Quầy Lễ Tân Địa Phủ

chương 7: quỷ vực

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Địa Phủ Tiền Thai Tiếp Đãi Xử

(Quầy lễ tân Địa Phủ)

☆, Quỷ vực

Tần Phong và Tạ Kỳ Liên tìm được chỗ chú lao công nói, phát hiện nó không phải là phòng nghỉ VIP gì cả, mà là một kỹ thuật mới rất hot gần đây —— trải nghiệm ngủ đứng ngoài không gian, thu phí theo giờ, nhét bạn vào trong một quả trứng màu trắng to đùng rồi bật nhạc nhẹ lên cho bạn nghe, nghe nói rất được lòng một số tinh anh yêu thích công nghệ mới, nói chung là cảnh sát cơ sở như Tần Phong lần đầu tiên nhìn thấy nó đấy.

"Ơ... hai anh, xác định, chỉ cần một máy thôi à?" Nét mặt của nữ nhân viên có chút là lạ.

"Phải, cảm phiền nhanh lên, cảm ơn."

Nữ nhân viên luống cuống tay chân chuẩn bị, trong lòng lại thầm nhủ, chàng ngầu mặc đồ đen này gấp ghê.

Chờ tới khi vào máy rồi Tần Phong mới biết tại sao ánh mắt của nữ nhân viên lại quỷ dị đến thế, quả trứng này được thiết kế cho một người nằm, hai người chui vào thì chỉ có thể ôm.

Cửa vừa đóng lại, bầu không khí đã trở nên khó nói.

Vì thế Tần Phong vừa cởi thi thể ra, vừa tìm đề tài.

"Cậu không có cộng tác à?" Tần Phong hỏi.

"Dạo gần đây không có." Tạ Kỳ Liên đáp, "Cộng tác trước đây về hưu đi đầu thai rồi."

Tần Phong cười vươn tay: "Vậy xem ra chúng ta có thể trước tiên làm cộng tác lâm thời, tôi cũng chưa có."

Bàn tay thon dài của đối phương thò qua nắm lấy tay anh, mặc dù là quỷ, nhưng đầu ngón tay của cậu ta rất ấm.

Tạ Kỳ Liên gật đầu: "Nếu vậy hợp tác vui vẻ, cảnh sát Tần."

.

.

.

Thân là tiền bối của Địa Phủ, độ đáng tin của Tạ Kỳ Liên cao hơn Giang Thận mấy trăm lần, cậu ta dạy cho Tần Phong biết cách vẽ kết giới đơn giản, như vậy bất kể chuyện gì xảy ra xung quanh thi thể, Tần Phong cũng có thể lập tức biết được.

Tạ Kỳ Liên không có thi thể, dàn xếp xong cho Tần Phong, hình thái của cậu ta từ thật thành ảo, biến lại thành âm hồn.

"Tiện quá." Tần Phong có chút bội phục.

"Một phép thuật nhỏ thôi, tương lai anh cũng có thể làm được." Tạ Kỳ Liên chỉ vào tòa cao ốc đối diện, "Trước thăm dò xem nhé?"

"Ừm." Tần Phong gật đầu.

Vừa ra khỏi thương trường, Tần Phong đã nhíu mày.

Mất đi dương khí náo nhiệt che giấu, dị thường của tòa kiến trúc thương trường ở phía đối diện trở nên cực kỳ rõ ràng. Lúc còn mặc thi thể cảm quan của anh không nhạy được như vậy, nhưng dùng hình thái âm sai nhìn lại tòa cao ốc của Cẩn Tú Hoa Niên, cả tòa nhà này bị một lớp khói xám nhàn nhạt che phủ, càng đi lên trên càng dày, ở tầng ba mươi sáu đã tụ thành mây đen, gần như không thể thấy được cửa sổ phía sau.

"Cậu nhìn thấy không?"

Tạ Kỳ Liên: "Không rõ được như anh."

"Hửm?" Tần Phong nghiêng đầu.

Tạ Kỳ Liên cười: "Không phải năng lực của âm sai nào cũng là giám tội."

Tần Phong cảm thấy từ này rất chính xác: "Nó không phải là phúc lợi của âm sai à?"

"Không phải." Tạ Kỳ Liên giải thích, "Có lẽ là kinh nghiệm tích lũy từ năm này qua tháng nọ lúc còn sống của một trinh sát hình sự, chết rồi anh được Thiên Đạo tăng phúc, bởi vậy có thể trực tiếp nhìn thấy tội nghiệt, hơn nữa ở trong phạm vi nhất định, anh sẽ có cảm ứng, không cần tận lực tu luyện, âm sai khác không làm được như anh. Gần đây anh hẳn là cảm thấy việc phá án đã trở nên đơn giản hơn đúng không?"

Tần Phong nhớ tới mình tra một vụ án trộm vàng lại có thể kéo ra một cái Hạ Cẩn Niên, mới sực tỉnh ra rồi tán thành: "Quả thực là vậy, trùng hợp đến khiến tôi suýt nữa hoài nghi nó là cạm bẫy. Cho nên, tên của năng lực này là gì?"

Tạ Kỳ Liên nháy mắt mấy cái: "Giác quan thứ sáu của âm sai hình sự?"

Tần Phong: "..."

Tòa cao ốc của Cẩn Tú Hoa Niên được thiết kế rất phong cách, tường ngoài bằng kính, kết hợp với sàn nhà nhiều lớp trong suốt bên trong, khiến cho đại sảnh như được rót đầy ánh nắng trong vắt. Nhưng thông qua đôi mắt được tăng phúc sức mạnh giám tội, Tần Phong lại thấy ánh nắng ấy đầy lạnh lẽo và thê lương, xuyên qua tường ngoài rọi vào, lóe lên màu xanh biếc.

Nhân viên lui tới lại như không hề hay biết gì, hăng hái ôm đủ mọi tài liệu chạy tới chạy lui.

"Haiz, Hạ tổng còn đang đọc diễn văn kìa, muốn đi nghe quá, nhưng tôi phải làm xong chỗ tài liệu này đã!"

"Alô, A Vĩ hả, tối nay em tăng ca... Không, em tự xin, dự án của các nhóm khác đã xong phân nửa rồi, nhóm em lại chỉ mới bắt đầu, em phải cố gắng hơn mới được!"

Tần Phong nghi ngờ tột độ: "Hiện tại nhân viên của doanh nghiệp tư nhân đều cầu tiến thế à?"

Tạ Kỳ Liên không nói gì, nhẹ nhàng vòng quanh đại sảnh hai vòng, lúc trở lại trong tay cậu ta cầm một lá bùa màu vàng gấp thành hình tam giác.

"Nó có ở khắp nơi trong tòa nhà này, là một loại bùa ngưng thần tụ khí rất đơn giản, tôi từng thấy không ít đạo trưởng trẻ tuổi dán cho mình cái này để ôn thi." Tạ Kỳ Liên nói, "Nhưng nếu không ngừng sử dụng..."

Cậu ta dừng một chút, Tần Phong lại hiểu rõ nói tiếp: "Còn không phải là mệt chết à?"

Một ông trưởng phòng bưng chén trà nóng, bước chân như gió, đâu vào đấy chỉ đạo công việc cho cấp dưới, nhưng ông ta hình như không ý thức được quầng thâm dưới mắt mình đã sắp lan tới hai má rồi.

Trong lúc bọn họ nói chuyện, bảo an và phóng viên ngoài cửa bu quanh một người trẻ tuổi đi tới đây, người đó là Hạ Cẩn Niên vừa diễn thuyết xong.

Ở trong mắt Tần Phong, Hạ Cẩn Niên là một đám mây đen hình người.

Không chờ Tần Phong có hành động, Tạ Kỳ Liên đã bắt lấy cổ tay anh, kéo anh lui về sau, rồi giơ tay lên vẽ một đồ án ở giữa không trung, ánh sáng màu vàng nhạt từ cổ tay cậu ta chảy tới đầu ngón tay, hóa thành những ánh sao.

"Cẩn thận, nó là thuật ẩn nấp, lát nữa về tôi dạy cho anh."

Người sống bình thường tự nhiên không thể nhìn thấy âm sai, nhưng ai biết kẻ đã giúp Hạ Cẩn Niên trốn tử kiếp ấy có thủ đoạn đặc biệt nào không?

Thiên hạ mênh mông, tài ba dị sĩ chưa bao giờ thiếu, cho nên âm sai đi công tác, không chỉ đơn giản là cầm Câu Hồn Lệnh la lên mấy từ lúng túng như bắt quỷ thôi đâu.

Hạ Cẩn Niên đi ngang qua chỗ ông trưởng phòng, chàng thanh niên tuấn tú này chín chắn hơn tuổi thật của mình rất nhiều, cậu ta trực tiếp giật lấy chén trà trong tay ông, rồi cau mày nói: "Trưởng phòng Khâu à, bác mau đi nghỉ đi, hôm nay tan tầm sớm nhé."

Ông trưởng phòng có vẻ không hài lòng lắm: "Hạ tổng à, bác không mệt, hôm nay mọi người có thể hoạch định xong chiến lược hoạt động của tháng sau cho nền tảng đấy."

"Không cần gấp gáp như vậy đâu ạ, bác mau tan tầm đi." Hạ Cẩn Niên cau mày, nhìn chằm chằm quầng thâm dưới mắt trưởng phòng Khâu, cậu ta không nói lời nào chỉ cầm lấy tài liệu và cái Ipad trong tay ông ta, rồi ném cho trợ lý trưởng phòng.

Cánh phóng viên chen nhau ở cửa không ngừng chụp ảnh, không ít người còn gõ bản thảo kiểu như "Nền văn hóa tích cực cầu tiến của doanh nghiệp, CEO tập đoàn quan tâm nhân viên".

Đội ngũ thư ký của Hạ Cẩn Niên tươi cười tiếp đón cánh phóng viên, bản thân cậu ta cũng lễ phép phẩy tay, rồi xoay người bước vào thang máy.

"Đuổi theo." Tần Phong ra dấu, theo thói quen dán sát chân tường, ẩn núp.

Đi được hai bước, quay đầu lại, Tạ Kỳ Liên đứng sau lưng đã cười ra tiếng.

Mặt của Tần Phong đỏ lên, đứng thẳng dậy: "Nó là động tác chiến thuật, đã thành bản năng rồi."

"Không, tôi không cười anh." Tạ Kỳ Liên vội vã quơ tay, quơ được hai lần, lại cười, nhưng nụ cười lần này nhìn khác lắm.

Cậu ta nói: "Cho nên, Nhân Gian Thái Bình."

Tần Phong ngẩn ra, sờ mũi, không muốn thừa nhận mình đã dễ dàng bị nụ cười ấy cuốn hút.

—— nhưng nói thật, nếu âm sai của Địa Phủ đều như Tạ Kỳ Liên, vậy không có ngũ hiểm một kim hình như cũng không có gì to tát lắm.

Hạ Cẩn Niên đi thang máy, hai vị âm sai lại trực tiếp leo giếng thang máy, lối đi độc đáo, thế nên mới nói làm a phiêu kỳ thực cũng rất thú vị.

Giếng thang máy đen thui, chả có gì cả.

"Kết cấu thẳng một đường từ trên xuống dưới, lại đặt trong một tòa nhà âm u như vậy, vốn nên dễ tụ tập quỷ quái." Tạ Kỳ Liên thở dài, "Nhưng nó quá sạch sẻ."

Đối với giếng thang máy mà nói, quá sạch sẽ trái lại là không bình thường.

Tần Phong hỏi: "Chúng ta không bắt cô hồn dã quỷ à?"

"Không cần, chỉ cần không làm việc ác, không ảnh hưởng tới cuộc sống của người sống, không rối loạn trật tự âm dương, chúng ta không bắt." Tạ Kỳ Liên nói, "Vong hồn bình thường có quyền được chọn có đầu thai hay không, chỉ cần tự gánh lấy hậu quả. Loại du hồn này có đôi lúc có thể đóng vai quần chúng đi ngang qua, cung cấp một số manh mối cho âm sai."

Tần Phong: "Địa Phủ cũng thật nhân tính hóa."

Tạ Kỳ Liên lườm anh, Tần Phong đổi giọng: "Quỷ tính hóa."

Thang máy của Hạ Cẩn Niên đã ngừng lại, chính là ở tầng ba mươi sáu.

Tầng ba mươi sáu hiển nhiên là khu làm việc thuộc về tổng tài, rộng rãi xa hoa, nhét cả phân cục khu Tây vào đây cũng không sợ chật. Nhưng vừa bước ra giếng thang máy, Tần Phong đã cảm giác được không khí hình như đột nhiên đọng lại.

Sắc mặt của Tạ Kỳ Liên khẽ thay đổi: "Có kẻ ngự quỷ?"

Không khí bị đổ đầy vào một thứ mùi quái dị, như là mùi lốp xe cháy khét, nhưng nếu ngửi kỹ hơn, bên dưới cái mùi gay mũi này còn giấu một cái mùi khiến phổi người thấy rét lạnh, giống như mùi của nhà xác.

Không gian của cả tầng tối sầm lại, thư ký ngồi ở quầy lễ tân đột nhiên biến mất, như từ ban đầu vốn chẳng có ai ngồi ở đó vậy, ánh nắng chiếu vào cửa sổ sát đất biến thành màu xanh u chân thực, bức tường được dán lớp giấy dán tinh xảo nứt ra ken két, một con, hai con... rất nhiều con mắt không có tròng trắng núp trong kẽ nứt nhìn trộm ra bên ngoài.

Tần Phong chà xát cánh tay: "Tôi có một bí mật, tôi mắc hội chứng sợ lỗ tròn."

Tạ Kỳ Liên chà xát cánh tay của Tần Phong: "Kỳ thực tôi cũng có."

Nói xong, Tạ Kỳ Liên chụp lấy chiếc bình hoa sứ cao cỡ một người để trong góc tường, nhẹ nhàng nâng lên, rồi đập thẳng mấy con mắt ấy.

Ầm, xoảng —— âm thanh giòn giã khi bình hoa nện vào tường vang khắp cả tầng, phía sau bức tường cũng đã là nhốn nháo hoảng loạn.

Tần Phong theo bản năng duỗi tay qua kéo Tạ Kỳ Liên, duỗi được một nửa Tạ Kỳ Liên đã nện xong, anh chỉ có thể yên lặng chà xát ngón tay, chẹp miệng hỏi: "Không ảnh hưởng tới thế giới hiện thực à?"

Tạ Kỳ Liên tán thưởng nhìn anh: "Anh nhìn ra được đây là quỷ vực hả?"

"... Không, tôi chỉ là nhớ vừa nãy có một thư ký ngồi ở đây." Tần Phong nói, "Quỷ vực là gì? Toàn là quỷ à?"

"Cái tên dẫn anh đi nhận việc, quả thật là không nói gì với anh hết mà." Tạ Kỳ Liên lắc đầu, "Âm khí tụ lại quá nhiều sẽ hình thành quỷ vực, nơi này rõ ràng là một quỷ vực nhân tạo, tương đương với một kết giới, ở đây anh có chọc thủng trời cũng không tổn thương tới người sống bên ngoài vực."

Tần Phong: "Sao không nói sớm."

Nói xong anh rút một cây dùi cui, một con dao găm dài trong giày ra, đâm một nhát mạnh vào con mắt chưa kịp chạy trốn cuối cùng trên tường.

"Ngao~~~" Mắt quỷ hóa thành một làn khói đen.

Tần Phong âm u nói: "Tôi ghét lỗ tròn nhất."

Hai vị âm sai một đường đi thẳng vào trong, cũng một đường đập tường, đâm mắt, rất nhanh mắt quỷ phía sau tường không dám thò ra nhìn nữa, con mắt cuối cùng chạy không kịp bị Tần Phong dùng dao nạy ra, ném xuống đất giẫm cho một cái, một tiếng đùng nổ vang.

Tần Phong kinh hỉ: "Woah, con mắt này có thể làm pháo đốt à!"

Mắt quỷ phía sau tường: "..."

Không khí đột nhiên yên tĩnh, mặt đất chấn động hai lần, Tạ Kỳ Liên dừng bước, duỗi tay cản Tần Phong lại.

"Cẩn thận, thuật ngự quỷ đấy." Tạ Kỳ Liên nói, "Dùng nghiệp hỏa để tế luyện âm hồn, mở rộng ác niệm vô hạn trong nó, lại điều khiển nó, tức là dịch quỷ (con quỷ bị nô dịch), có thể giết người ngăn địch. Thực lực của tên tà tu này không yếu đâu."

Chấn động dưới đất tăng thêm, như một cơn động đất quy mô nhỏ xảy ra trong không gian này, ầm ầm, một cái bóng quỷ khổng lồ xuất hiện sau lưng bọn họ.

Làn da của dịch quỷ giống như biểu bì bị lột sống, lớp da bên ngoài đỏ au còn dính máu thịt, khiến người nhìn mà thấy buồn nôn. Đầu của nó to như chiếc xe, đôi mắt toàn là tròng trắng, nhìn như chết không nhắm mắt, nguyên một hàm nanh lòi ra từ trong cái miệng khổng lồ, cơ thịt trên người vặn vẹo u lên, huyết quản thì như rễ cây cổ thụ, nhưng chi dưới lại bé như của trẻ sơ sinh.

Tạ Kỳ Liên thu hồi nụ cười, lúc cậu không cười đồng tử nhìn có vẻ rất đen, rất có cảm giác xa cách.

Tần Phong nhìn cậu, khoa trương thở dài: "May mà nó là quỷ, quỷ không có khoa học, bằng không Isaac Newton sẽ bị tức sống lại đấy, nửa người trên của nó còn chưa đè gãy cái chân bé xíu này à?"

Nét mặt của Tạ Kỳ Liên thả lỏng, cậu ta có chút mệt mỏi nhìn lớp da bên ngoài của dịch quỷ, nói: "Tôi không mang theo vũ khí tiện tay."

Nói xong Tạ Kỳ Liên buồn bực nhìn tay phải của mình, kim quang lóe lên trên cổ tay.

Dịch quỷ vừa diễn xong cảnh ngang ngược lên sân khấu sửng sờ, nó phát hiện bên cạnh răng của mình tự dưng nhiều hơn một bóng người.

Tạ Kỳ Liên lơ lửng giữa không trung, một tay nắm lấy cái nanh dài lòi ra ngoài của dịch quỷ, kim quang trên đầu ngón tay chuyển động, cậu nâng mắt lên nhìn vào con mắt như chết không nhắm mắt của nó, nở nụ cười:

"Đừng sợ, nhổ răng không đau đâu."

Sau đó bỗng nhiên giật cổ tay ——

"A a a ngao ngao ngao——" Tiếng thét thảm thiết của dịch quỷ khiến cho cả tầng rung chuyển.

"Tàm tạm." Tạ Kỳ Liên trở lại bên cạnh Tần Phong, "Cái này rất tiện tay."

Nói xong, vung cái nanh đó lên, đập lõm vào bộ não dơ bẩn của dịch quỷ.

○ ○ ○

Tần Phong: Vừa mạnh mẽ lại vừa ôn nhu!

Dịch Quỷ: ???

Giang Thận trên đường làm nhiệm vụ hắt xì một cái rõ to, cảm giác gáy mình hơi lạnh.

...

Truyện Chữ Hay