Rầm…!
Ngay khi Ricardo né tránh theo bản năng, một tiếng nổ lớn vang lên trong không khí và đập thẳng vào tai anh.
Lọn tóc đỏ bị cắt đứt rơi lả tả xuống đất.
Trên sàn nhà, những cánh hoa đỏ tươi cùng những giọt máu đỏ đan xen nhau tạo nên khung cảnh thật chói mắt.
Ricardo, người vừa thoát khỏi sự tấn công quay lại nhìn sợi dây gai nhọn đâm vào nơi phía sau anh đứng và lan tỏa ra xung quanh như những con rắn lục.
Cùng lúc đó, bức tường bị nứt và rơi vãi xuống sàn.
Máu dần khô lại và ngừng chảy ở vết xước trên mặt anh ta.
Có thể sẽ mất mạng nếu không nhanh chân tránh đòn đó.
Đây là lần đầu tiên Ricardo đối mặt trực diện với sức mạnh của Hilise, nó còn đáng sợ hơn những gì anh đã nghĩ.
Nhưng điều gây sốc nhất là việc Hilise ra tay tấn công anh ta.
“Hilise, em…”
Ricardo quay mặt sang Hilise,người vẫn đang ngồi yên lặng bên cửa sổ.
Hilise vẫn mang vẻ mặt thờ ơ lạnh lùng như thể chuyện vừa rồi xảy ra với Ricardo không liên quan gì tới cô.
Chính thái độ đó khiến Ricardo cảm thấy tức giận.
“Em vừa làm gì vậy? Em điên rồi sao?”
Hilise nói với Ricardo, người đang đứng ngồi không yên.
“Tôi chỉ đang thể hiện quan điểm của mình vì có lẽ anh không hiểu được điều tôi muốn nói tới.”
Ricardo mấp máy môi, anh cố gắng đáp lại Hilise.
Tuy nhiên, ngay lúc anh cảm nhận được nguồn năng lượng mãnh liệt đang hiện hữu ở Hilise, những lời anh định nói bị nghẹn xuống ở cổ họng.
“Nếu tôi thực sự muốn tấn công cô ta thì sẽ không đơn giản chỉ là một vết xước đâu.”
Không thể nào, đây liệu có phải sức mạnh của một người mới thức tỉnh?
Ngạc nhiên thay, Hilise sử dụng sức mạnh vô cùng nhuần nhuyễn.
Đánh thức sức mạnh cách đây không lâu mà cô ấy đã điều khiển được nó, quả nhiên cô ấy có tiềm năng đáng kinh ngạc.
Ngay lúc đó, Ricardo cảm thấy trong tim mình nhói lên một cảm xúc kì lạ mà anh chưa bao giờ cảm nhận được.
Trớ trêu thay, người thức tỉnh năng lực lại là em gái của anh, Hilise, người có sức mạnh đó không phải anh, hiện thực trước mắt chính là bằng chứng rõ ràng nhất.
Trong khoảnh khắc, gương mặt Ricardo hiện lên một cảm xúc phức tạp của sự đố kị đan xen tức giận.
Hilise đã nhìn thấu điều đó.
Nếu là trong quá khứ, Hilise sẽ an ủi và động viên, quan tâm Ricardo rất nhiều.
Nhưng không, ngay bây giờ, dù Ricardo có suy nghĩ gì cô cũng chả quan tâm.
Tuy nhiên, điều mà Ricardo đang suy nghĩ lại hơi khác với những gì cô đã nghĩ tới.
Giọng nói của anh nặng nề vang lên trong căn phòng im ắng.
“… Nếu anh không tránh đòn tấn công đó, có lẽ anh sẽ bị thương rất nặng.”
Ricardo nói điều đó như thể nó vô cùng quan trọng.
Hilise nghe và vô thức bật cười.
Ngay cả Ricardo cũng thấy nụ cười mỏng manh đó phát ra từ đôi môi nhỏ của cô.
Hilise cũng trả lời anh bằng ánh mắt.
‘Tôi không quan tâm nếu anh bị thương’.
Ricardo đã nhìn thấy, anh nói với giọng cứng rắn hơn.
“Hilise, tại sao em lại làm như vậy?”
Ricardo vô tình nói ra những từ trong đầu anh.
Hilise dường như trở thành một người khác dạo gần đây.
Trên tất cả, thái độ của cô ấy đối với anh ấy và cha của họ đã thay đổi đáng kể.
Không chỉ vậy.
Lần trước, cô ấy thậm chí còn khiêu khích và nhảy từ ban công cửa sổ trước mặt họ.
Hilise thay đổi thành như này từ lúc nào?
Anh không mấy qúa nhiều thời gian để suy nghĩ vì câu trả lời đã hiện ngay ra trong đầu anh.
Mọi người nói rằng Hilise bắt đầu trở nên kì lạ hơn sau khi cô ấy thức tỉnh sức mạnh.
Chính xác hơn…
Từ lúc Ricardo chạy tới cứu Gabrielle và bỏ mặc cô ấy bị con quái vật lao tới tấn công.
“Thật nực cười khi nghĩ như vậy.”
Sau đó, Hilise nói như thể cô đã đọc được những suy nghĩ của anh.
“Những gì anh nói ra thật ngu ngốc! Anh thường có những suy nghĩ kém cỏi và dốt nát như thế sao?”
Những lời lẽ cay đắng của cô ấy tuôn ra.
Nhưng đáng ngạc nhiên là chúng không có bất kì cảm xúc nào.
Vì điều gì đó mà Hilise không biểu lộ biểu cảm gì, không oán trách hay ghen tị, nó trở nên nghiệt ngã hơn bao giờ hết.
Những lời nói của Hilise gây tổn thương và vô cùng quá đáng nhưng anh vẫn cố nuốt nó xuống.
Ricardo siết chặt tay với cảm giác bị buộc tội.
“…Lần đó ở sân vườn chỉ là hiểu lầm thôi.”
Nhưng anh ta không biết rằng đây là một cái cớ.
“Anh không cố ý muốn bỏ mặc em.”
Sau khi nói điều đó, Ricardo trở nên xấu hổ hơn trước.
“Lúc đó anh đang rất hoảng…”
“Ricardo.”
Giọng nói khô khốc của Hilise cắt ngang lời Ricardo đang định nói tiếp.
“Như tôi đã nói lần trước, tôi không quan tâm đến lời bào chữa của anh. Anh muốn tìm nơi an ủi bản thân thì nhầm chỗ rồi.”
Hilise đứng dậy khỏi chỗ ngồi vì cô không còn muốn nghe anh nói nữa.
“Xung quanh anh có rất nhiều người sẽ nghe những lời này của anh đấy.”
Hilise, người đứng dậy từ cửa sổ và bước đi. Cô tiến gần đến Ricardo, người đang đứng ở góc phòng.
Khi khoảng cách thu hẹp lại, cơ thể Ricardo ngày càng cứng hơn, nhưng Hilise đã vượt qua anh ta.
“Cho dù điều đó nghe có vẻ vô lý đến đâu, thì họ cũng sẽ gật đầu và lắng nghe anh, an ủi anh như những gì anh muốn.”
Những lời cuối cùng mà Hilise nói đã cắt ngang Ricardo.
Bỏ lại Ricardo, Hilise đi về phía cửa.
“Ta cần một căn phòng mới!”
“Vâng vâng! Tôi sẽ chuẩn bị cho người căn phòng tốt nhất ngay lập tức!”
May, người đã đứng dựa vào tường và không thể thở được, nhanh chóng di chuyển và mở cửa cho Hilise.
May đang hành động nhanh bằng cả hai chân,trước đây cô luôn là kẻ khinh thường Hilise, đột nhiên bây giờ trở thành người hầu gái trung thành của cô.
Khi Hilise bước ra khỏi cửa, những hầu gái đang đứng bên ngoài ngó vào bên trong chợt hét lên.
May nhanh chóng nói với họ điều gì đó.
“Thưa tiểu thư, tôi đã chuẩn bị một phòng trên tầng bốn có tầm nhìn đẹp nhất.”
May đi theo Hilise, người đi trước cô, hướng dẫn cô từng bước.
“Ta cảm thấy có chút đói.”
Hilse nói khi cảm thấy đói.
Thật kỳ lạ, trong kiếp này, dù cô có ăn bao nhiêu đi nữa, cô vẫn cảm thấy trống rỗng.
“Tôi xuống bếp lấy chút đồ ăn nhẹ cho tiểu thư nhé!”
May biết rằng sức chịu đựng của chủ nhân có hạn nên cô lập tức nhanh chóng làm những gì Hilise muốn.
Các món ăn nóng hổi nhanh chóng được mang lên tại căn phòng mới của Hilise.
Sức mạnh về năng lực của Hilise đã phá vỡ cả bức tường đã làm các hầu gái có cái nhìn khác về cô, họ chuẩn bị các món ăn tinh xảo, bày biện hoa lệ, hoành tráng và nhanh chóng đem lên phòng để lấy lòng cô.
May nhìn Hilise với ánh mắt lo lắng.
Cô ấy lo sợ Hilise không vừa mắt với những món ăn này và có thể dùng những dây gai phá hủy bàn ăn như lần trước ở căn phòng cũ, cô đã làm với đống quần áo.
Căn phòng của cô ấy chỉ có một chút hư hại, nhưng thật vui là May đã nhanh chóng nhận ra vấn đề và hành xử đúng mực.
Hilise vừa nói vừa ăn đồ ăn trên bàn với khuôn mặt vô cảm.
“Ta có thể hỏi ngươi?”
“Vâng! Xin người cứ hỏi!”
Một câu trả lời nhanh chóng sau đó.
Tuy nhiên, những lời sau đó đến từ Hilise không phải là điều mà May mong đợi.
“Bao giờ vũ hội ở Kalykia mà Gabrielle quyết định tham dự?”
“Ba ngày nữa ạ!”
Cô đáp lại một cách thận trọng và cẩn thận, dường như cảm nhận được sự nghi ngờ của cô ấy.
Sau đó, Hilise không nói thêm gì nữa.
Vì vậy, May có suy nghĩ rằng ‘Có phải tiểu thư Hilise cũng muốn tham dự vũ hội?’ nhưng ngay lập tức bị cô phủ nhận trong đầu.
Vì chỉ còn ba ngày nữa là đến vũ hội, rõ ràng là sẽ không có đủ thời gian để chuẩn bị ngay bây giờ, vì vậy cô ấy nghĩ rằng đó có thể là một sai lầm vì Hilise đã không nói thêm bất cứ điều gì về nó.
Nhưng đúng như May nghi ngờ, Hilise sẽ đến Kalykia.
Tất nhiên là cô ấy không tới để tham dự vũ hội.
Ba ngày kể từ bây giờ.
Hilise đẩy những ký ức mờ nhạt về quá khứ của mình ra xa và ra lệnh cho May dọn bàn sau bữa ăn.