Cô đi vào phòng tắm, vặn vòi rồi vốc nước táp lên mặt, nước lạnh làm cho cô tỉnh táo hơn đôi chút. Đột nhiên, mắt cô nhìn chằm chằm vào bản thân trong gương.
Ơ!
Tô Mộc giơ cằm lên, bên dưới cằm có vết bầm, hình dáng kia thì rõ ràng là dấu ấn của hai ngón tay.
Đây... Đây...
Tô Mộc kinh ngạc nhìn hai vết bầm kia.
Nếu như nằm mơ thì hai vết bầm tím này tới từ đâu?
Chẳng lẽ trong phòng này thật sự có ma?
Tô Mộc chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát, hệt như xung quanh đang bị thứ gì đó âm u trầm trầm bao phủ.
Cùng lúc đó, trong trang viên xa hoa vang lên tiếng gầm nổi giận của người đàn ông.
Quân Tư Mặc nhịn cơn đau đớn âm ỉ truyền tới từ giữa hai chân, con ngươi màu đen hung ác nham hiểm vụt lóe ánh sáng phệ huyết.
Cô gái chết tiệt kia, đừng để rơi vào trong tay anh.
Quân Tư Mặc lúc này mới nhớ ra vì sao cô gái đó khiến anh có cảm giác quen thuộc, hóa ra chính là cô gái đã liên tục trốn thoát khỏi tay anh.
Gần như chỉ lệch một giây mà cô gái kia lại biến mất.
Đôi mắt Quân Tư Mặc lạnh lùng nhìn chằm chằm phòng tắm kia. Nơi đó ắt hẳn có đường hầm nào đó mới có thể khiến cô ta trốn thoát trong thời gian ngắn như vậy.
"Dỡ ra cho tôi."
Quản gia không dám hỏi lý do, ra lệnh xuống dưới. Công nhân nhanh chóng gõ toàn bộ phòng tắm xa hoa từ trong ra ngoài. Toàn bộ quá trình, Quân Tư Mặc đứng một bên nhìn chằm chằm.
Đừng để anh tìm được, nếu mà tìm được, nhất định phải tra trấn một trận, là lột da, rút gân, hay...
Trong đầu anh nghĩ tới vô số thủ đoạn tra tấn cô, mỗi khi nghĩ tới một loại là máu trong người anh như sôi trào, đã lâu rồi không ai có thể khiến anh có được cảm giác này.
Quân Tư Mặc khẽ cong khóe môi nở một nụ cười khát máu.
Người trong vòng phạm vi trăm mét đều có thể cảm nhận được thứ sát khí này tới từ người anh.
Công nhân trong phòng tắm bị khí nén hùng mạnh này làm cho toát mồ hôi lạnh khắp người, cả đám lập tức tăng tốc hai trăm phần trăm, nhanh chóng tháo dỡ phòng tắm, chỉ mong nhanh chóng làm xong để sớm rời khỏi nơi này.
"Thưa cậu, đã tháo xong rồi ạ."
Quân Tư Mặc đứng dậy, đi vào trong phòng tắm. Tất cả bức tường đều đã lộ ra, không hề có đường hầm bí mật nào, thứ duy nhất có thể chạy trốn được chính là cửa sổ luôn đóng chặt kia.
Quân Tư Mặc nhíu chặt hai hàng lông mày: "Niêm phong cửa sổ kia cho tôi."
"Vâng." Quản gia Tần nhanh chóng ra lệnh, đám công nhân lại dùng tốc độ nhanh nhất tháo dỡ cửa sổ rồi xây kín lại.
Quản gia nhìn theo bóng lưng cậu chủ rời đi, trong lòng thầm nhắc nhở bản thân. Tính tình cậu chủ càng lúc càng thất thường, bản thân ông ta phải càng cẩn thận chú ý hơn mới được. Xem ra cần phải dặn tất cả mọi người trong trang viên chú ý, nâng cao tinh thần hơn nữa.
Bên kia, Tô Mộc nhìn chằm chằm bóng đêm tối đen như mực, đôi mắt xinh đẹp rạng ngời nhìn khắp nơi, quan sát căn phòng hoa lệ này.
Chẳng lẽ nơi đây thật sự có quỷ sao?
Tô Mộc nhìn đồng hồ, đã một giờ sáng, thời gian này thật sự đúng là...
Xưa nay Tô Mộc vốn là người theo thuyết vô thần, không tin vào ma quỷ, nhưng từ khi đi tới thế giới trong sách kỳ dị này, có nhiều thứ dù không tin thì cũng phải tin đôi chút.
Tô Mộc nhìn căn phòng một lượt, không biết con quỷ kia đang ở góc nào.
"Ngài quỷ ơi, nếu anh có oan khuất hoặc điều gì bất bình thì đi tìm kẻ thù của anh đi. Tục ngữ nói, oan có đầu, nợ có chủ. Nếu anh cứ cố ý bám lấy tôi, tôi cũng không sợ anh đâu." Tô Mộc nói với không khí.
Trong phòng im ắng, chỉ nghe thấy tiếng hít thở của một mình cô, mà ở trong bóng đêm tĩnh lặng thì lại càng có vẻ kỳ dị.
"Tôi chỉ là khách qua đường của căn phòng này, chứ chẳng phải chủ nhân. Anh đừng có tìm nhầm người, nếu muốn thì anh đi mà tìm Phó Vũ Thần ấy, hắn mới là chủ nhà." Tô Mộc phải nói rõ mối quan hệ, tránh cho phải chịu món nợ mà nhà họ Phó chọc phải.