Buổi chiều, Lý Trình Tú ngồi trên ghế sô pha đọc sách, Thiệu Quần ngồi ở bên cạnh anh, đầu hắn đặt lên cổ anh, còn tay vòng lấy eo nhỏ cứ cách chút lại sờ soạng một lần.
Lý Trình Tú vẫn nhìn chằm chằm sách, song cũng đập lên cái tay quậy phá kia: "Em đừng có nhúc nhích.
"
"Em có nhúc nhích đâu.
"
Lý Trình Tú quay đầu trừng hắn, Thiệu Quần giữ lấy cằm anh hôn một cái: "Lý tổng, thứ sáu rồi đừng đọc sách nữa, em thấy em thành dạng gì rồi nè?"
Lý Trình Tú cầm bút khoanh trọng điểm lên sách, trong miệng lẩm bẩm: "Tháng tám anh thi rồi, chờ anh thi xong.
"
Thiệu Quần ôm anh, song nhắc nhở mình nhất định phải có kiên trì, không nên vội vàng làm loạn hư chuyện.
Lý Trình Tú tiết kiệm như vậy cũng chịu bỏ ra hơn mười ngàn mua đồ cho hắn, trước kia hắn muốn ép buộc Lý Trình Tú cà thẻ của hắn, thế nhưng Trình Tú lại cà thẻ cùng tiền mình, hắn cảm thấy cảm động cùng tức giận, cảm động vì Trình Tú mua cà vạt cho mình, còn tức giận là vì anh vẫn ngoan cố không chịu ỷ lại vào hắn.
Thiệu Quần ngắm nhìn gương mặt đang học của Trình Tú, gương mặt kia trắng nõn thanh tú, hắn cứ chăm chú nhìn mãi một lúc, rõ ràng nhìn dễ bắt nạt, vậy mà hết lần này đến lần khác đều khiến lòng hắn loạn tùng phèo lên, hận không thể cắn chết anh, sao có thể dám dằn vặt hắn như vậy!
Lý Trình Tú không biết Thiệu Quần trong lòng sóng to gió lớn như thế nào, chỉ một bên đọc sách một bên để mặc cho hắn cắn cắn lỗ tai mình.
Đến gần tối, Lý Trình Tú nhận được một cuộc điện thoại, anh treo máy không tiếp.
"Sao không nghe? " Thiệu Quần hỏi.
"Nhất định mấy cuộc gọi lừa đảo, những ai quen anh đều lưu số rồi.
"
Thiệu Quần không nhịn được bật cười, tính cảnh giác của vợ mình đúng là vẫn rất cao.
Tiếp tục gọi thêm mấy cuộc, ý Trình Tú lúc này mới quyết định trả lời, thì ra là gọi từ cục cảnh sát, nói rằng ông chủ hắn chơi gái vẫn còn bị tạm giam, ông chủ muốn anh dùng tiền bảo lãnh để ông ta ra ngoài, nói trong nhà còn vợ còn mẹ già con thơ, không thể để cho người trong nhà biết.
Lý Trình Tú do dự một lúc, sau đó nghiêng đầu nhìn Thiệu Quần như muốn tham khảo ý kiến của hắn.
Thiệu Quần ôm lấy anh, tất cả những chuyện trong điện thoại hắn đều nghe thấy hết.
Lý Trình Tú cúp điện thoại do dự: "Thiệu Quần, anh không từ chức được không? Sau này ông ta có bảo anh đi uống rượu anh sẽ không đi, anh thật sự không muốn từ chức.
"
Mặt Thiệu Quần bắt đầu lạnh đi: "Ông ta là ông chủ của anh, anh nói không muốn đi thì có thể thực sự không đi chắc?"
Lý Trình Tú cúi đầu, vai cũng rụt lại, một lát sau mới nói: "Đi uống rượu cũng không phải không học được gì, ít nhất cũng có thể bổ sung thêm chút kiến thức.
"
"Anh học được cái gì?"
"Có tiền sinh hư, những ông chủ chơi gái kia, căn bản không có lý do, bọn họ chơi chỉ vì thích thú, bọn họ căn bản không coi vợ mình à người ra gì.
"
Thiệu Quần nổi gân xanh, liền nghe anh nói tiếp: "Không phải trước kia em cũng như vậy sao?"
"Em chưa từng chơi gái điếm!"
Lý Trình Tú mím mím môi, thầm nói, "Khác nhau ở chỗ nào? Không phải đều quá trớn sao?"
Thiệu Quần thấy anh nói đến chuyện cũ, trong lòng bắt đầu sợ, hắn sợ anh càng nói càng sâu, sẽ bắt đầu nghĩ bậy bạ không thoải mái bèn đổi đề tài: "Em đi nộp tiền bảo lãnh với anh, chuyện công ty từ từ nói sau đi.
"
Lý Trình Tú đi theo phía sau hắn thở phào nhẹ nhõm, thực sự chuyện đi ra ngoài làm việc khiến anh học được rất nhiều thứ.
Anh nhớ lúc trước khi Thiệu Quần bừa bãi ở bên ngoài, khi trở về vẫn hừng hực khí thế quát rống anh, chất vấn anh làm loạn chuyện gì, khi đó anh nào hiểu nhưng đánh đòn phủ đầu là gì để Thiệu Quần bắt nạt, còn hiện tại tuy rằng anh chưa dám rống với hắn, thế nhưng cũng học được cách làm sao bảo vệ mình rồi.
Lý Trình Tú cúi đầu đổi giày, tự nói với mình Chính Chính còn nhỏ, anh nhất định phải kiên cường, không thể giống như trước khi xảy ra chuyện liền rúc mình vào vỏ, mà nhất định phải học được cách chủ động tấn công.
Tuy rằng hiện tại sức lực của anh chỉ là một móng vuốt mèo cào không có chút lực sát thương nào, nhưng dù sao cũng hơn so với việc cứ mãi nhu nhược.