Lý Trình Tú cảm giác như mình ngủ một giấc gần mười tiếng đồng hồ, lúc tỉnh dậy thì bên cạnh không còn ai.
Sau khi anh tắm rửa sạch sẽ vệ sinh cá nhân xong liền đi ra ngoài, lúc này mới nghe thấy thanh âm nói chuyện của Thiệu Quần và Chính Chính đang nói chuyện ở phòng khách.
Đi tới phòng khách, Thiệu Quần đang đưa lưng về phía anh ẵm bé con lên cao, sau đó nắm chặt phần nách con trai nâng cao hạ xuống: "Vù! Bay lên! Bay lên!"
Chính Chính giơ cánh tay bụ bẵm trắng tròn ra cười khanh khách không ngừng, Trà Bôi đứng nhìn cũng quấn quít chân vui vẻ theo.
Khóe miệng Lý Trình Tú bất giác cong lên, bắt đầu qua nhà bếp làm đồ ăn.
Thiệu Quần nghe thấy tiếng động liền ôm con đi đến bên cạnh anh: "Trưa rồi,chúng ta ra ngoài ăn đi."
"Đi ra ngoài ăn sao?" Lý Trình Tú khóa vòi nước lại: "Cũng được, vậy em đi thay quần áo đi, anh đi chuẩn bị cho Chính Chính."
Hai người không hẹn mà cùng nhau né tránh đề tài về công việc.
Thiệu Quần ôm Chính Chính cúi đầu: "Hôn em một cái."
Lý Trình Tú có chút xấu hổ, anh đỏ mặt nói: "Có con nhỏ ở đây."
"Nó mới một tuổi biết cái gì, anh có chịu hôn em hay không?"
Lý Trình Tú vịn lấy tay hắn chạm nhẹ lên khóe miệng đối phương một cái cho có, sau đó cúi đầu: "Em mau đi thay đồ đi."
Thiệu Quần hài lòng ôm con trai đi thay quần áo, Lý Trình Tú mím môi vào phòng con trai chuẩn bị đồ, nào là tã, đai dịu trẻ em, núm vú cao su, phô mai viên.
Lý Trình Tú chuẩn bị tất cả cho vào túi xong liền thay một bộ quần áo thường ngày rồi đi ra, lúc này Thiệu Quần chờ ở trước cửa, còn Chính Chính miệng đầy nước bọt trừng đôi mắt to lanh lợi nhìn ba ba mình.
Cả gia đình lái xe tới một quán ăn đồ tây gần nhà, tiệm này có đồ ăn cho trẻ con.
Lúc ngồi ăn, Lý Trình Tú cứ tưởng Thiệu Quần sẽ thảo luận với anh về chuyện công việc, thế nhưng Thiệu Quần vẫn không nói gì, chỉ kiên nhẫn ngồi đút khoai tây nghiền cho con trai, đồng thời tùy tiện nói mấy chuyện vặt vãnh trong nhà.
Lúc tính tiền Thiệu Quần nói mình quên mang thẻ.
Thiệu Quần ngồi ở bên cạnh nhìn ví da có chút bong tróc thoáng đã dùng mấy năm, bên trong có một tấm ảnh chụp chung của hai người bọn họ, ngoài ra còn có hai tấm thẻ ngân hàng, một tấm là của Lý Trình Tú, một tấm là thẻ phụ hắn cho anh.
Lý Trình Tú lấy thẻ của anh ra, một bữa cơm tốn hết tệ (), cảm giác đầu của mình cũng ong ong lên.
() tệ tầm tr VNĐ
Thế nhưng chuyện này vẫn chưa xong, Thiệu Quần ăn cơm xong còn dẫn Chính Chính đi siêu thị, mấy hộp trái cây đóng sẵn nhìn qua cũng tám mươi, chín mươi tệ.
Lý Trình Tú không cho hắn mua: "Mấy loại này ngoài chợ cũng có, hơn nữa giống như đúc mà chỉ bán mười tệ một ký, ở đây lại bán tới hai mươi mốt, em đừng mua ở đây."
Thiệu Quần không thèm quan tâm, hắn còn dựa vào chuyện con cũng đòi, thành ra mua luôn hộp dâu tây, hai người bất đồng tới mức muốn động tay động chân.
Thiệu Quần bỏ vào trong xe, Lý Trình Tú lại bỏ ra, hắn lại lấy một hộp dâu tây chín mươi tệ cùng hộp cherry hai trăm sau đó đẩy xe ra tính tiền.
Lý Trình Tú nhìn cầm điện thoại đưa ra, còn Thiệu Quần cúi đầu chơi vơi con.
Máy scan mã vạch cứ tích tích không ngừng, mỗi một lần vang lên đều hệt như xẻ mất một miếng thịt của anh.
Lý Trình Tú trơ mắt nhìn hóa đơn lên đến hàng trăm, chỉ qua mười món lên đến một ngàn bốn, chờ thu ngân tính tiền xong anh đã bắt đầu muốn ngất.
"Chào ngài, tổng cộng là tệ ạ."
- --- tệ tầm tr vnđ.
Vẻ mặt Lý Trình Tú xám xịt, hệt như ăn trúng khổ vậy, anh cầm lấy tờ hóa đơn vừa đi vừa tính, còn lo nhân viên tính sai tiền mình.
Thiệu Quần đẩy xe còn không chịu đi về mà muốn lên lầu bốn đi dạo.
Lầu một là khu đồ chơi dành cho trẻ em, Chinh Chính nhìn trúng thứ gì đó, bé con cứ ôm chặt không buông, Lý Trình Tú đi qua nhìn thử nhãn giá, chỉ là món đồ chơi mà tệ!
- ---- tệ tầm hơn tr.
Anh có thể mua được mười cái như vậy trên taobao!
"Không được! Trong nhà có rồi!"
Thiệu Quần hững hờ nói: "Nhưng con thích mà anh."
"Không lẽ con thích cái gì, em đều mua cho nó sao?
Thiệu Quần nói như chuyện đương nhiên:"Sao trên trời hái không tới, nếu hái được nhất định em sẽ hái cho con luôn."
Cả ba người tùy tiện dạo một vòng lầu bốn lại tiêu mất tệ, Thiệu Quần đi ngang qua cửa hàng thời trang nam vừa ý một chiếc cà vạt, vì hắn là khách quen, cho nên giám đốc cũng cố ý đến đây tiếp đón phục vụ.
- --- tệ tầm tr.
Thiệu Quần nhìn Lý Trình Tú, "Lý tổng, em thích cái này."
"Một mình em đã hơn hai trăm cái cà vạt rồi, em còn mua thêm làm gì?" Lý Trình Tú gấp đên muốn dặm chân, anh đưa lưng về giám đốc nhỏ giọng nói.
Giám đốc đứng ở phía sau: "Thiệu tổng, nếu như ngài thích, tôi liền gói lại cho ngài nhé."
Thiệu Quần cười xấu xa cúi đầu nhìn Lý Trình Tú: "Nhưng tôi không mang theo tiền."
Giám đốc niềm nở: "Ngài là khách VIP, có thể ghi sổ."
Lý Trình Tú thở phào nhẹ nhõm, "Vậy em mua đi."
Thiệu Quần trừng mắt giám đốc, giám đốc nhìn thấy Thiệu Quần tức giận liền kinh hoảng, không biết mình nói sai chỗ nào.
Thiệu Quần ngoài cười nhưng trong lòng không vui: "Chế độ ghi sổ không phải lúc trước đã nói với tôi bị xóa bỏ rồi sao?"
Tuy rằng giám đốc không biết hai người họ có ý gì, nhưng khách hàng là thượng đế nên cũng nhanh chóng gật gật: "Đúng rồi! Tháng trước đã bỏ rồi! Thiệu tổng định trả tiền bằng cách nào ạ?"
Thiệu Quần dời ánh mắt sang người Lý Trình Tú nhíu mày nói: "Lý tổng?"
Lý Trình Tú thực sự muốn khóc, vừa hỏi giá xong, là tệ, Lý Trình Tú cầm lấy cà vạt: "Cà vạt của bọn em dệt bằng vàng hay sao?"
- -- tệ tầm trvnđ.
"Làm gì có."
"Chỉ là mấy miếng vải thôi, sao lại bán đắt như vậy?"
Lý Trình Tú cắn răng tính tiền, sau khi xong xuôi ra khỏi cửa liền vứt đồ sang cho hắn, tiếp đó ôm lấy Chính Chính đang ăn no ngủ say từ trong tay đối phương, đầu cũng không thèm nhìn mà đi một mạch xuống thẳng nhà xe dưới hầm.
Anh thử tính nhẩm, chỉ trong ba tiếng, anh đã tốn , tệ, ba tháng lương của anh thoáng chốc không còn.
- Tổng số tiền là tr vnđ..
Thiệu Quần ôm túi to túi nhỏ đuổi theo, Lý Trình Tú đặt con xuống ghế dành cho trẻ em ở phía sau.
Chính chính ngủ ngon lành, mặc cho anh đặt ngồi rồi cài dây an toàn cũng không tỉnh, cái miệng bé xinh chảy đầy nước bọt, đầu thì gối lên chiếc gối nhỏ ba ba mang theo.
Lúc trở về nhà Chính Chính cũng chưa dậy, Lý Trình Tú ôm con về phòng, sau đó do dự không biết có nên bảo Thiệu Quần trả tiền cà vạt cho mình không, khoảng tiền kia đều là anh tích góp phòng ngừa cho tương lai, lúc trước có một lần anh từng đi một chuyến đến cung trẻ em(), một khóa cũng phải đến hai mươi ba mươi ngàn, học phí trường học song ngữ cũng phải sáu con số trở lên, anh không thể nào không tiết kiệm tiền.
- - Cung trẻ em nơi tổ chức hoạt động ngoại khóa cho trẻ em.
Thiệu Quần đứng trước bàn uống nước chanh điềm đạm hỏi: "Chỉ mua cho em một cái cà vạt cũng không nỡ sao?"
"Em đã có hơn hai trăm cái, còn mua thêm làm gì? Cột lại chơi kéo co sao?"
Thiệu Quần ngồi xuống, Lý Trình Tú thấy hắn nãy giờ không nói gì, nhẹ nhàng kéo ống tay áo đối phương: "Thế em có định trả lại tiền cà vạt cho anh không?"
Hơn mười bảy nghìn, bằng hai tháng lương của anh.
"Anh để dành nhiều tiền như vậy, cho em mười nghìn cũng không được sao?"
Sau khi có con, tất cả ý nghĩ của anh đều là vì con, thành ra bao nhiêu tiền anh làm được đều tích góp sau này lo cho Chính Chính.
Về chuyện anh ở trước mặt Thiệu Văn không ngốc đầu lên được chính là vì sâu trong lòng anh vẫn cảm thấy mình ăn của Thiệu Quần mặc của Thiệu Quần, nếu như ngay cả công việc cũng phải dựa vào Thiệu Quần, thì cảm giác ăn nhờ ở đậu chịu phụ thuộc sẽ càng tăng thêm.
"Thôi vậy." Lý Trình Tú quay đầu đi và nhà bếp rửa trái cây.
Lý Trinh Tú mở vòi nước để chảy ào ào xuống đám dâu tây, anh nhớ tới lần trước ông chủ của anh cũng mua mua dâu tây cho vợ, ông chủ anh không tính là người tốt, anh cũng biết bên ngoài ông chủ còn cặp bồ, thuê nhà cho người ta ở, thế nhưng ông ta cũng đối xử rất tốt với vợ mình, anh nhìn thấy vợ ông chủ nhéo lỗ tai ông bảo làm sao quên mua, ông chủ anh cười nói xin lỗi với bà sau còn nói buổi tối sẽ đi mua cho bà.
Một người như vậy lại giấu vợ mình nuôi tình nhân bên ngoài, anh theo ông chủ xã giao tiếp xúc nhiều người, dường như không có ai không ngoại tình, mới bắt đầu không chơi, nhưng trường hợp như có cô gái ngồi lên người mình, có mấy người có thể nhịn được?
Mỗi khi nhớ tới, trong lòng anh liền lo sợ bất an, anh muốn chung sống cùng Thiệu Quần hết đời, anh cũng không muốn mãi khư khư bảo thủ như trong quá khứ, chỉ muốn thong dong tự tại như Lê đại ca vậy, chính là một khi nói cho người khác biết anh và Thiệu Quần là một đôi, anh cũng có thể thản nhiên tiếp nhận, mà không phải vừa nói ra liền có người nói anh không xứng.
Cuộc sống chênh lệch quá lớn sẽ không thể bên cạnh nhau dài lâu, mặc dù Thiệu Quần không nói, thì người ngoài cũng nói anh theo Thiệu Quần hẳn là có âm mưu, người sống ở đời, thử hỏi có ai thật sự hoàn toàn không thèm quan tâm đến ánh mắt người ngoài chứ?
Chính Chính bây giờ còn nhỏ, không biết hai người họ che giấu gì, chờ con nó lớn lên hiểu được thì sao đây? Lẽ nào anh muốn con trai nhìn mình với hình tượng luôn dựa vào người khác hay sao?"
Lý Trình Tú rửa xong hết đống dâu tây, anh cảm thấy mình không có chút tiến bộ này, khi còn bé thích hắn, lớn lên cũng thích hắn, dù cho đối phương vừa rút sạch ba tháng tiền lương của mình, thì trong đầu anh vẫn quanh quẩn hình ảnh Thiệu Quần ôm con đứng trước mặt mình mà nói: "Lý tổng, em thích cái cà vạt kia."
Lúc quẹt thẻ tuy rằng hơi đau lòng, thế nhưng bản thân anh cũng có một loại cảm giác không thể nào giải thích được, cả đời anh chưa từng thoải mái như vậy, chi tiền cho người mình yêu thích, nhìn thấy sự vui vẻ trên gương mặt đó, mà anh thật sự cũng vui vẻ như Thiệu Quần vậy.
Những lúc anh dùng mấy ngàn mua sữa bột cho Chính Chính, mua thức ăn cho Trà Bôi đều chưa từng có cảm giác này, bởi vì đó là thứ nhất định phải mua, thế nhưng khi tiêu hai tháng lương mua cà vạt cho Thiệu Quần, xem như Thiệu Quần có dùng nó đi chơi kéo co thật anh cũng cảm thấy cực kỳ thoải mái, bởi vì Thiệu Quần nói hắn thích.
Đầu ngón tay anh tất cả đều là mùi hương của dâu tây, Lý Trình Tú nhớ tới Thiệu Quần nói muốn hái cả sao cho Chính Chính, anh đột nhiên hiểu được nguyên nhân mà anh nỗ lực cố gắng bấy lâu.
Anh sợ hắn giẫm lên vết xe đổ, thế nhưng cũng muốn hái sao cho đối phương..