Qủy Ba Ba

chương 17: tấm lòng của người cha

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Từ sau ngày hôm đó trải qua lâu thật lâu, tính đến nay cũng đã được một năm.

Làm xong cơm tối, Ngả Diệp ngồi trước bàn chờ Ngả lão gia trở về. Ngả lão gia đã đi đến chùa thay y thắp hương cầu phúc.

Không bao lâu sau, Ngả lão gia cuối cùng cũng đến nhà, thăm hỏi vài câu, y liền đỡ Ngả lão gia ngồi xuống ghế.

Ngả lão gia cầm lấy đũa, gắp vài cọng rau bỏ vào chén cho Ngả Diệp, tiếp theo đó liền đem cọng rau thừa còn lại bỏ vào miệng cố sức nhai a nhai——— hôm nay Ngả Diệp làm đồ ăn có chút đắng à…

Lại thấy bộ dạng rầu rĩ không vui của Ngả Diệp, Ngả lão gia không nhịn được nói với y: “Nhìn bộ dáng này của con, bảo sao ta không yên tâm cho được?”

Nghe Ngả lão gia nói như vậy, Ngả Diệp vẫn đang nhìn chăm chú vào nữ quỷ nơi góc tường, đột nhiên đứng thẳng người lên.

“Phụ thân sẽ trường thọ trăm tuổi, sẽ không chết!” haehyuk

Lúc này, nữ quỷ nơi góc tường không biết làm sao lại dùng ống tay áo che miệng, nhẹ giọng bật cười…Sau đó lại nhẹ nhàng phiêu lượng phiêu lượng, bay thẳng tới bên người của Ngả lão gia, đầu ngón tay như có như không vuốt ve lên những nếp hằn theo năm tháng trên mặt Ngả lão gia.

Ngả lão gia nhìn không thấy, cũng không cảm giác được ánh mắt quyến luyến của nữ quỷ —– đó chính là ánh mắt lưu luyến của thê tử Ngả lão gia.

Ông nghe thấy những lời Ngả Diệp nói, cũng nhịn không được mỉm cười… Chính ông cũng rất muốn trường thọ bách tuế, nhưng thân thể già nua hiện tại đã không thể so bì với thân thể cường tráng trước kia. Ông biết rõ chỉ qua mấy ngày nữa, bản thân mình sẽ cởi hạc về trời, ông không sợ chết, nhưng mà ông rất lo lắng cho Ngả Diệp. Tuy nói y không phải là con ruột của ông, nhưng Ngả Diệp vốn là một đứa nhỏ thông minh ngoan ngoãn, chưa từng làm gì khiến cho ông tức giận. Từ lâu, ông đã sớm xem Ngả Diệp như con ruột mà chiếu cố.

“Cha…” Hơi hơi mỉm cười với quỷ hồn một chút, Ngả Diệp không kiềm được ôm lấy dưỡng phụ của mình.

Trong nháy mắt ấy, y tựa hồ lại nhìn thấy Hàn Liệt rồi…

Đối phương đang đứng trước cửa nhà y, hướng về phía y vẫy vẫy tay.

Cũng trong nháy mắt đó, bên ngoài “ào” một tiếng, trút xuống một trận mưa to. Bọn họ không hề hay biết trận mưa to này sẽ kéo dài liên tục đến vài ngày…Hai người ăn cơm xong, tắm rửa một chút liền trở về phòng ngủ.

Chỉ là mưa gió ở bên ngoài dường như chẳng có mảy may xu thế sẽ giảm xuống chút nào, ngược lại mưa càng rơi thì càng nặng hạt.

Tí tách…haehyuk

Tí tách…

Tiếng mưa rơi bên ngoài hòa trộn với tiếng xé gió vô cùng ầm ĩ, Ngả Diệp mở hai mắt, đột nhiên nhìn thấy một linh hồn của một con chim đang trôi nổi trên trần nhà, ở phía sau là hồn phách của một tiểu cô nương đang truy theo nó… Tuy nói tiểu cô nương kia không có đầu, bất quá nhìn đến hình ảnh một ‘người’ một ‘con’ tựa hồ như đang chơi trò chơi thế này, vẫn làm cho y nổi lên chút hứng thú. haehyuk

Ngả Diệp cứ như vậy nắm chặt lấy viên đá bạc mà Hàn Liệt lưu lại, nhìn hai hồn phách đang chơi trò truy đuổi trên trần nhà, thẳng cho đến khi mí mắt dần dần trầm xuống…

Trong một khắc sắp tiến vào mộng đẹp, y liền nghe thấy năm chữ.

“Đằng Nhi…Ta yêu con.”

Truyện Chữ Hay