Giọng nói ngọt ngào và nam tính. Nó giống như một lời thì thầm đối với ai lần đầu tiên nghe thấy nó.
Nhưng nó cũng không thể gây ấn tượng với Hilise. Đôi mắt vàng lạnh lùng lướt theo giọng nói.
Một người đàn ông tóc bạch kim đứng giữa khu vườn xanh mơn mởn dưới ánh nắng vàng chói chang đang nhìn Hilise bằng đôi đồng tử có màu đỏ như hoa hồng với ánh nhìn thích thú.
Anh ta là vị hôn phu của Gabrielle, Christian Parbenon, người mà cô ấy đang chờ đợi.
Khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, đôi mắt của Hilise chìm xuống.
Hầu gái dẫn Christian vào biệt thự và chỉ hướng anh ta đến đây nhưng không biết nên làm gì trong tình huống này, cô ấy nhìn anh ta xấu hổ.
Cô đưa anh ta đến đây theo yêu cầu của Gabrielle, nhưng cô có nằm mơ cũng không nghĩ tới được cảnh tượng như này.
Gabrielle hiện đang rất buồn chán, và đương nhiên là vì lệnh của Diego là phải giữ bí mật sức mạnh của Hilse với người ngoài.
“Ch- Chris…!”
Một tiếng kêu thảm thiết phát ra từ Gabrielle người đang bị quấn quanh bởi một cành hoa hồng và đung đưa trong không khí.
Ngay cả khi đang bị phân tâm, cô đã tìm thấy Christian ngay lập tức.
Cô không biết đó là do thị lực của mình tốt hay do bản năng chống khủng hoảng tuyệt vời để tìm người giúp cô trong bất kỳ cuộc khủng hoảng nào.
“Cứu em với!”
Gabrielle nhanh chóng trở lại bình thường và yêu cầu sự giúp đỡ.
Thật khó tin khi cô ấy cũng chính là người đang loay hoay để đảm bảo váy của mình không bị lật và hét to đến mức vỡ màng nhĩ cách đây ít lâu.
Tóc của cô ấy rối tung và các phụ kiện bị tách ra. Đôi chân trần của cô ấy lộ ra vì cô ấy làm rơi mất đôi giày trong khi đang loay hoay cố gắng thoát ra, trang phục nhàu nát, không được chỉn chu như ban đầu đã phá vỡ hoàn toàn hình tượng thường có của Gabrielle.
Tuy nhiên, vẻ mặt buồn bã và giọng nói của cô ấy có sức mạnh phi thường.
Nhưng đôi mắt của Christian, nhìn chằm chằm vào Gabrielle, không có bất kỳ lo lắng nào về vị hôn phu của mình.
Thay vào đó, anh ta đang gửi một ánh mắt lạnh lùng đến Gabrielle.
Tuy nhiên, không ai khác ngoài Hilise để ý đến vẻ lạnh lùng của Christian.
Vào khoảnh khắc tiếp theo, Christian bước một bước từ chỗ anh ta đang ở và đến gần Hilise.
“Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ nhìn thấy ‘Bông hồng Inoaden’ ở một người nào khác ngoài Ricardo.”
Những bước đi liên tiếp của anh ấy cực kỳ tao nhã, như thể anh ấy đang đi trên thảm đỏ trong các buổi tiệc lớn hơn là trên bãi cỏ của một khu vườn. Giọng anh ấy, như thể đang hát, cũng rất nhẹ nhàng.
Như thể anh đã hoàn toàn quên mất Gabrielle, người vẫn đang lơ lửng trên không trung vì Hilise.
Hilise đang ở giữa những bông hồng nở trên đất.
Khoảng cách của anh với cô càng gần, mùi hương lướt qua chóp mũi của anh càng mạnh.
Christian cuối cùng cũng dừng lại, nhìn xuống Hilise đang vùi mình trong bông hồng. Cô có thể nhìn thấy anh cười ở đuôi mắt cô.
“Nhìn em như thế này, có vẻ như không ai ở Inoaden có thể tạo ra những bông hồng này nhiều như em.”
Ngay sau đó, anh đặt một đầu gối xuống đất và hạ người xuống trước mặt Hilise.
Chuỗi chuyển động tuôn ra như nước.
“Thật vinh dự khi diện kiến tân chủ nhân của bông hồng, tiểu thư Hilise!”
Một lời thì thầm ngọt ngào đan xen vào hương hoa hồng.
Như thể đang tôn thờ một người phụ nữ vô cùng cao quý, Christian vòng tay qua mái tóc của Hilise đang buông thõng giữa những bông hồng và nhẹ nhàng hôn lên những cánh hoa màu đỏ, như thể anh đang tôn thờ chúng.
Anh nhìn Hilise giống như đôi mắt đỏ của anh chứa đựng tất cả sự đáng yêu trên đời.
“Ch-Chris?!”
Gabrielle, người vẫn đang theo dõi mọi thứ từ trên cao, tự nhiên nghi ngờ đôi mắt của mình.
Các hầu gái xung quanh cũng choáng váng không kém.
Họ không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra vào lúc này.
Đặc biệt, Gabrielle đang trong tình trạng chết lặng, như thể cô bị một tảng đá lớn đè lên.
Tuy nhiên, ngay cả giữa những bối rối, có vẻ như cô ấy nhận thấy rằng có điều gì đó không ổn.
Tại sao Christian, người luôn vội vàng cứu cô ấy, lại đi tới chỗ Hilise trong khi làm ra vẻ mặt ngọt ngào và nói với giọng nhẹ nhàng như vậy?
Anh ấy chắc chắn thuộc về Gabrielle, không phải Hilise.
“Chris, anh đang làm cái quái gì vậy…!”
Gabrielle, không thể chịu đựng được nữa, hét lên và run rẩy.
“Tránh xa chị Hilise ngay bây giờ… Aaa!”
Chính lúc đó, các lực giữ cơ thể cô đã nới lỏng.
Chính Hilise là người đã mặc kệ trước tình hình hiện tại và đã buông lỏng nó.
Khi những dây leo hoa hồng đột nhiên biến mất, Gabrielle rơi thẳng xuống.
Gabrielle, người chỉ phóng đại ngay từ đầu vì nó thậm chí còn không cao, đã ổn định trên bãi cỏ mà không gặp bất kỳ chấn thương nào.
“Aaaaaaa!”
Tuy nhiên, cô ấy không thể giữ thăng bằng cơ thể một cách bất ngờ, vì vậy cô ấy đã lăn lộn trên sàn một cách khiếm nhã.
“Tiểu thư Gabrielle!”
Hilise có ý định rời đi, cô đứng dậy khỏi thảm cỏ.
Khi cô ấy nhấc váy lên, sau khi nằm trên đống hoa hồng, mái tóc dài của cô ấy xõa ra sau lưng và ngang vai.
Christian chỉ sau đó nhận ra rằng Hilise đang mặc bộ đồ ngủ của cô ấy.
Đó là bởi vì anh ấy đã quan tâm đến sức mạnh mà cô ấy sở hữu hơn là con người cô ấy khi anh ấy lần đầu tiên phát hiện ra Hilise khi anh ấy bước vào Inoaden.
Ngoài ra, thái độ của Hilise đối với Christian rất nhẹ nhàng đến mức anh không nhận thấy rằng cô ăn mặc không sang trọng để người khác nhìn thấy, đặc biệt là đàn ông.
Hơn nữa,từ lúc Hilise đứng lên một chút trước đó, bộ đồ ngủ của cô ấy đã bị tuột xuống.
Ánh mắt anh tự nhiên bay đến bờ vai tròn trịa của cô, và chiếc cổ thanh tú lộ ra qua khe hở.
Mặc dù đã bị hoa hồng che đi một nửa, cặp đùi trần trắng nõn của cô cũng có phần gợi cảm khi chiếc váy ngủ mỏng manh của cô bị gió thổi tung.
Hơn hết, chính đôi mắt mờ đục của cô đã lọt vào mắt của Christian.
..Từ khi nào Hilise Inoaden lại có bầu không khí kỳ lạ như vậy?
“Tiểu thư Hilise, xin hãy đưa tay cho tôi.”
Khi câu hỏi vừa rời khỏi miệng, Christain đã đưa tay ra giúp đỡ người phụ nữ trước mặt mình.
Thái độ của anh ta rất lịch sự, không thể nào từ chối được trong hoàn cảnh này.
Khi đôi mắt của Hilise tìm thấy bàn tay của Christain ở trước mặt mình, cô ấy đã hất tay của anh ta bằng mu bàn tay và rời đi.
Cô ấy đứng dậy khỏi chỗ ngồi một mình, không cần Christian giúp đỡ, và lướt qua anh.
Hilise thậm chí không nói một lời nào với Christian, cho thấy cô không có hứng thú với anh.
Christian nhìn xuống tay mình bị Hilise từ chối trắng trợn, khuôn mặt gầy gò tươi cười hơi cứng lại.
Vạt áo trắng và mái tóc nhuộm đỏ của cô ấy nhảy múa giữa những chiếc lá xanh.
Christian, ngườinhấc đầu gối đứng dậy, đi theo sau Hilise.
“Tiểu thư Hilise, chờ một chút.”
Sau đó, ngay khi anh gọi tên cô, một bức tường hoa hồng hiện ra trước mặt anh.
Ngụ ý để anh ta không làm phiền cô nữa, Hilise xây một bức tường đầy bụi hoa hồng sau lưng cô.
Bước chân của Christian dừng lại như cô ấy muốn.
Ngay sau đó, một nụ cười kỳ lạ xuất hiện trên khuôn mặt anh ta, thay vì khó chịu.
“Lenoch, phải chăng tính cách của cô ấy có chút thay đổi sau khi thức tỉnh sức mạnh không?”
“Ngài không nên hỏi tôi điều đó…”
Lenoch, người đã giữ một khoảng cách nhất định từ khi vào Inoaden, xem xét tình hình một lúc rồi đến gần Christian.
Khi Christian hỏi, Lenoch tỏ thái độ không đồng ý và buộc phải lấp lửng cuối lời.
“Thật kì lạ! Ta đã nghĩ cô ấy đang thích thầm ta”.
“Ngài không nhầm chứ?”
Lenoch bác bỏ nó bằng một giọng đầy nghi vấn.
Tuy nhiên, Christian nhớ rằng chỉ nửa ngày trước, Hilise, người vô tình chạm mặt anh ở hành lang Inoaden, đã rung động trước lời chào của anh và chạy đi.
Sau đó, khuôn mặt và mắt của Hilse đỏ bừng sau khi cô va vào anh ta.
Tuy nhiên, anh không cần phải giải thích một câu chuyện như vậy với Lenoch.
Christian nhìn chằm chằm vào bông hồng đỏ tươi đang chắn ngang tầm mắt mình, rồi từ từ đưa tay bẻ nó ra.
Bông hồng, được làm bằng sự khéo léo, biến thành bột sáng rực rỡ và rải rác ngay trên tay anh.
Một nụ cười sâu hơn nở trên môi Christian.
“Ta có vẻ gặp chút rắc rối…”
‘Ta gặp rắc rối vì có lẽ ta thích Hilise hơn những gì mình đã nghĩ.’
Nó không thể tưởng tượng được cho đến khi chỉ cách đây mười phút.
“Uh… huh… hu …… huh.”
“Tiểu thư Gabrielle, người có sao không?”
Ngay sau đó, sự hiện diện bị lãng quên của Gabrielle nổi lên.
Khi anh quay đầu lại, anh thấy Gabrielle đang khóc khi ngồi trên cỏ và vùi tóc.
“Chris…”
“Có vẻ có chút hiểu lầm ở đây,…” Christian quay lại, và cô ấy càng khóc nức nở đáng thương hơn.
“Ngài có nên qua thăm tiểu thư Gabrielle một chút không?”
Hiện tại, Gabrielle vẫn là hôn thê của Christian, vì vậy Lenoch đã gợi ý điều đó cho anh.
“Ta không cần cô ấy nữa.”
Christian quay lại không chút do dự, nhếch miệng lạnh lùng.
“Có vẻ như ta đã tìm thấy được viên kim cương thực sự rồi.”
Bây giờ anh đã xác định được ai là người kế vị mới của hoa hồng thì Gabrielle không còn cần thiết nữa.
Christian bỏ đi, bỏ lại Gabrielle.
Rắc!!!
Chiếc vòng cổ mà Gabrielle đã đánh rơi trên sàn trước khi cơn chấn động vỡ tan dưới chân Christian.