Bạch Tử Khước không hề có chút hình tượng của một mỹ nam mà đứng ở một bên gập bụng cười ha ha. Ngả Diệp nhìn thấy thế, khóe miệng không khỏi có chút co quắp.
Dù Bạch Vô Thường cảm giác được cười như vậy rất là không lễ phép, bất quá y thật sự là không nhịn được à.
Một bóng người có thân hình nho nhỏ nhoáng một cái chui lên từ mặt đất, vừa lên tới nơi y liền bay vào tà áo dài đang lay động của Hắc Tử Lược, vươn cánh tay trắng noãn nhỏ bé kéo kéo vạt áo của đối phương. Thế là một mảng da thịt khỏe mạnh đầy cơ bắp nhất thời bại lộ trước mặt mọi người, mà tiểu nhân nhi nọ vẫn còn chưa đình chỉ cử động của mình, làm như đang chơi đùa cùng lửa mà tiếp tục xoa a xoa bên trong bắp đùi của Hắc Tử Lược.
Đối với Hắc Tử Lược hiện giờ mà nói, thật sự là quá mất mặt, dĩ nhiên bị một tiểu tử thoát quần áo như vậy, còn tùy ý động tay động chân… Tuy nói đây đã không phải lần đầu tiên…
Mà tiểu nhân nhi thì hoàn toàn không mảy may nhận thức được bản thân chính mình đang làm cái gì, cứ thế luôn miệng đọc to hai chữ.
“Tiểu Hắc…” haehyuk
“Tiểu Hắc…”
“Tiểu Ngũ, sao ngươi có thể lên trên đây được? Rất nguy hiểm, mau trở về!” Bạch Tử Khước là ‘người’ đầu tiên hồi phục lại thần, bất quá y không dám tới quá gần đứa nhỏ này, chỉ dám đứng yên tại chổ khuyên đối phương.
“Không nên nha… Ta muốn Tiểu Hắc chơi với ta…”
Tiểu thân ảnh vòng vo quay lại, lúc này Ngả Diệp mới có thể thanh thanh sở sở nhìn rõ hình dáng của hài tử. haehyuk
Đây vốn là một đứa nhỏ ước chừng khoảng mười tuổi, trên người không có mặc quần áo, trần trụi đến nhẵn bóng. Toàn thân thì trắng muốt nõn nà, tóc cắt ngắn, mặt trai xoan, mi thanh mục tú. Ngả Diệp đoán chừng đứa nhỏ này trong tương lai sẽ rất nhanh trở thành một mỹ nam tử đây.
“Tiểu Ngũ! Nháo đủ rồi, mau trở về đi thôi!” Hắc Tử Lược một bên nổi giận quát Tiểu Ngũ, một bên đem trường bào của chính mình khóa chặt Tiểu Ngũ trong lòng, động tác trên tay vô cùng dịu dàng mềm nhẹ, Ngả Diệp xem mà choáng cả mặt.
Tử Khước y nhiều khi cũng hy vọng chính mình có thể giống như Tiểu Ngũ, được Hắc Tử Lược ôn nhu đối đãi như vậy.
“Ô ô… Tiểu Hắc không quan tâm ta rồi… Ô ô…” Tiểu Ngũ bắt đầu quỳ trên mặt đất khóc lớn, đem chiếc áo choàng mà Hắc Tử Lược vừa mới khoác lên trên người mình ném qua một bên. Người nào đó nhìn cảnh tưởng này không đành lòng chút nào, thế là Bạch Tử Khước liền lên tiếng trước tiên trách cứ Hắc Tử Lược: “Ngươi làm chi hung ác như thế với y hả? Đúng là đồ kém cỏi!”
“Đừng khóc nữa, Tử Lược không phải cố ý đâu, hắn chỉ là bị kích thích chút thôi.” Ngả Diệp đến bên cạnh Tiểu Ngũ ngồi xổm xuống, khẽ vuốt mái đầu rối bời của hài tử, một bên lên tiếng an ủi. Ngữ khí của y rất nhẹ, chỉ sợ sẽ hù cho nhóc sợ.
Tiểu Ngũ lau lau nước mắt trên mặt, đáy mắt hàm chứa nước mắt long lanh, thanh âm quất quất nghẹn nghẹn, tựa hồ là vì khóc đến lạc giọng, đột nhiên thân hình non nớt kia lại ngã xuống, tiếp theo cả thân mình đều rơi vào một cái ôm chặt chẽ.
“Tiểu Ngũ!?” haehyuk
Cảm giác được tình hình không đúng, Hắc Tử Lược vội vàng đem Tiểu Ngũ ôm vào trong lòng, cẩn thân giống như đang bảo vệ một món đồ trân quý dể vỡ. Chỉ thấy đối phương dùng một ngữ khí ôn như trước đây chưa từng có, trấn an Tiểu Ngũ: “Đừng sợ, ta sẽ cứu ngươi!”
“Tiểu Hắc…Ta thật là khó chịu…Ta có thể sẽ chết một lần nữa phải không?”
“Sẽ không! Tin tưởng ta, ngươi sẽ không có việc gì hết! Ta mang ngươi trở về!”
Hắc Tử Lược tự mình ôm lấy Tiểu Ngũ quay về quỷ giới, Bạch Tử Khước còn đang cười nhẹ, hướng về phía Ngả Diệp, lấy tay chỉ đến vị trí mà Hắc Tử Lược đã biến mất nói: “Nhìn đi! Thấy sắc liền quên bạn à, đúng là hỗn đản!” Đối phương lộ ra một đầu ngón tay xanh biếc, móng tay rất dài, vốn là màu đen, bất quá cũng không làm cho người ta sợ hãi, ngược lại rất có cảm giác đắc ý.
Ngả Diệp lăng lăng đứng tại chổ, y không nhìn lầm đi, khi đó nơi khóe mắt của Hắc Tử Lược đã phiếm chụt lệ quang…
Thấy sắc quên bạn… haehyuk
Tiểu Ngũ đối với Hắc Tử Lược chắc là người rất trọng yếu…
“Ta cũng muốn đi, nếu như nhìn thấy Hàn Liệt, nhớ kỹ phải nói cho chúng ta biết!”
“Ân…” Ngả Diệp gật đầu, bất quá y hình như không có đem lời Bạch Tử Khước nói để ở trong lòng.