.
Thôi thì có thực mới vực được đạo
Tôi đi theo vị thái giám kia dùng điểm tâm.
Hệ thống: "Ký chủ tui thật lòng xin lỗi mà!!"
Tôi lạnh lùng trả lời: "Cưng im đi! Bây giờ thì còn cứu vãn được gì? Cưng chưa coi mấy bộ phim xuyên không phải không? Nữ chính chỉ ở thời cổ đại vài ba năm thôi, sau đó gặp gỡ nam chính từ đó liền không thể quay về hiện đại nữa, mà có quay về thì cũng là một màn ngược luyến tàn tâm. Đằng này không phải vài ba năm mà là ba trăm năm! Ba trăm năm! Đủ cho cháu chắt của anh sinh con đẻ cháu đó!! Anh ở đây ba trăm năm, anh còn đủ tâm can để trở về Trái Đất hay sao??
Nói như vậy thôi, chứ tôi đã suy xét đến con đường tìm chết. Dù sao dẫu có bị trừ điểm, nhiệm vụ ở thế giới thứ nhất chỉ cần vài tháng là hoàn thành, thời gian ba trăm năm đủ cho tôi kiếm mười cái điểm. So với chuyện ngốc ở đây ba trăm năm thì tự sát rồi bị phạt vẫn lời hơn nhiều lắm!
Con người ta hơn nhau ở khoảng tính toán.
Hệ thống nghe xong ý định của tôi rụt rè nói: "Thật ra cũng không nhất thiết phải đợi ba trăm năm hay tự sát chịu phạt. Ví dụ như bây giờ trên trời có thiên thạch rơi xuống đè chết cậu thì cậu đâu có tính là tự tử mà nhiệm vụ cũng hoàn thành rồi!"
Tôi gật gù: "Ừ nhỉ? Đó cũng là một cách chết mà không bị trừ điểm. Nếu được như vậy thì càng tốt."
Nhưng mà đào đâu ra thiên thạch đây?
"Nhị hoàng tử! Đây là tẩm viện của thái tử, người không thể tự tiện xông vào!"
Ồ?
Thiên thạch đây rồi.
.
Tôi hồi hộp hỏi hệ thống: "A Thống, Mục Tiêu nhị hoàng tử trong thế giới này là người thế nào!"
Hệ thống lập tức trả lời: "Y với chủ nhân thân xác này huynh đệ giống y nhau. Tâm cơ độc ác, thủ đoạn có thừa. Nếu thái tử không giết y, trong tương lai cũng là y giết thái tử!"
Cái hệ thống hoàn sinh này sao lại vô nhân tính như vậy! Cái này không phải lấy mạng đổi mạng hay sao? Mà thôi kệ, tôi cũng chỉ là người bị ký thác, tôi không bàn luận chuyện đạo đức nhân văn ở đây.
"Thế...nếu anh bị nhị hoàng tử hại chết....thì có bị trừ điểm không?"
Hệ thống: "Ngoài trừ khi cậu biết chắc phía trước có nguy hiểm mà không tránh. Kiểu như thấy người ta cầm dao mà vẫn chạy vào. Bằng không thì cái tội giết người này tính cho nhị hoàng tử, cậu vô can!"
Được lắm! Tôi đã tìm thấy con đường chết của mình!
Cái vị nhị hoàng tử này một lòng muốn hại chết hoàng huynh của y...
Vậy chỉ cần tôi dành nhiều thời gian ở cạnh Mục Tiêu một chút, không phải sẽ bình an cát tường mà xuống lỗ hay sao?!
Tôi thật sự là quá thông minh!
.
"Nhị điện hạ, nơi này thật sự không thể vào!!"
"Nhị điện hạ! Nhị điện hạ! Xin dừng bước!"
Ồ xem ra quả thiên thạch của tôi đang lao tới đây kia.
Tôi mỉm cười một nụ cười mãn nguyện giơ tay tiếp nhận nụ hôn ấm áp từ vũ trụ.
"Đại hoàng huynh!!"
Một âm thanh trong vắt tự nhiên vang lên.
Tôi đưa mắt nhìn xuống quả thiên thạch chỉ cao ngang hông mình đang cười tươi như nắng mai, đưa tay kéo kéo góc áo của tôi.
"Đại hoàng huynh. Huynh cùng đệ chơi thả diều đi!!"
.
Được rồi. Kế hoạch có chút bất trắc.
Quả thiên thạch này có chút dễ thương đáng yêu.
Mặc dù tôi không ưa trẻ con, nhưng vẫn phải công nhận đây là một shota đúng chuẩn. Giá mà gắn thêm cặp tai cún với cái đuôi xù vẩy vẩy nữa là hợp lý vô cùng.
Tôi theo bản năng mà nhéo má nó một cái.
Shota lập tức ngơ ngác nhìn tôi. Sau đó lấy hai tay nựng má mình, cười tươi lên như nắng: "Chơi thả diều cùng đệ nha! Nha! Nha đi mà!"
Tôi nghe thấy tiếng hít sâu căng thẳng của hệ thống.
Tôi hiểu được tâm trạng của A Thống, trong lòng cũng đầy nghi hoặc.
Shota này về sau sẽ cùng hoàng huynh của mình tranh đấu một màn ngươi sống ta chết? Đến mức bị người tính kế rồi chết thảm trong vòng lao lý?
Cùng lúc này thì hệ thống lên tiếng.
"Ký chủ à, tui thấy kế hoạch này không khả thi rồi! Tiểu hoàng tử này sao lại có thể giết cậu được! Kể cả khi đây là thế giới cung đình tranh đấu. Kể cả sau này y có trở nên tâm kế hiểm ác, bỏ độc vào rượu thái tử định dâng lên cho hoàng đế rồi bị thái tử tương kế tựu kế mà chết, thì y hiện giờ vẫn chỉ là một đứa trẻ tám mươi tuổi mà thôi!"
Tám mươi tuổi?
Tôi nghe hệ thống nói vậy trong bụng liền an tâm. Dù sao tôi ở thế giới này không phải chết trong tay một đứa trẻ tám tuổi. Mà là chết trong tay một cụ shota tám mươi tuổi. Như vậy cũng không phải là bất hợp lý!!
.
Tôi cùng cụ shota đi thả diều.
Tôi tin chắc chắn cụ sẽ nhân lúc này làm gì đó.
Quả nhiên đang thả một hồi, tự nhiên cụ shota cố tình thả cho diều bay đi.
Cụ liền giả bộ chạy đuổi theo diều, bỏ lại tôi một mình.
Tôi tin rằng chắc chắn ở đây có mai phục hay ám khí gì đó.
Sau đó cụ shota vấp cục đá, ngã sấp mặt trên đất.
.
Tôi dỗ mãi cụ shota vẫn không chịu nín. Liền nhờ đến sự cố vấn của hệ thống.
Hệ thống: "Ký chú cậu đừng lo, cậu cho tiểu hoàng tử viên kẹo này. Nó sẽ nín thôi."bg-ssp-{height:px}
Sau đó trong tay áo tôi xuất hiện cái gì đó cộm cộm. Là một viên kẹo hình chiếc diều. So với thời đại thì viên kẹo này rất tinh xảo.
Quả nhiên cụ shota vừa được kẹo liền cười hí hửng.
Hệ thống: "Chết rồi....hình như tiểu hoàng tử bị chảy máu đầu gối rồi. Ký chủ, tui đưa cậu băng vải với thuốc. Cậu máu xử lý vết thương đi!!!"
"Anh...anh không biết..."
"Không biết thì học cho biết! Làm nhanh lên, kẻo không nhiễm trùng bây giờ!!" Hệ thống nói với tôi bằng thái độ cực kì sốt sắng.
Tôi thấy thái độ của nó như vậy, không hiểu sao bất giác làm theo.
.
Tôi dẫn cụ shota trở về. Cụ shota liền đòi dùng thiện với tôi!
Quả nhiên, chắc chắn là nhân cơ hội này đầu độc tôi đây mà!!
Tôi liền đồng ý.
Đang uống canh tự nhiên cụ shota khóc thét lên.
Chắc chắn là chiêu trò gì rồi!
"Nóng qua đi! Phỏng lưỡi đệ rồi!!!"
Hệ thống liền bảo tôi: "Chắc là do canh nóng quá. Ký chủ, cậu mau lại thổi thổi canh cho tiểu hoàng tử đi."
Tôi nhìn mấy cái emoji ???????? lo lắng trên màn hình mà cứ thấy sao sao.
Hệ thống: "Cậu còn đứng đó làm gì nữa? Chẳng lẽ định để tiểu hoàng tử ăn canh nóng đến bỏng lưỡi tiếp sao?"
Tôi cũng không hiểu tại sao mình lại nghe lời hệ thống đi đút canh cho cái tên tiểu tử tám chục tuổi này.
.
Cụ shota đến cuối ngày lại đòi ngủ cùng phòng với tôi.
Tôi cũng đồng ý. Trong bụng đinh ninh cụ sẽ đợi đến khi tôi ngủ say mà cắt yết hầu tôi.
Thế nhưng cụ shota này hình như tâm kế hơi nông.
Muốn giết tôi thì phải đợi cho tôi ngủ say cơ chứ!
Làm cái gì cứ loay hoay lăn qua lăn lại mãi thế kia!!!
Rốt cuộc có định cho ai ngủ hay không?
Hệ thống liền sốt sắng nói: "Ký chủ, tiểu hoàng tử khó ngủ đó. Cậu phải dỗ dỗ cho tiểu hoàng tử ngủ đi!"
"Dỗ?" Tôi nói.
"Thì nè, lấy tay xoa xoa bụng nè. Rồi hát ru nè. Cậu biết hát không? Không biết hát thì hát theo tôi, tôi chỉ cho cậu hát."
Tôi làm theo lời chỉ dẫn của hệ thống, một hồi sau quả nhiên cụ shota liền lăn ra ngủ khò khò.
.
Qua hết một ngày, mục đích duy nhất của cụ shota có vẻ như là ăn chùa uống chùa ở chỗ tôi.
Tôi có linh cảm cụ không có ý đồ giết tôi.
Ngoài ra tôi còn có thêm một linh cảm nữa.
Tôi liếc ngang nhìn lên màn hình hệ thống: "A Thống cưng này..."
"Dạ ký chủ?"
"Cưng bị bệnh thích con nít phải không."
Hệ thống không trả lời chỉ để trên màn hình hai cái emoji , rồi hơ hơ cười, trông vô cùng lố bịch.
.
Hệ thống nói nó lúc còn là người đã rất thích con nít rồi.
Nó tuy không thích cưới vợ.Nhưng vẫn sẽ cưới để sinh cả một đội bóng cho vui nhà vui cửa.
Tôi nghe hệ thống nói mấy lời này chỉ biết lấy tay xoa trán: "Đứa nào làm vợ cưng đứa đó chắc bạc phúc."
Hệ thống hơ hơ cười:
.
Và thế là kế hoạch tìm chết của tôi trở nên bế tắc.
Nhưng có chút chuyện kì lạ thế này.
Cụ shota cứ bám mãi ở chỗ tôi không buông.
Coi như là lúc này cụ shota vẫn còn ngây thơ trong sáng chưa hắc hóa, đối với tôi huynh hữu đệ cung.
Thì cũng ghé qua chơi một ngày rồi thôi chứ!!! Làm gì mà ăn bám mãi thế này???
"Không! Ta không về! Không chịu về đâu!!!"
Bộ dạng của cụ shota lúc này giống y hệt bộ dạng mấy đứa trẻ con ở Trái Đất bị ba mẹ lôi về từ cửa hàng đồ chơi. Throw một đống tantrum vào mặt người khác.
Tôi nhìn đám cung nữ thái giám chật vật đối phó với cụ shota mà trong lòng đổ mồ hôi hột.
Hệ thống nó nói muốn có một đội bóng. Còn tôi, tôi thề, sau này kể cả khi có vợ vẫn sẽ xài bao cao su đều đặn.
Cùng lúc này thì bên ngoài có tiếng người bước vào: "Thiên nhi! Con giờ này tại sao lại ở đây?"
"Cung nghênh hoàng quý phi." Đám thái giám cung nữ trong điện của tôi đồng loạt hành lễ.