“Kẹo rất ngon sao?”
Snape ngẩn ra, cho tới bây giờ không có người nào dám hỏi anh vấn đề… ngu ngốc như thế, cho dù thật sự có người không muốn sống đi nữa hỏi anh vấn đề này, anh sẽ không chút do dự phun nọc độc một đầu người đó, có sở thích giống Dumbledore, làm người không muốn lại đi làm một lão ong mật chỉ biết ong ong.
Nhưng mà lần này người hỏi lại là Salazar Slytherin, Snape hơi do dự một chút. Chẳng lẽ Slytherin vĩ đại muốn trêu đùa một Slytherin nho nhỏ hèn mọn như tôi sao?Snape rất muốn hỏi như vậy, phải biết, tuy anh không thích đồ ngọt, nhưng anh cũng đã nếm qua một ít. Trước khi nhà anh xảy ra chuyện, mỗi ngày Snape nhỏ bé đều được ăn đồ ngọt, cho dù là sau này, mỗi ngày giãy dụa với áp lực cuộc sống, mẹ của anh cũng sẽ chuẩn bị cho anh một miếng bánh ngọt nho nhỏ, giá rẻ vào sinh nhật hàng năm của anh. Anh chưa từng nghe nói có người chưa bao giờ ăn thử kẹo. Nhưng khi Snape nhìn thấy người nào đó mặt luôn vô cảm giờ lại bày ra vẻ mặt cầu được giải thích khó gặp, anh há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn gật đầu.
“Thì ra là thật.” Salazar có vẻ hiểu biết gật gật đầu, thì ra trước kia con rắn nhỏ Mary không có lừa y, kẹo thật sự ngon, thật sự rất ngọt, như vậy về sau y cũng phải đi ăn rất nhiều rất nhiều kẹo, bởi vì y chưa bao giờ biết ngọt là loại vị như thế nào. (NN: Sasa lại đây Ngư cho kẹo nè~ Ngoan~~~vuốt vuốtrờ rờcười nham nhở)
Thật là một lần sảy chân để hận nghìn đời, Snape không biết bởi vì cái gật đầu này của anh đã tạo nên một vị xà tổ thích ngọt như mạng. Những năm về sau, khi mỗi lần anh đau răng nhìn người nào đó vui vẻ uống nước mật đặc quánh đến không thể quấy, đều hối hận muốn tìm một cái đạo cụ quay ngược thời gian trở lại quá khứ, đi ngăn cản mình gật đầu.
Bỏ qua không nói đến sinh hoạt “ngọt như mật” của đôi rắn trong tương lai, chúng ta vẫn nên quay màn ảnh trở lại cảnh hiện tại của hai người, không thể bởi vì một số người bộ dạng rất xin lỗi người xem mà không cho người ta xuất hiện trên màn ảnh được.
Bởi vì Salazar và Snape dễ dàng đuổi đi sinh vật mạnh mẽ mà Wylie tốn sức gọi về, Wylie đã bị kích thích rồi. Ông ta điên loạn hô to, làm hình tượng Đại linh mục cao nhất tại thần điện Odin được người tôn sùng ban đầu hoàn toàn không còn.
“Làm sao có thể, ta dùng linh hồn chính mình và thuộc hạ để gọi về Ma sói Fenrir, Ma rắn Jörmungandr làm sao có thể dễ dàng bị đánh bại! Làm sao có thể, mỗi lần xuất hiện ma vật đều sẽ gặt hái sinh mệnh của tế phẩm sao có thể rời đi như vậy?” (Jörmungandr: ăn mãi cũng ngán, lại không cần thiết, cũng ăn không ngon như đồ ngọt a. ps: đem đầu lưỡi duỗi thẳng, xin hãy gọi ta là manh rắn, ma rắn đã out.)
Salazar không phản ứng gì đối với Wylie đã trở nên điên loạn, y xoay người đi đến bên đồng bạn của mình. Linh hồn Wylie đã bị chính ông ta hiến tế, cho dù tâm nguyện không hoàn thành, đối phương cũng sẽ không buông tha. Quả nhiên sau khi lầm bầm lầu bầu, Wylie không còn lên tiếng, ông ta vẫn không nhúc nhích nằm ở nơi đó, giống ba thủ hạ của ông.
Bên này Salazar và Snape trở về cạnh các bạn, cuối cùng năm người bị thất lạc sau hai ngày lần thứ hai gặp lại.
“Hai ngày nay các cậu trải qua như thế nào? Tớ rất lo lắng cho hai cậu.” Godric sáng sủa như bình thường sắm vai nhân vật đầu tiên lên tiếng, mục tiêu câu hỏi của anh là tổ hai người trầm mặc Salazar và Snape.
“Rõ ràng tớ nhìn thấy Salazar nắm được Severus, vậy mà chờ tớ và Rowena, Helga rơi xuống thì tìm không thấy các cậu. Vì các cậu tớ còn nhảy vào trong nước tìm nửa ngày, suýt chút nữa bị bầy cá đuổi giết.”
Snape do dự, đôi mắt màu đen lóe lóe, anh nên nói như thế nào, chẳng lẽ lại nói anh suýt nữa áp đảo Salazar Slytherin. Tại thời điểm anh do dự, Salazar đã thay anh trả lời, “Tốt lắm.”
“Chúng tôi gặp được một số thứ kỳ quái.” Snape nghĩ, ngoài một số chuyện anh muốn quên đi, còn lại những cái khác đều nói ra cho những người khác biết.
“Thật sự các cậu không xảy ra chuyện gì chứ?” Godric trái nhìn Salazar mặt vô cảm không biết đang suy nghĩ gì, phải nhìn biểu tình trống rỗng của Snape, trực giác luôn nói cho anh biết trong hai ngày ở chung với nhau hai người kia đã xảy ra việc gì đó, hơn nữa chắc chắn là rất thú vị.
Trước ánh mắt nghi ngờ của Godric, cái trán Snape đã đổ mồ hôi hột, anh đã vận dụng Bế quan Bí thuật, nhưng dù anh tự tin dựa vào Bế quan Bí thuật của mình có thể lừa gạt Chúa tể Hắc ám cũng không tự tin có thể lừa gạt một trong bốn nhà sáng lập Godric Gryffindor, nếu vị sư tổ và vị hiệu trưởng kia giống nhau thích dùng Chiết Tâm Trí Thuật! Nếu việc anh bất kính với Salazar Slytherin bị công bố ra ngoài, vậy anh phải lấy cái chết tạ tội, dùng cái chết của anh để giữ gìn vinh dự của Salazar Slytherin. (Thập Nhị: giống như kỵ sĩ vì giữ gìn vinh dự của công chúa yêu dấu mà liều sống liều chết a?)
Cũng may lòng hiếu kỳ tràn đầy của Rowena vô tình một lần cứu mạng của Snape, “Severus các cậu đã gặp cái gì vậy, chẳng lẽ giống chúng tớ, gặp được một số sinh vật kỳ quái?”
Luôn luôn thích vì Merlin làm ra các loại tổ hợp từ ngạc nhiên, cổ quái như là thắt lưng Merlin, quần lót Merlin, lần đầu Snape thật lòng âm thầm cầu nguyện một câu, “Cảm tạ Merlin!”. Bởi vì cảm kích Rowena đúng lúc ngắt lời, khó có khi Snape dùng phương thức tự sự ít dùng, trong lúc trần thuật không xuất hiện quá nhiều dược liệu độc dược quỷ dị, mà rất thật thà tự thuật chuyện anh và Salazar khi từ thác nước rớt xuống đến những chuyện gặp phải trên đường, đương nhiên không kể những tình tiết cần xem nhẹ.
“Hóa ra các cậu gặp được tượng yêu tinh có thể cử động, có thể tự động phục hồi như cũ, lại còn có tập tính của yêu tinh. Vậy là không giống chúng tớ.” Godric lập tức tiếp nhận đề tài nói với Snape về những gì ba người bọn họ đã trải qua.
Thì ra sau khi bọn họ rơi xuống liền phát hiện không tìm thấy hai người Snape, bọn họ chỉ có thể vừa tìm kiếm hai người, vừa tiếp tục đi tới. Mà trên đường bọn họ gặp được một số thứ trái ngược thực tế. Bọn họ thấy động thực vật rất to lớn thần kỳ, hơn nữa động thực vật kịch độc ngược lại không có độc tố, còn động vật ăn cỏ ôn thuần lại trở nên khủng bố vô cùng. Dọc theo đường đi bọn họ bị con kiến to hơn rồng rượt đuổi, bị sư tử hung ác nhỏ như con thỏ đuổi cắn, suýt nữa bởi vì hái nho dại trên cây mà bị dây nho hút máu mà chết, suýt nữa… Tóm lại một câu, hai ngày này bọn họ khổ không thể tả.
“Tớ nghĩ chúng ta có thể đã bị những người Đan Mạch lừa, nơi này không phải là lăng mộ vua Arthur.” Rowena nói ra kết luận mà cô tự hỏi đã lâu. Những người khác cũng tràn đầy đồng cảm gật đầu.
Godric thấy có lỗi nhìn các bạn, dù sao lần này bọn họ không bắt buộc phải tới nơi này, nếu không phải vì anh kiên trì, bọn họ sẽ không gặp những chuyện phiền toái này. Tuy rằng hiện tại chuyện đã xảy ra cũng còn có thể ứng phó, nhưng ai có thể biết kế tiếp chuyện gì sẽ xảy ra, có lẽ bọn họ không thể đi ra khỏi nơi này, không thể nhìn thấy… ánh mặt trời ngày mai.
“Nếu để cho tớ biết nơi này là mộ của ai, tớ nhất định phải lật quan tài của gã.” Godric oán hận nói.
“Ha ha ha ha… Ta đây vui lòng chờ ngươi tới lật quan tài của ta.” Khi Godric vừa nói xong, toàn bộ hang động truyền ra một tràng cười âm trầm, tiếng cười vang vọng khắp không gian.
Sau khi tiếng cười đột nhiên xuất hiện, đài ngọc thật lớn đang lẳng lặng nằm yên trên mặt nước đột nhiên giống như gặp động đất, mọi người chỉ có thể giúp nhau đứng vững.
Ba con đường vốn dẫn đến đài ngọc đột nhiên chìm xuống, mà đài ngọc bắt đầu nghiêng về một bên, mọi người đều té trên mặt đất, bốn thi thể người Đan Mạch theo độ nghiêng của đài ngọc rơi vào trong nước.
Mọi người cùng nhau giữ lấy người bên cạnh, mà Godric thì cố gắng dùng kiếm đâm vào đài ngọc tạo một điểm tựa chống đỡ cho mọi người.
Lúc Godric khó khăn dùng bảo kiếm đâm được một cái cái khe, đài ngọc lại bắt đầu nghiêng về hướng ngược lại, mọi người không thể theo kịp biến hóa bị mất thăng bằng. Kế tiếp, đài ngọc lại nghiêng vài lần theo các hướng khác nhau, sức lực mọi người cũng dần dần yếu đi.
Bỗng nhiên mọi người phát hiện cơ thể bay lên không trung, tập trung nhìn lại thì thấy, Salazar đang duy trì thần chú trôi nổi. Mặt Rowena đỏ lên, uổng cô luôn tự xưng là phù thủy thông minh, kết quả tới lúc quan trọng, cô lại quên mình là một phù thủy.
Mọi người âm thầm trao đổi ánh mắt, bọn họ quyết định thay phiên dùng thần chú trôi nổi, làm mọi người bay lên cho đến khi chấn động qua đi. Nhưng mới dùng thần chú trôi nổi một lúc, thần chú giống như mất đi hiệu lực, bùm vài tiếng, mấy vị phù thủy ưu tú rơi thẳng vào trong nước.
Không biết qua bao lâu, lần thứ hai Snape tỉnh lại, anh phát hiện chỉ có một mình, những người khác không thấy đâu, mà khi anh ngẩng đầu lên lập tức ngây ngẩn cả người. Bởi vì anh phát hiện chung quanh có rất nhiều người áo đen đang vô cảm nhìn anh, hơn nữa những người đó đều là anh – Severus Snape.