Địa Phủ Tiền Thai Tiếp Đãi Xử
(Quầy lễ tân Địa Phủ)
☆, Pháp y Tạ Kỳ Liên
Hạ Thành là một thành phố có nội tình lịch sử, ngày xưa là cố đô, ở khi thế kỷ mới vén màn lên thì bắt đầu khai phá và kiến thiết ngành du lịch, nhưng ngành sản xuất công nghiệp mới xuất hiện của nó lại không mấy bắt mắt, đã có mấy lần tăng mạnh xây dựng khu khai phá, giờ rốt cục ra được một cái Cẩn Tú Hoa Niên.
Tập đoàn Cẩn Tú Hoa Niên chính thức bước lên top , không phải là cạp đuôi, mà là đứng ở những thứ hạng đầu, đương nhiên đáng để gióng trống khua chiêng chúc mừng.
Cùng lúc đó, ở buổi họp báo bọn họ sẽ chính thức tuyên bố tân CEO nhậm chức, giá cổ phiếu của tập đoàn cũng nhờ vậy mà kéo lên rất cao, hơn nữa có Hạ Cẩn Niên sắc đẹp cá nhân làm nổi bật, tuổi tác như bá tổng trong sảng văn, tin tức này không chỉ lên kênh tin tức của Hạ Thành, còn lên cả tin nóng trên mạng, Tần Phong có thể dễ dàng tra được thời gian và địa chỉ cụ thể.
"Cho tôi một bản tóm tắt của tập đoàn này." Tần Phong vỗ vị cảnh sát điều tra thông tin Tiểu Tề, "Làm tốt lắm."
Siêu xe của ông tổng tập đoàn top , quỷ dị xuất hiện trước cửa nhà của kẻ bị tình nghi dính tới vụ trộm vàng ở thương trường? Điểm đáng ngờ đủ lớn đó.
Tuy rằng Tần Phong dùng con đường Âm Phủ, nhanh gọn lẹ tìm ra tên của kẻ đồng lõa phi tang trong vụ trộm, nhưng thông qua thủ đoạn trinh sát hình sự bình thường sắp xếp kiểm tra từng điều một, tin tức được bảo lưu trong kỷ lục thông tin cuối cùng cũng sẽ lột ra hắn thôi, đội hình sự rồi cũng sẽ hoài nghi tới tập đoàn này.
"Nhớ cử người tới tra thương trường, số lượng vàng bị trộm có lẽ không chỉ là con số này thôi đâu, tính luôn cả các thương trường ở khu khác trong toàn thành phố phỏng chừng..." Một cảnh sát đang điều tra một vụ trộm khác xen ngang vào một câu, lộ ra vẻ nghi hoặc, "Hai ba mươi cân đi? Một vụ trộm vàng lớn đấy! Hơn nữa đều là đại lý của Kim Ngọc Phúc Duyên."
Tần Phong gật đầu ra dấu, Thường Bằng Viễn ghi lại tên của Kim Ngọc Phúc Duyên.
Tin tức của tập đoàn được công khai cặn kẽ, muốn tra cũng dễ.
"Cẩn Tú Hoa Niên, năm nay đã tròn hai mươi tuổi. Người sáng lập kiêm CEO đầu tiên nhậm chức là Hạ Hướng Dương, hai chữ Cẩn Tú theo thứ tự là lấy từ tên của con trai và vợ ông ta, được sáng lập vào năm vợ ông ta qua đời vì bệnh, cái tên này được dùng để tưởng nhớ những năm tháng rực rỡ nhất khi người vợ quá cố vẫn còn bên gia đình, trước đây cánh truyền thông rất nhiều lần đưa tin khen Hạ tổng trường tình, ông ta còn được bầu là mẫu mực đạo đức của giới doanh nhân." Tiểu Tề nhận được lời khen của đội trưởng, càng thêm cố gắng, "Khởi nghiệp từ ngành du lịch, sau đó là bất động sản và mỏ than, năm ngoái đã bán tháo các sản nghiệp thuộc ngành năng lượng của công ty, đổi sang ngành dịch vụ, hiện tại chủ yếu là làm về thương mại điện tử và nền tảng livestream, ở đầu năm nay còn thử nghiệm web drama——
À, ý tưởng này là Tiểu Hạ tổng của bọn họ đưa ra đấy, cũng nhờ vào việc chuyển hình thành công giá trị thị trường tăng nhanh, chưa tới hai năm đã lọt vào top , nên cha cậu ta quyết định nhượng hiền, để Hạ Cẩn Niên toàn quyền tiếp quản công ty."
Tần Phong không có bất cứ cảm giác gì nói: "Thật là lợi hại."
"Đương nhiên rồi." Đới Mộng Viện cố ý bắt chước thần thái của một vị fan, giải thích cho Tần Phong, "Thế nên năm nay Hạ Cẩn Niên mới nổi lên như cồn ở trên mạng đấy, cậu ta không phải là phú nhị đại bình thường đâu, cậu ta là ông chồng quốc dân có tiền, có bản lĩnh, bản thân còn biết cố gắng hơn nhiều người nữa! Đội trưởng, cậu nên bớt đọc sách tội phạm học lại đi, có rảnh thì lên mạng cho bắt kịp với trào lưu."
"Chờ chút đã đội trưởng." Tiểu Tề nện con chuột vang ba ba, "Cẩn Tú Hoa Niên có lẽ không phải là chủ động chuyển hình, trước đó nó có một công ty —— đội trưởng khẳng định có ấn tượng, là Khai thác mỏ Thịnh Hòa."
Vụ án đã qua tay anh đương nhiên không quên, trong đầu Tần Phong có một thiết bị tìm kiếm, anh lập tức trả lời: "Là vụ án năm ngoái ở trước khi tôi và Bằng Viễn được điều tới tổ chuyên án à! Một hầm lò của Thịnh Hòa xảy ra sự cố sạt lở, tám người chết, chuyên gia địa chất cho là sự cố tự nhiên, nhưng tra xét dấu vết hiện trường, tôi hoài nghi sự cố này là có người làm ra, lại không tìm được chứng cứ."
Tiền bồi thường Cẩn Tú Hoa Niên cấp cho gia đình của thợ mỏ gặp nạn nhiều như đang làm từ thiện, người nhà nạn nhân thỏa mãn, truyền thông tâng bốc chủ doanh nghiệp dám nhận trách nhiệm. Không ai ủng hộ hoài nghi của Tần Phong cả, sau đó tập đoàn chuyển hình, hầm lò rất nhanh được công ty khác thu mua lắp đặt lại, không còn cách nào truy tra nữa.
"Khai thác mỏ Thịnh Hòa là công ty con của Cẩn Tú Hoa Niên." Tiểu Tề vỗ đùi, cậu kế thừa lý niệm hoài nghi của đội trưởng, "Các cậu nói xem nó có thể liên quan tới vụ án này không?"
Thật đúng là trùng hợp, Tần Phong cúi đầu suy ngẫm, thật là có cảm giác đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy.
.
.
.
Cao ốc chính của Tập đoàn Cẩn Tú Hoa Niên đặt ngay tại Khu khai phá khu vực phía Tây của Hạ Thành, buổi họp báo cũng sẽ được tổ chức ở đây. Đây là đoạn đường phồn hoa nhất khu vực này, tấc đất tấc vàng, công ty bình thường chỉ có thể thuê được một tầng lầu ở tòa nhà nào đó, nhưng Tập đoàn Cẩn Tú Hoa Niên lại có cả một tòa cao ốc chọc trời, cách đó không xa là ký túc xá dành cho nhân viên của bọn họ, miễn phí.
"Trước đây Hạ nam thần còn live stream ký túc xá của nhân viên mình đấy!" Đới Mộng Viện vừa nói, vừa lục mớ clip mình lưu lại.
"Hiện tại người anh em này là nghi phạm của chúng ta, đứng có gọi lung tung." Đồng hành Thường Bằng Viễn lên tiếng.
Đới Mộng Viện lườm anh: "Cậu biết cái éo gì chứ, cứ nhìn đi, lát nữa sẽ tổ chức hoạt động ăn mừng, tôi chỉ là đang dung nhập vào fan thôi, bọn họ không phải toàn gọi nam thần nam thần đó à, đâu như——"
Cô chỉ Tần Phong: "Như Lão A đóng cọc ở đây này, cậu ta có cởi trần chạy nhong nhong cũng không giấu được thần thái cảnh sát của mình!"
Tần Phong quay đầu lại lườm Đới Mộng Viện một cái.
Đội trưởng Tần của bọn họ hiện đang mặc một cái áo T shirt đen bình thường, quần lại là quần bò cùng màu rất mốt, chân đi một đôi bốt cổ cao đế dày, phong cách thời trang thoải mái lại xốc nổi này rất tiện cho các đồng chí hình sự che giấu mớ "hàng" trên người, hơn nữa trên tai anh còn đeo một chiếc bông tai đinh đen nam châm, cố gắng trung hoà "thần thái cảnh sát" của mình.
Đới Mộng Viện lấy một cặp kính râm đen trong cái túi đeo trên vai ra, móc vào mặt Tần Phong.
"Lão A à, che mắt lại đi, cặp mắt của ngài cách xa ba dặm cũng có thể dọa người ta đái ra quần đấy." Đới Mộng Viện lùi về sau hai bước, tự cho mình một cái like, "Được đó, từ một cảnh sát thường phục ngầu bá cháy, thành công tiến hóa thành nam sinh viên ngầu thường thôi rồi."
"Ánh mắt thì có đặc biệt gì chứ." Tần Phong dùng hai ngón tay đẩy cặp kính râm lên, nhưng không tháo xuống.
Cách ăn diện của Đới Mộng Viện rất hợp với mọi người, cô mặc một bộ Hán phục kiểu nam không ảnh hưởng tới hành động, đeo một cái túi đựng đàn cổ, chỉ có điều trong hộp đàn là bộ trang bị súng bắn tỉa của cô. Mặc dù Cẩn Tú Hoa Niên tổ chức buổi họp báo chúc mừng, nhưng làn đường dành riêng cho người đi bộ bên này nói thế nào cũng là cảnh điểm du lịch, có rất nhiều du khách ghé chơi, tới cố đô du lịch mặc Hán phục chụp hình có cả đống, không một ai chú ý tới cô cả.
Thường Bằng Viễn đeo một cái máy ảnh ở trước ngực, cos bạn trai của Đới Mộng Viện.
Bọn họ vừa chụp hình, vừa tiến qua bên kia, cảnh sát nhân dân giữ gìn trị an liếc nhìn bọn họ, rồi lén lút cản lại quần chúng để bọn họ có thể dễ dàng thông qua. Số lượng vàng liên can tới vụ án này bảo thủ phỏng chừng đã hơn ba mươi cân, lại có tình tiết bị thương, hơn nữa còn hoài nghi dính dáng tới một doanh nghiệp hàng đầu, có thể tính là vụ án lớn, cảnh sát giao thông giữ gìn trị an của phố buôn bán và cảnh sát nhân dân ở đồn công an đã nhận được thông báo, sẽ có cảnh sát hình sự thường phục lẻn vào điều tra.
Nhưng Tần Phong vốn không tính tra gì cả, không đầu không đuôi loạn cào cào cả lên, Holmes cũng làm không được nữa là. Anh kỳ thực chỉ là tìm một lý do quang minh chính đại, có thể tận mắt nhìn thấy Hạ Cẩn Niên thôi.
—— anh làm người chết thế của cậu ta, cách màn hình di động nhìn không được rõ lắm.
Ngồi ở hàng ghế trước của hội trường là người của giới kinh doanh và cánh phóng viên, cho dù có đồng sự cảnh sát âm thầm giúp đỡ, Tần Phong cũng chỉ tới được nơi cách sân khấu hơn m mà thôi.
Hôm nay Cẩn Tú Hoa Niên đầu tư phim truyền hình, thế nên trên đài còn có mấy diễn viên trẻ tuổi có chút danh tiếng, sức chiến đấu của đội trưởng đội cảnh sát hình sự là siêu quần, nhưng vẫn đấu không lại nhóm fan cứng của các minh tinh.
"A a a —— ca ca ơi anh là giỏi nhất!"
Bảng đèn led suýt chút nữa nện vào mặt Tần Phong.
Các minh tinh và người chủ trì bước lên thảm đỏ hâm nóng bầu không khí, đổi lấy những tiếng rít gào đinh tai nhức óc, kế đó là người của giới kinh doanh, phản ứng bình thường, mãi đến cuối cùng, dòng người lần thứ hai nổ bùm lên cơn rít——
"A a a, chồng ơi! Anh còn thiếu thư ký không, đã đậu đại học biết tám thứ tiếng đấy!"
Tần Phong: "..."
Đẩy kính râm, hơi giận rồi đó nha —— mặc dù anh biết cách gọi chồng ơi này chỉ là đùa giỡn, nhưng cũng có không ít thanh thiếu niên thật sự xem Hạ Cẩn Niên là hình mẫu truyền cảm hứng, là tấm gương trong cuộc sống, tình cảm bọn họ bị lừa gạt, cuối cùng ai có thể bù đắp lại đây?
Giữa dòng người nhốn nháo, có thể miễn cưỡng nhìn thấy một người mặc Tây trang bước qua thảm đỏ, xác thực như Đới Mộng Viện đã miêu tả, tác phong nhanh nhẹn, tuổi trẻ tài giỏi, nhưng cách có hơi xa không thấy được rõ, trên màn hình lớn gắn ở hai bên cao ốc lập tức xuất hiện cận cảnh Hạ Cẩn Niên đang mỉm cười phất tay, dòng người liền rít lên.
"Cảm ơn, cảm ơn mọi người." Tiếng rít dịu xuống, giọng của Hạ Cẩn Niên trong trẻo, cậu ta chững chạc lại hào phóng cười bảo, "Cẩn Tú Hoa Niên, Hoa Niên này là được mọi người ủng hộ mới..."
Một đoạn cảm ơn khách sáo, các fan lại vỗ tay hoan hô như nghe được một bài diễn thuyết đặc sắc tuyệt luân, Tần Phong có chút buồn bực ngoáy lỗ tai, xoay người chen ra ngoài.
Đới Mộng Viện vừa nhai kẹo cao su, vừa quay đầu lại: "Hể, Lão A đi đâu v——"
"Toilet." Tần Phong buồn rầu trả lời.
Cao ốc của Cẩn Tú Hoa Niên thường ngày chỉ mở ra với người có thẻ nhân viên, như hôm nay càng là cấm vào, Tần Phong chỉ có thể quẹo vào thương trường gần nhất bên cạnh, trùng hợp là, nó cũng là thương trường lần trước anh mượn một gian phòng nhỏ trong toilet để ngồi.
Trước lạ sau quen, Tần Phong chọn gian phòng sạch sẽ nhất, ngồi xuống bồn cầu, ngã ra sau một tí, hồn phách liền rời khỏi thân thể.
—— làm âm sai cũng có chỗ tốt đó chứ, làm người anh không chen lên trước được, làm hồn chẳng lẽ còn chen không được sao! Tiện đó, anh nhìn về phía tòa cao ốc của Cẩn Tú Hoa Niên, tòa nhà cao chọc trời ấy cho anh một cảm giác ngột ngạt khó tả, rộng rãi sáng sủa, cách trang hoàng mang đầy hơi thở công nghệ của ngành công nghiệp internet mới xuất hiện, nhưng lại có một cảm giác không hợp với phố buôn bán náo nhiệt xung quanh.
Tần Phong cẩn thận kiểm tra thi thể của mình, khóa trái cửa, rồi theo thói quen xuyên qua cửa, đi ra ngoài.
Một thanh niên có vẻ cũng là vào đi toilet lướt ngang qua hồn phách của Tần Phong, anh theo bản năng nghiêng sang bên để nhường đường, rồi chợt nhớ ra mình hình như có thể xuyên qua.
Vì thế anh nở nụ cười, nhấc chân bước ra ngoài.
Bỗng nhiên——
"Để thi thể lại trong gian phòng ở toilet, không an toàn lắm đâu?"
Chân của Tần Phong dừng lại.
Thanh niên mặc Âu phục màu nhạt đứng ngoài cửa gian phòng, thò chân từ chỗ gầm cửa đụng vào mũi giày của Tần Phong, quay đầu lại, ý cười tràn ra, đôi mắt đen trắng rõ ràng ấy chạm thẳng vào tầm mắt của anh.
"A." Thanh niên nhìn tư thế cảnh giác của Tần Phong, lập tức vén tay áo sơ mi lên, lộ ra cổ tay, "Đồng hành."
Tám chữ vàng trong suốt chợt lóe lên trên cổ tay phải của cậu ta, thể chữ y như tám chữ cái trên cổ tay trái Tần Phong vậy, nhưng con chữ lại khác, lóe nhanh quá nên không có cách nào cầu cứu weibo vạn năng được.
Tần Phong thở phào, gật đầu: "Cậu câu hồn à?"
"Không phải." Màu đen trong mống mắt của thanh niên rất đậm, gần như là cùng một màu với đồng tử, lúc nhìn có vẻ thâm thúy tĩnh mịch, lần đầu tiên Tần Phong biết ánh mắt có thể dùng từ sống để cảm nhận.
Nhưng khi cười nét mặt của cậu ta cong cong, cả người bỗng trở nên mềm mại: "Tôi vừa hoàn thành nhiệm vụ, đang trên đường về Địa Phủ thì nghe nói xảy ra một vụ án lớn, nên rẽ qua đây xem."
Cậu ta chỉ vào cửa toilet: "Anh về thân thể trước đi, để đại như vậy không được đâu, tôi cảm ứng được có người đang tới đây đó."
Tần Phong gật đầu, chui vào thân thể, quá trình hồn phách trở lại thi thể khiến Tần Phong có cảm giác như đang mặc đồ, cần phải chỉnh cho nó ngay ngắn mới được, hành lang ngoài cửa quả nhiên truyền tới tiếng bước chân.
Thanh niên kia lập tức mở cánh cửa bị khóa lại ra, rồi xoay người bước vào đỡ lấy người Tần Phong, ngay một giây sau đó, một chú lau công đẩy dụng cụ dọn dẹp đi vào.
"Ối trời ơi, bị sao thế?" Chú ấy giật mình, "Xỉu à?"
Thanh niên hiền hoà xua tay: "Không có gì đâu ạ, bạn cháu gần đây thức đêm nên bị rối loạn nhịp tim đấy mà, bác chỉ giùm cháu chỗ nghỉ ngơi được không?"
"Cạnh rạp chiếu phim trên lầu có khu nghỉ ngơi đấy, còn có phòng đơn, nhưng phòng đơn sẽ bị thu phí VIP." Chú ấy lo lắng nói, "Chàng trai à, mau tới bệnh viện đi."
Thanh niên cười nói: "Cảm ơn bác, không sao đâu ạ, cháu là bác sĩ, cháu dẫn cậu ấy đi nghỉ ngơi rồi uống thuốc là được." Nói xong, móc tờ giấy chứng nhận trong túi ra quơ quơ, Tần Phong đã kịp nhập vào thân thể, mở mắt ra nở nụ cười, mang theo ánh mắt lo lắng của chú lao công bị dìu đi.
"Anh xem." Thanh niên ghé vào tai anh nói, "Lỡ đâu chú lao công gõ cửa, hồn phách của anh đi rồi không trả lời chú ấy được, chú ấy sẽ cho rằng có người xảy ra ngoài ý muốn bên trong, gọi người tới phá cửa. Âm sai nào hướng dẫn cho anh vậy, bộ quên nói cho anh biết việc này à?"
"Sau đó thi thể của tôi sẽ bị phát hiện rồi bị kéo đi đắp quốc kỳ." Chờ cặp tình nhân lướt ngang qua bên cạnh đi xa rồi, Tần Phong mới nhỏ giọng trả lời, "Huấn luyện nghiệp vụ của âm sai chỉ nói sơ lược, dù sao cũng là lần đầu tiên làm thi thể, tôi thiếu kinh nghiệm, không nghĩ tới những chi tiết nhỏ đó."
"Huấn luyện như vậy, có chút... không đáng tin. Cho nên anh hoàn toàn là tự tìm tòi, còn rất nhanh đã được thực tiễn." Thanh niên nhướng mày. Có một vết cắt nhỏ ở giữa lông mày bên trái của cậu ta, đứng gần mới phát hiện nó là một vết sẹo nhỏ, lành rồi không mọc ra lông mày mới được. Tần Phong cảm thấy vết sẹo này hợp với ngũ quan của thanh niên, nếu không có vết tích sinh động đó, thanh niên thoạt nhìn như là một phần tử trí thức văn nhã phong độ, chẳng giống âm sai tí nào cả.
"Tôi cảm thấy, âm sai Địa Phủ còn có không gian tiến bộ rất lớn." Thanh niên nói tiếp, giọng điệu hình như có chút vi diệu.
Tần Phong gật đầu, hiển nhiên rất đồng ý.
Lúc bọn họ nghiêng đầu lặng lẽ thì thầm, mặt anh không cẩn thận lau qua chỗ tóc mai rủ xuống bên tai thanh niên.
Mềm quá.
Tần Phong hơi nghiêng đầu, ho nhẹ một tiếng: "Tên tôi là Tần Phong."
Thanh niên gật đầu: "Tạ Kỳ Liên."
Tờ giấy chứng nhận ban nãy cậu ta còn nắm trong tay, Tần Phong nhìn thoáng qua, nhếch miệng cười rộ: "Cậu đó... giấy chứng nhận pháp y?"
"Pháp y thì sao hả." Câu trả lời rất bình tĩnh, "Pháp y chữa cho thi thể không phải rất hợp sao?"
Tần Phong cười: "Cho nên, cậu tới để điều tra vụ án thế mạng?"
"Ừm." Tạ Kỳ Liên rủ mắt xuống, cặp mi thon dài giũ ra bóng ma, cậu ta bình thản nói, "Ngay dưới mí mắt mình lại có kẻ dám che giấu thiên cơ, bóp méo Sinh Tử Bộ, thật là khiến người khó chịu mà."
○ ○ ○
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenS.Com
Trước Sau