn Gabrielle đã bị sốc rất nhiều.”
“Bảo đầu bếp chuẩn bị món ăn yêu thích của cô ấy ……”
Khi tôi gần hoàn thành xong món tráng miệng, Cha và Ricardo bước vào phòng ăn trong khi nói với vẻ mặt nghiêm túc.
Với sự vắng mặt của Gabrielle, có vẻ như cô ấy sẽ ăn súp trong phòng của mình, giả vờ như không khỏe trở lại.
“Hilise?”
Vẫn mang vẻ mặt nghiêm túc, cuối cùng họ cũng bước vào phòng ăn và chú ý đến tôi.