Khi tỉnh lại Snape nhận ra những người khác không có ở đây, chỉ còn lại một mình, hơn nữa càng đáng sợ chính là chung quanh có rất nhiều anh đang nhìn. Nhìn kỹ một chút, Snape nhẹ nhàng thở ra, thì ra tất cả đều là gương, mà những gì anh vừa nhìn thấy chỉ là hình ảnh phản chiếu. Thả lỏng người, Snape định lập tức rời đi nơi này để tìm những người khác.
Tuy tấm gương chung quanh nhìn không có nguy hiểm, nhưng kết hợp với những điều cổ quái trong lăng mộ lúc trước, ai biết trong những tấm gương này có ẩn giấu điều gì hay không, hơn nữa đứng ở chỗ này anh luôn có một loại cảm giác xấu.
Snape vừa mới đứng dậy, chợt nghe thấy một giọng nói bất ngờ vang lên, “Ngươi muốn đi đâu?”
Snape dừng lại, giấu bàn tay đã nắm chặt đũa phép vào trong áo choàng, đây không phải là đũa phép anh cầm trong tay lúc đi vào lăng mộ, từ lúc anh rơi xuống nước chiếc đũa đó đã không thấy tăm hơi. Cũng may năm đó lúc anh trốn khỏi tòa thành Prince, anh đã đem tất cả đũa phép mà gia tộc Prince cất giữ mang theo. Xuyên qua ngàn năm đũa phép đinh mệnh của anh sớm đã không thấy tăm hơi, hiện tại chỉ có thể dùng tạm.
Cái giọng nói đột nhiên xuất hiện làm cho Snape rất cảnh giác, vì giọng nói này anh quá quen thuộc, anh đã nghe hơn bốn mươi năm, đó là giọng của chính anh.
“Ai đó?” Snape lớn tiếng hỏi. Một màn xuất hiện làm anh kinh ngạc, mặt gương đối diện chiếu ra bóng dáng của anh.
Giờ phút này hai người đối diện nhau có diện mạo hay ăn mặc đều giống nhau như đúc, chẳng qua một người trên mặt là vẻ kinh ngạc, một người lại lộ vẻ trào phúng, cười lạnh.
“Anh là ai?” Snape chỉ hơi kinh ngạc, dù sao ở giới pháp thuật, cái gì cũng có khả năng xảy ra. Cho dù hai người hoàn toàn giống nhau đứng chung một chỗ, cũng không ngạc nhiên, độc dược, pháp thuật đều có làm được, là người say mê độc dược Snape có thể tự làm cho mình một chai thuốc Đa dịch. Chẳng qua người có bộ dạng giống anh là từ gương trong đi ra, điểm ấy có chút kỳ quái. Tạm thời Snape chỉ có thể đoán mặt gương này giống như cái lò sưởi.
“Tôi chính là anh.” Người kia dùng dùng giọng nói như tơ lụa nói những lời khiến Snape biến sắc.
“Anh đừng có đùa giỡn nữa, điều này chẳng có gì buồn cười. Tôi giả thiết trong đầu anh chỉ toàn ốc sên mới có hứng thú đi giả trang một người với bàn tay trắng như tôi.” Giọng Snape hơi không kiên nhẫn, nói xong những lời này, vì làm cho đối phương tin tưởng, anh lại lập lại một câu, “Điều này chẳng có gì buồn cười.”
“Ha ha, quả nhiên bản thể như anh trước sau như một luôn làm cho người ta chán ghét như vậy nha.” Trong gương xuất hiện Snape (về sau Snape thật gọi là bản thể để phân biệt) trên mặt trào phúng giả cười liên hồi. “Nhưng cho dù anh có chán ghét tôi như thế nào, tôi cũng muốn hủy diệt anh, thay thay thế anh.”
“Thay thế tôi? Điều này vốn không có khả năng.” Vẻ mặt Snape trở nên vô cùng lạnh lùng, tay của anh đã nắm đũa phép nhắm thẳng vào Snape trong gương.
“Không có khả năng? Không có gì là không có khả năng, người giống như anh không nên sống trên cõi đời này.” Snape trong gương lạnh lùng cười nhìn Snape bản thể.
Từ trong cái gương bên trái Snape truyền đến một giọng nói non nớt, “Mày là quái vật, vốn không nên tồn tại trên đời này.” Snape nghiêng đầu lại, đôi mắt của anh trợn trừng. Trong gương lại hiện ra một Snape khác, nhưng lần này không phải Snape trưởng thành, mà là Snape khi còn nhỏ, mặc một thân quần áo không phù hợp, mái tóc đầy dầu mỡ.
Từ lúc bước ra khỏi gương “nó” vẫn luôn cúi đầu, khi bị Snape nhìn chăm chú, “nó” chậm rãi ngẩng đầu lên. Khuôn mặt non nớt đã không còn nét hồn nhiên mà một đứa trẻ nên có, thay vào đó là một loại oán hận, mà đối tượng “nó” oán hận chính là bản thể của “nó”.
“Mày là quái vật, là quái vật phá hủy sự bình yên của nhà Snape, là mày hủy đi nhà Snape.” Trước khi có sư đình xảy ra chuyện, Snape được cha mẹ yêu thương, sau sự cố, cha anh, Tobias nản chí buồn bực bởi vì nhiều việc không thuận lợi, mà anh lại xui xẻo xuất hiện pháp lực bạo động còn bị cha bắt gặp, do đó anh và mẹ anh Eileen đã làm bại lộ thân phận phù thủy. Từ đó về sau gia đình Snape tan vỡ, Tobias quy hết thảy tội lỗi lên người anh và Eileen, sau đó cuộc sống của họ như ở trong địa ngục.
Tay Snape nắm đũa phép hơi run rẩy, việc này vẫn luôn chôn sâu trong đầu anh, anh không muốn nhớ lại, nhưng anh không thể phủ nhận Snape nhỏ đi ra từ gương nói không đúng, bởi vì đây chính là suy nghĩ của anh. Đã vô số lần anh cho rằng mình là tai tinh của nhà Snape, thậm chí anh cho rằng nếu Eileen không sinh ra mình, khi còn sống bà ấy sẽ rất vui vẻ, là anh hủy đi hạnh phúc của Eileen.
“Mày là một kẻ có tội, là mày tự tay hủy diệt ánh sáng sinh mệnh của mình.” Lúc Snape tinh thần suy sụp, cái gương bên phải lại truyền tới giọng nói.
Snape chậm rãi quay đầu qua, nơi đó cũng đi ra một Snape, đó là Snape khi thiếu niên mặc đồng phục. Snape khi thiếu niên so với Snape khi còn nhỏ trưởng thành nhiều, nhưng không thay đổi chính là vẻ oán hận trên mặt đối với bản thể Snape.
“Nó” chậm rãi mở miệng, “Là mày hại chết Lily.” Khi “nó” xuất hiện, trong gương cũng hiện ra rất nhiều hình ảnh, đó là hình ảnh anh và Lily ở chung, còn có cảnh anh nói với Lily từ “Máu Bùn”, cuối cùng xuất hiện cảnh anh quỳ gối dưới chân Voldermort nói cho Voldermort lời tiên đoán của giáo sư Sibyll.
Bàn tay không nắm đũa phép của Snape siết lại thành quyền, máu tươi từ khe hở chảy ra, một giọt lại một giọt rơi trên mặt đất. Anh không có cách nào phản bác lời nói của Snape này, cái chết của Lily, anh vĩnh viễn không thể chuộc lại tội, cho dù anh dùng mạng để đền tội cũng vậy.
“Mày là phản đồ, mày phản bội Slytherin.” Lần này mở miệng chính là Snape trong gương xuất hiện lúc ban đầu. Trong gương mà “nó” bước ra, xuất hiện Snape quần áo tả tơi được tuyên bố vào nhà Slytherin, sau đó nhóm Slytherin từ đầu soi mói, bất hòa đến chậm rãi tiếp nhận anh, nhất là tình bạn giữa Lucius và anh. Sau đó là cảnh anh và Dumbledore bí mật liên lạc, Voldermort hoàn toàn bị tiêu diệt, Malfoy suy tàn.
Snape cũng không thể phản bác, vì Lily, quả thật anh phản bội Slytherin. Slytherin một khi xác nhận tình bạn đó chính là cả đời, mà anh đã phá hủy tình bạn Lucius trao cho. Tình thân, tình bạn, tình yêu anh, Severus Snape đều thất bại, anh không xứng có được những tỉnh cảm đó.
“Mày không nên tồn tại trên đời này.” Ba Snape đi ra từ gương cùng mở miệng, ngay sau đó những cái gương xung quanh cũng truyền ra những lời này, giống như lời nguyền quanh quẩn bên tai Snape.
Snape như mất đi sức lực chống đỡ thân thể của mình, mơ hồ đánh rơi đũa phép, anh không tự chủ được quỳ rạp xuống đất, cơ thể anh đang không ngừng run rẩy. Bất cứ người nào nhìn cũng biết, phòng tuyến tâm lý của người đàn ông trước mắt đã bị phá vỡ, hiện tại ai cũng có thể giết anh.
Ba Snape khác tuổi liếc nhìn nhau, trên mặt xuất hiện nụ cười thắng lợi, thế nhưng nụ cười vừa mới hiện lên trên mặt, đã bị âm thanh nào đó đánh nát. Đó là tiếng gương bị đánh vỡ, ba Snape giả cùng quay đầu lại nhìn về phía cái gương mà mình bước ra, trên gương đã xuất hiện vết rạn, hơn nữa vết rạn còn chậm rãi lớn dần.
“Là Sectumsempra.” Snape giả nhiều tuổi nhất nhẹ giọng nói, “nó” nhìn về phía người mà “nó” cho rằng đã đánh bại – Snape bản thể.
“Bọn mày nói đúng, những điều này là tội lỗi mà tao không thể cãi lại.” Snape vốn quỳ trên mặt đất đã chậm rãi đứng lên, không biết khi nào trên tay của anh lại xuất hiện một cây đũa phép. “Tao đã từng soi qua một mặt gương, bên trong cái gương đó, tao có tất cả thứ mình muốn.” Snape chậm rãi nói, anh nhớ lại cảnh mình lén lút đi xem tấm gương Ảo ảnh, rõ ràng trong gương xuất hiện một nhà Snape hạnh phúc, xuất hiện Lily tràn ngập sức sống. Anh đã từng vô cùng si mê vuốt ve gương, nhung lại dứt khoát rời đi, không hề nhìn lại.
“Bọn mày cũng phản ánh khát vọng của người nhìn, nhưng ngược lại là những khát vọng tiêu cực, hủy diệt.” Snape nắm chặt đũa phép trong tay chậm rãi mở miệng, “Nhưng tao đã không còn gì để phá huỷ, anything!” (anything là tác giả để vậy nha:)Anh cẩn thận nhìn ba Snape giả đang sợ hãi, “Cám ơn bọn mày lần thứ hai làm cho tao nhớ lại tội lỗi mà tao phải gánh vác. Nhưng hẹn gặp lại, Sectumsempra!”
Chung quanh Snape truyền ra từng tiếng nổ ầm ầm, vô số mảnh vụn thủy tinh văng lên trên người, trên mặt của anh, nhưng anh vẫn đứng ở nơi đó không nhúc nhích.
Sau khi tất cả gương đều bị đánh nát, Snape đi lại kiểm tra, khi xác định không để lại tai hoạ ngầm, anh mới nhẹ nhàng thở ra suy sụp đặt mông ngồi trên mặt đất. Lúc này sắc mặt anh tái nhợt, tuy rằng nhìn anh thoải mái diệt trừ nguy hiểm từ những tấm gương, nhưng miệng vết thương vĩnh viễn không thể khép lại trong tim anh lần thứ hai bị mở ra. Trong trận này, anh không bị ngoại thương, nhưng tim anh lại bị khoét một cái động thật lớn. Snape ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, ngay sau đó lại đứng lên, anh phải mau rời khỏi nơi này đi tìm những người khác.
Khi Snape rời đi không gian đều là gương, những tấm gương lại phục hồi như một kỳ tích.
“Thật là một người thú vị, có tình cảm cũng rất thú vị.” Một giọng nói từ không gian không người truyền đến.